
Tôi sinh ra giữa vùng đầy nắng gió
Lớn lên dần theo bão lũ miền Trung
Mảnh đất cằn khô nhưng cũng lắm anh hùng
Áo vải cờ đào đuổi quân xâm lược
Miền Trung yêu thương gánh hai đầu đất nước
Ưỡn mình ra cùng sóng gió biển Đông
Nam Bắc dang tay, con cháu Lạc Hồng
Lưng tựa vách dải Trường Sơn hùng vĩ
Theo cuộc chiến kéo dài bao thế kỷ
Máu cha ông càng tô thắm đất này
Súng đạn, cung tên trên những luống cày
Vừa trồng trọt, chăn nuôi… vừa chiến đấu!
Trong bát cơm có mồ hôi và máu
Để giữ gìn từng tấc đất cha ông
Cùng với Cửu Long, cùng với sông Hồng
“Từ Mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái”
Những chàng trai ra đi ngoài quan ải
Rướm máu lòng, nghe huyền thoại vọng phu
Nơi chiến trường xa vó ngựa mịt mù
Vẫn ôm ấp bóng hình người cô phụ
Miền Trung vẫn thế: Chiến tranh và bão lũ
Nấm mồ chung Sơn Mỹ vẫn còn đây
Những thép gai xưa rào ấp, thôn này
Nay được néo cột trên mái nhà chống bão
Miền Trung tôi vẫn đói cơm, thiếu gạo
Đất cằn khô như bom lửa na-pan
Di chứng cho đời sau chất độc màu da cam
Là những tấm thân, tay chân không lành lặn
Đã bao đời cùng biển Đông muối mặn
Với gió Lào từng đợt gừng cay
Máu, mồ hôi đổ thấm đất này
Xin đừng hỏi: Nên hòa hay nên chiến?
Người miền Trung không luận bàn chính kiến
Giặc đến nhà thì phải đánh, thế thôi!
Từ thuở các Vua đã dựng nước rồi
Là dân Việt, phải cùng nhau giữ nước…