Rồi thôi tôi hết mong chờ,
Ngoài kia gió cuốn tàn thu,
Vài ba chiếc lá cuối mùa,
Ngỡ ngàng rụng xuống bơ vơ.
Rồi mùa đông như ơ hờ,
Phủ lên hàng cây ngẩn ngơ,
Những cành xương khô chơ vơ,
Lạnh lùng những sáng sương mù.
Mà dòng đời như tình cờ,
Theo người vui bước viễn du,
Để tôi ôm mối tình xưa,
Buồn thương cho đến thiên thu.
Hiu hắt sao màu nắng vàng,
Chiều nay rụng xuống bên đường,
Mà nghe như bao tơ vương,
Vở ra từng mảnh tang thương.
Là thôi tôi thôi mong chờ,
Tình xưa như vết bụi mờ,
Chôn vào một cõi hư vô,
Để thành nấm mộ thiên thu.