Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ đóng góp không nhỏ trong nền thi ca Việt Nam. Ông nhẫn nại đi, với quan niệm, tình yêu dành cho thi ca không hề biết mệt mỏi. Cái tôi luôn trăn trở và tự cảm bằng giọng thơ gọi gào khác lạ, độc đáo. Thơ Nguyễn Quang Thiều có nỗi cô đơn, có nỗi day dứt, nỗi trăn trở suy tư nhưng không hề có nỗi chán chường, tuyệt vọng.
Thơ ông luôn khao khát sống khao khát yêu thương mãnh liệt và chiêm nghiệm triết luận về cuộc đời, thân phận, về xã hội. Chính vì thế mà ông được rất nhiều độc giả mến mộ
Ngay bây giờ chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu và cảm nhận những bài thơ đặc sắc của ông nhé!
I. Vài Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Quang Thiều
– Nguyễn Quang Thiều là nhà thơ, nhà văn, kịch tác gia, và dịch giả, sinh năm 1957 tại Hà Tây, hiện sống ở Hà Đông. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học ở Việt Nam.
Ông đã xuất bản nhiều tập thơ, gồm có:
– Ngôi nhà tuổi 17 (1990)
– Sự mất ngủ của lửa (1992)
– Những người đàn bà gánh nước sông (1995)
– Những người lính của làng (1996)
– Thơ Nguyễn Quang Thiều (1997)
– Nhịp điệu châu thổ mới (1997)
– Bài ca những con chim đêm (2000)
– Tập thơ The women carry water (bản Anh ngữ của cuốn Những người đàn bà gánh nước sông) được University of Massachusetts Press xuất bản năm 1997, và được The National Translation Association of America trao giải thưởng vào năm 1998. Thơ của ông đã được dịch và đăng trên rất nhiều tập san văn học trên thế giới.
– Ông đã xuất bản 2 tiểu thuyết, 5 tập truyện ngắn, 3 tập truyện cho thiếu nhi, và 1 tập tiểu luận. Hai tập truyện ngắn của ông đã được dịch và xuất bản tại Pháp: La fille du fleuve(1997), và La petite marchande de vermicelles (1998). Ông cũng tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và sân khấu, và nhiều kịch bản của ông đã được dựng thành phim.
II. Kho Tàng Thơ Của Nguyễn Quang Thiều
Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ nổi bật của nước ta. Thơ Nguyễn Quang Thiều đã là một hiện tượng lạ xuất hiện trên thi đàn Văn học hiện đại. Ông sở hữu những bài thơ vô cùng giá trị được nhiều bạn đọc biết đến. Ngọn lửa trong thơ Nguyễn Quang Thiều là ngọn lửa của tình yêu, ngọn lửa của lương tri, sự “mất ngủ” chính là sự thao thức, sự trăn trở nghĩ suy về toàn bộ đời sống con người
Ngay bây giờ, chúng ta hãy cảm nhận những bài thơ của ông nhé!
“Đố ai tìm thấy tôi ở đây”
Chiếc xe màu xanh sau mưa
Đến trước ngày tôi sinh
Cậu bé chạy trong ban mai
Xuyên qua dòng thác ánh sáng
Kiêu hãnh và đẹp hơn sự nẩy mầm
Chưa đến giờ bị phủ ngập bóng tối
Chiếc xe, đóa hoa biếc
Cậu bé không nhận ra
Những bông cát đằng trôi trong buổi trưa
Theo một hơi thở dịu dàng nhất thế gian
Và đôi mắt đẹp hơn hồ nước trên núi cao
Sao không lại gần nữa.
Gần nữa. Và gần nữa
Vừa chạy tìm chỗ nấp
Vừa cố ý nói: “đố ai tìm thấy tôi ở đây”
Cô bé Hạnh Nguyên mỉm cười
Ngắm người đàn bà và người đàn ông
Sẽ sinh ra cô
Đang chạy trốn
Vừa chạy vừa ngoái lại nói:
“đố ai tìm thấy tôi ở đây”
0 giờ 17 phút
1. nhớ con chuột tri kỷ của những đêm hoang tàn và trống rỗng
chạy men theo hè phố lúc một giờ sáng
kẻ lạ mặt dùng ánh mắt thích dòng chữ vô hình lên trán
và tôi trở thành kẻ bị lưu đày trong giấc mộng chính mình
2. đứa trẻ đái ướt sũng tóc tôi rồi bỏ đi
vẽ vào bóng tối một vệt trắng nguệch ngoạc
3. Phấn ngồi bất động dưới bóng của một cái cây ngôn từ
một đám mây những con bướm lấp lánh bay quanh
Như một cậu học sinh trốn lại lớp sau giờ tan học
Phấn đang xoá hết những chữ quen thuộc trên tấm bảng đen
để tìm một từ vựng
Có khả năng làm trống rỗng tất cả
4. Hải Phòng đang chìm. Ôi Hải Phòng…
5. H khóc ở đâu đấy. không làm sao tìm được đôi mắt của H
Như những hạt giống chứa chiếc mầm ánh sáng
Gieo trên cánh đồng mù
Đang tìm cách phá vỡ những cái vỏ
6. Một tiếng gọi từ vùng thẳm sâu không có những cái miệng
Phấn từ từ đứng dậy vươn hai cành cây
Treo đầy những chùm quả tinh khiết
7. Một tấm lưới khổng lồ trôi trên những nóc nhà
Và một con Sơn ca đánh mất giọng nói
rúc sâu trong da thịt chúng ta.
0 giờ 7 phút
Chạy kiệt sức không ra khỏi cơn đau đầu
Tôi mơ trở về khu vườn ở Dedham tôi mơ chìm trong cỏ
những con bướm tháng 4 bay rợp mặt
Luôn luôn một hơi thở gấp phía sau
Nhưng không bao giờ lên tiếng
Đúng giờ phút này áp chặt vào ô kính một tấm thân trần truồng
Như ai đó dán một tờ giấy trang trí
Một tấm rèm bằng da người
Một ngôi sao phía xa
mặt chiếc nhẫn của H
Không. Đốm lửa đầu điếu thuốc
Tôi đang hút in trên kính.
Nhận ra không phải cơn đau đầu
Ai đó đặt một cái đầu nặng hơn
Vào trong đầu tôi
Và một cái đầu khác nặng hơn nữa
Vào trong cái đầu vừa đặt
17 giờ 43 phút
Khi ngước lên thời gian đã biến mất
Nhưng tên bài thơ vẫn còn
Chẳng ghi lại điều gì trọng đại
Cả một ký ức buồn cũng không
Chỉ cảm giác một quen thuộc trôi nhẹ
Trên chiếc xe đẩy tróc sơn
H không thể nào rút chân ra nổi chiếc giày ám ảnh của mình
Một thói quen kích động H
Chiếc kim giây vừa chém một đường
Làm đứt buổi chiều này
Và một giọt máu
Từ từ đầy tròn
Như một nụ hoa sắp nở
Bài ca ban mai trên những quả đồi Achill
Những hiệp sĩ xứ Ireland nằm xuống hoá thành những quả đồi
Và ngủ mãi giấc ngàn năm chưa thức dậy bên bờ biển
Những ngựa chiến ngủ bờm trải mênh mông những thảo nguyên
Gươm giáo chạy trốn gươm giáo vào sâu lòng đất
Nữ hoàng Granuaile ngủ trong lăng mộ với vương miện trên đầu
Cùng áo choàng lông cừu và những triền đồi hoa vàng nở đến bây giờ.
Biển kể mãi không ngưng nghỉ câu chuyện về Nàng và ru mãi giấc ngủ của quá khứ
Đừng thức dậy những máu, những nước mắt, đừng thức dậy những linh hồn
đói rét trong mùa đông dằng dặc.
Đừng thức dậy hỡi các hiệp sĩ, đừng mài gươm trên những ghềnh đá
Đừng tàn lụi những bông hoa trên những triền đồi
Vào lúc ban mai tiếng ngựa hí vang, cánh đồng dâng lên từng đợt sóng hoa vàng
Một thiếu nữ Achill đi trên sườn đồi, nàng tạc bằng đá hoa cương trắng
Mắt nàng là hai viên ngọc xanh, tóc nàng như một đám rong biển dập dờn, tâm hồn nàng là sao mai
Bầy cừu ngoan ngoãn đến bên nàng, ngước nhìn nàng và cất tiếng
Nàng cúi xuống vuốt ve những con cừu rồi đi lên đỉnh đồi
Nàng nhìn biển cả và những con sóng hung dữ bỗng trở lên ngoan ngoãn
Có phải nàng từ ngôi nhà màu trắng bên kia ngọn đồi bước ra, có phải nàng là một thôn nữ
Hay nàng từ Dublin tới hay nàng từ Sligo
Lúc ấy tôi nghe trong gió xưa thổi về tiếng đàn tiếng sáo
trong những lâu đài cổ đã quên lãng từ lâu đâu đó trên những ngọn đồi
Những hiệp sỹ vẫn ngủ và gươm giáo vĩnh viễn lạc sâu trong đất
Chỉ có nữ hoàng xứ Ireland thức dậy lúc ban mai đi ra khỏi lăng mộ của mình.
Bài hát trước phần mộ Diễm Châu
Người không bao giờ lạc trong Paris sầm uất, nhưng đã đi nhầm
Trong một khu phố nhỏ ở Hà Nội
Dừng lại như một kẻ vừa thức dậy sau một cái chết ngắn không rõ lý do
Và đi tiếp với đôi môi chuyển động khó nhọc. Một cây cổ thụ nhận ra.
Ông già của những ký ức màu Cúc Quỳ. Cậu bé của những ý tưởng vô tận.
Lá thư cuối cùng phong bì màu vàng nhạt gửi đến một thị trấn hỏi thăm một con ruột nhút nhát.
Chạy băng qua khoảng đèn bị bỏ quên trong đêm xa xôi. Chợt dừng lại.
Vọng đến một tiếng rên. Đi bộ đến đoạn đường luôn nhầm lẫn.
Diễm Châu. Trong khoảng sáng mù những ngọn đèn đường cố hương. Diễm Châu.
Trong những dãy ghế một thánh đường cũ luôn bị đe doạ bởi gã đàn ông trà trộn trong đám con chiên. Diễm Châu.
Một thi sĩ. Diễm Châu. Diễm Châu. Âm tiết mãi mãi mới lạ.
Nở ra như một bông Bạch Đơn trong khu vườn cất giấu di sản những tiếng khóc thầm.
Chợt ngủ quên trong thế giới những câu thơ. Máu, nước mắt, những cơn ho, sự khó thở và những vẻ đẹp.
Diễm Châu, mãi là cặp từ không dễ dàng phát âm trong đầu lưỡi của những kẻ độc tài.
Và trong giấc ngủ vĩnh viễn ấy dựng lên một tấm bảng đen. Một thế gian.
Một bàn tay run rẩy chầm chậm viết cặp từ ấy và không bao giờ xoá.
Bài thơ viết lúc 10h13
Không có lý do gì cho sự ra đời của một bài thơ
Nhưng bài thơ đã bắt đầu viết
Bằng chữ đầu của một cái tên
Thường tuyệt vọng khi đi qua nơi này
Một ô cửa rụt rè mở
Và một tiếng rạn vỡ đâu đấy
Trên da thịt không ướp lạnh của H
H ngủ muộn. 10h13 phút chưa dậy.
Những sự sống trôi qua chiếc giường.
Những cái chết trôi qua chiếc giường.
Và H nhìn thấy trong giấc ngủ
Một tấm thân đàn ông nóng rừng rực
Trôi qua chiếc giường và dừng lại
ở một khoảng trên đầu
Lúc 10h13 một người đàn bà khác
Khoả thân trong một chiếc giường
Đặt ở giữa thành phố
Bên một cái chết mặc trang phục đại lễ
Bàn tay của thời gian
Nàng ra đi như ngọn xuân cuối cùng
khuất sau hàng cây giăng những tổ chim đầy trứng
Giọng nói hôm qua còn tuyệt vọng trước bức tường im lặng
và một người im lặng hơn đứng cuối con đường
Bước chân nhẹ dần và nàng trở lại
ngày thanh xuân lần thứ nhất của nàng
Hoa tường vi trên tường nở rộ
Một con sơn ca rũ say trong tiếng hót chính mình
Đấy là ngày cây sinh hạ tất cả những chiếc lá
và dòng hoa từ ruột gỗ tuôn chảy ra không ngừng
Đấy là ngày lũ trẻ thôn quê lấy những viên sỏi trắng
Bày một trò chơi xưa ở giữa hai người
Và mùa hạ đổ về cơn lũ khổng lồ ánh sáng
Những chiếc tổ tung lên trời ngàn vạn cánh chim
Một bàn tay vô hình xoay khẽ thời gian làm hai người biến mất
Trên cánh đồng lấp lánh nước và hoa
Bản thông cáo
Trên chiếc giường có thực của đôi ta.
Như chiếc chăn chỉ còn một nửa
gương mặt nằm trên đường cắt của bóng tối
và một con mắt được mai táng
Trong nghi lễ của ngôn ngữ
được trang hoàng lộng lẫy
giống sự lòe loẹt
trong bức tranh dân gian của một nghệ sỹ mù
Anh ngắm nhìn những ngón tay em
gục ngã như nạn nhân trên trường bắn
Anh ngắm nhìn đôi môi em đầy đọa
Một ý nghĩ nổ tung trong bản nháp
Chiếc bút dừng mạnh ở một điểm và tì mạnh
Đó là chiếc gường xác thực
Nó bảo tồn chúng ta trong mỗi đêm
Vào buổi sáng nó biến mất
trong bốn bức tường hoài nghi
Nơi treo đầy ảnh chúng ta thời trẻ
Vào phút cuối của đêm
Khi những nhân viên bảo vệ bất tỉnh
trong hệ thống lưu trữ ký ức
bị xoá mất bởi sự sơ ý
của con mắt còn lại
Có người đến và viết lên da thịt em
một bản thông cáo
Bản tuyên ngôn của tình yêu
Em nằm xuống làm cánh đồng mênh mông
Chúng ta hiện ra dưới bầu trời không có gì che chắn
Những con chim ăn thịt lượn từng vòng phía trên
Chúng ta nằm bên nhau, hai dải đồi im lặng
Mặt em tỏa rạng một ban mai hồ nước
thân thể em được mặt trời chiếu sáng và đốt nóng
môi em thì thầm làm hoa cỏ sinh nở
cặp đùi em trải như sông đến tận chân trời
Và chúng ta cùng hát, đôi môi bất tử
Chúng ta như hai khối đồng nung chảy tan hòa vào nhau
Chúng ta hắt sáng như ban mai, chúng ta nồng thơm như cánh đồng
Chúng ta vô tận như nơi sinh ra chúng ta
Trên đầu chúng ta bầy chim ăn thịt mỗi lúc một đông
Chúng liệng từng vòng mắt nhìn chúng ta không chớp
Từ trên cao tiếng chúng mang theo cái chết. Chúng ta thấy
những cái móng sắc lướt lạnh dọc sống lưng
Chúng chỉ chờ máu chúng ta ngừng chảy, tiếng chúng ta ngừng vang
thân thể chúng ta ngừng nóng và mắt chứa đầy bóng tối
như những kẻ đói khát nhất thế gian này chúng sẽ lao xuống
Và tình yêu sợ hãi của chúng ta sẽ thành bữa tiệc cho sự khoái trá
Bởi thế tình yêu trở nên vĩ đại và thách đố
trong cả những nơi tăm tối chúng ta phải sống
trong cả những giấc ngủ trên chiếc giường chật hẹp
cơn mơ chúng ta không được phép đầu hàng
Bảo tàng
Như bị bỏ quên từ cổ xưa
Bầy trẻ đùa chơi trong khu vườn mùa hạ
Bây giờ là thế kỷ hai mươi, năm cuối cùng
Hoa loa kèn nở trong bóng tối
Có một cuộc tiễn đưa khổng lồ chuẩn bị diễn ra
Được đánh lạc hướng trong tiếng chạy đều đều của chiếc đồng hồ cổ
Nhưng nơi kia trong khu vườn không có gì khác với ngàn năm trước
Những trò chơi cổ xưa của bầy trẻ cổ xưa
Bầy trẻ đùa chơi trong khu vườn từ ban mai đến đêm tối
Chúng cài hoa lên tóc, đi vòng tròn và hát
Một nghi lễ linh thiêng dưới bầu trời vô tận
Trong lúc chúng ta kiệt sức bởi những tham vọng
Bầy trẻ không nghe thấy tiếng chúng ta, không nhìn thấy bóng chúng ta
Khu vườn chỉ cách chúng ta một hàng rào mà chúng ta không thể nào vào được
Chúng ta đến quá muộn, cổng vườn đã đóng
Và những con đường đã giã từ cách đi của ban ngày
Khi những ngôi sao hiện lên và những ngọn gió đến thì thầm
Chúng nằm trên cỏ dưới tán cây và thiếp ngủ
Bầy trẻ đã bỏ rơi chúng ta và trong giấc mơ
Chúng hành hương về một miền đất mà chúng ta quá lâu rồi quên lãng
Trong bóng tối đầy bí ẩn của thời gian, chúng ta
Lần mò đến bên hàng rào, ngắm nhìn bầy trẻ ngủ
Một giọng nói trong chúng ta cất lên sợ hãi:
Đấy là tổ tiên chúng ta hay con cái chúng ta (?)
Bầy cừu
Như những đám mây nhỏ trôi trên những triền đồi từ ban mai đến đêm tối
Những con cừu vùng Achill không hề than thở về số phận của chúng
Không đau khổ, không tuyệt vọng, chỉ im lặng thực hiện sứ mệnh vô thức
Đi từ chân đồi lên đỉnh đồi trong gió lạnh không bao giờ ngừng thổi trên vùng đảo.
Đi và đi, thi thoảng kêu lên, chợt nhớ điều gì đó
Tiếng buồn bã tan trong sóng biển vỗ chân đồi
Vào lúc ban mai thêm một con cừu trong đàn biến mất
Những mảnh thân xác tản mát đâu đó
Những con cừu khác lại im lặng tiếp tục thực hiện sứ mệnh của chúng
đi từ chân đồi lên đỉnh đồi,
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
những ngọn đồi…
bất tận.
Bây giờ đang cuối mùa đông
Bây giờ đang cuối mùa đông
Làng bao cô gái lấy chồng đi xa
Chút chiều hoe nắng ngõ nhà
Tôi đi, tôi đứng để mà vu vơ.
Bây giờ lấm tấm lộc mơ
Lưa thưa lộc khế, lơ thơ lộc đào
Tình tôi có chút lộc nào
Nảy xanh qua tiếng thét gào bão mưa.
Bây giờ cải đã thành dưa
Làng bao cô gái cũng vừa lớn lên
Ra đường gặp tiếng xưng em
Đêm về tôi với ngọn đèn nhìn nhau.
Thế rồi ngày tháng qua mau
Cho con tằm nhả tơ màu nắng sông
Thế rồi lại đến cuối đông
Làng bao cô gái lấy chồng, còn tôi…
Bầy trẻ di cư
Dời bỏ đời sống trong những tháng năm đen tối của thể kỷ
Giống bầy chim di cư, giờ bầy trẻ trở về
Tôi nghe chúng gọi nhau trong bầu trời đêm nay
Và những bàn tay nhỏ đập xào xạc trên vòm lá
Chúng đã rời bỏ thế gian quá lâu, chúng đã ra đi trong những đêm
Khi chúng ta đang mai táng mình trong chăn chiếu đầy mộng mị những hình ảnh địa ngục
Những vầng mây đậu trên mái nhà đợi chúng
Và như những thiên thần đau khổ, chúng bay qua cửa sổ
Nhưng suốt những năm tháng ấy chúng ta không hề biết
Chúng ta vẫn ngỡ chúng đang ở bên cạnh, cần sự che chở của chúng ta
Nhưng không, đấy không phải chúng, đấy chỉ là những cái bóng của chúng
In trên bức tường thế gian và mỗi lúc một mờ
Những cái bóng câm lặng ngồi ăn bữa tối
Trong ngôi nhà không ai còn nhớ để kể một câu chuyện cổ tích
Những cái bóng kiên nhẫn nghe lời quở trách
Và viết những dòng chữ vô cảm như những ao đầm tù đọng
Như bầy chim di cư trong mùa đông dài cả một thế kỷ
Đêm nay chúng trở về, những bàn tay nhỏ đập bền bỉ trên vòm lá
Thị xã ngập trong bóng tối và những ô cửa đóng chặt
Và những đứa trẻ bay lượn mãi vẫn không tìm thấy nơi hạ cánh
Nhưng có ai đó lúc gần sáng mở ô cửa nhìn theo và nguyện cầu trong lặng lẽ
Thấy phía sau những những tội lỗi trên thế gian thấp thoáng những lâu đài
Nơi cất giấu những hạt cây chứa đầy phép lạ
Đợi những đứa trẻ di cư mang câu thần chú trở về.
Bên ngoài cửa sổ
Chúng ta không bao giờ trở lại khu vườn ấy
Và căn phòng sau đêm hội
Con đường những ngọn gió tháng Tám thì thầm
Đi qua nơi chúng ta suốt buổi tối dày vò
Tất cả những căn phòng đã đóng cửa
Chìa khóa đã nằm trong tay người khác
Chúng ta không còn lý do nào ở lại
Những bước chân cuối cùng trong bóng tối hành lang
Và cỗ xe tam mã thời gian chở anh đi
Xa mãi ngôi nhà dưới những vòm cây thẫm tối
Chúng ta không bao giờ trở lại khu vườn nhưng bóng chúng ta đau khổ
Vẫn đè nặng giấc ngủ của những người mới đến
Và đêm ấy trong những căn phòng xa cách như sự sống và cái chết
Chúng ta kiệt sức trong chăn chiếu tàn lụi
Nhưng một ngôi sao xa xôi bên ngoài ô cửa
Suốt đêm không hề tuyệt vọng đợi chúng ta thức dậy.
Bóng tối
Bóng tối nuốt chửng dòng chảy mọi con sông
Tôi sợ hãi bởi ý nghĩ này
Chúng ta mang cảm giác bị xóa mất
khỏi thế gian trong sự lãng quên
Nhưng không phải lãng quên mà sự lặng im
Chúng ta từng hoảng loạn và bỏ chạy
Từ nơi chốn cuối cùng ngước lên và thấy
những cái cây vút thẳng, câm lặng ý chí vĩnh hằng
Với những bước chân trong nghi lễ trọng đại
Tôi bước tới cái cây đời sống
Mọc vượt qua bóng tối
Tán lá vĩ đại tỏa sáng
Chúng ta ngỡ bóng tối chứa đầy vũ trụ
Thực ra chỉ mỏng như màng mắt người mù
Và chỉ cần bước thêm một bước
Chúng ta sẽ sáng lên sau những hãi hùng
Buồn hơn cái chết
Vào lúc nào đấy trong đêm tối như hốc mắt người chết
Ai đó ghé xuống bên anh thì thào thông báo: ban mai ngươi sẽ ra đi
Băng qua mọi sợ hãi, mọi thách thức anh đến tìm em
Chúng ta ôm nhau im lặng nơi bậc cửa đầy gió
Không còn đâu trên thế gian yên tĩnh như nơi này
Chúng ta trút bỏ áo quần như trút bỏ thống khổ nằm xuống bên nhau
Trong ánh sáng của ngôi sao đã chết một triệu năm
Chúng ta thì thầm những tiếng nói thường vọng trong mơ
Chợt phép nhiệm mầu lướt qua, ai đó mỉm cười
Chúng ta trở nên tinh khiết và gánh nặng của da thịt tỗi lỗi
Đã tan biến như chưa bao giờ có cùng những tuyệt vọng của đời sống
Và chúng ta nghe bản chúc phúc của đồ đạc
Vào lúc ban mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này
Em đừng khóc, đừng thay đổi những chiếc ghế chúng ta thường ngồi trong bóng tối
Đừng thay đổi những lý do, đừng thay đổi những sợ hãi
Đừng thay đổi cả những cái cây chết ở góc vườn
Em đừng khóc, đừng bao giờ khóc về chuyến đi này, hãy nhìn ra cửa sổ
Anh sẽ ra đi từ đấy, một ngôi sao lấp lánh từ đêm anh sinh ra
Ngôi nhà còn lại trên thế gian, em hãy đến, ngồi xuống chiếc ghế trong bóng tối, hãy thì thào, hãy gọi
Quần áo cũ của anh vẫn ấm mãi hơi thở ấy, vẫn bụi bặm ấy và những mẩu thuốc trong túi
Vẫn những cơn ho ấy, vẫn đau đớn ấy và dịu dàng ấy làm em bật khóc vì hạnh phúc
Vào lúc ban mai anh sẽ ra đi khỏi thế gian này, chuyến đi kỳ vĩ
Cờ sẽ rực rỡ biết nhường nào, âm nhạc sẽ tinh khiết đến nhường nào
Giống cậu bé ham chơi trốn cha mẹ ra khỏi giường ngủ, anh đi bằng cách nhón chân của mèo hoang
Và cúi xuống bên em đang thiếp ngủ, thì thầm anh nói
Đời sống này đôi lúc buồn hơn cái chết.
Bữa tiệc trong bóng tối
Chiếc bàn chỗ này, trên bàn những quả táo
chiếc ghế gần đó, một chiếc áo thõng tay
bức tranh trên tường cạnh tấm mạng nhện
chiếc bình trong góc nhà, những bông hoa ngoài cánh đồng
trứng trong giỏ, gà mái trong lồng
và xoong chảo sáng màu kim khí
Thiếu phụ đến và ngồi trên ghế
lặng lẽ trong dòng ánh sáng phun chảy từ ô cửa
lưng nàng tràn ngập ánh sáng
mặt nàng giấu trong bóng tối
nàng ngắm nhìn những quả táo
đôi môi nàng mím lại chứa đầy bí ẩn
Trứng đập vỡ, lòng đỏ như tròng mắt
gà mái bị cắt tiết, máu chảy trong lời an ủi được hóa kiếp
người đàn ông với dao và thớt khởi xướng bữa tiệc
những đàn ông vừa uống vừa nhai, ngợi ca và nguyền rủa
rượu vang đỏ chảy ngạo mạn trong những cốc
làm bị thương những sơ-mi trắng và khăn trải bàn trắng
Thiếu phụ mang vẻ đẹp thiên thần ngồi giữa đám đông
nàng chính là một vật phẩm trên bộ răng hàm
của đói khát và ô trọc
nhưng ánh sáng bao bọc quanh nàng đã bảo vệ nàng
Ghế không ở cạnh bàn và nhện đen
không nằm trong mạng nhện, nó bò vào bức tranh
nhưng bông hoa bị lùa từ cánh đồng vào chiếc bình
và những quả táo lần lượt biến mất
trong những ống họng tối đen như những đường hầm
Ngoài vườn đang xuân ngập tràn hoa nở
thiếu phụ rời chiếc ghế bước đến ô cửa
hơn tất cả mọi đói khát, hơn tất cả những kẻ đói khát
nàng ngửa mặt uống mê man ánh sáng bầu trời
Bức thư đề ngày 25 tháng 12
Ngày 25 tháng 12
Năm 1997
Bắt đầu bằng chúng ta.
Tất cả ly chén bày hết lên bàn
Những nắp chai bật tung
Chúng ta lao vào uống.
Với thói quen khốn khổ, chúng ta bắt đầu nói
Chúng ta gào lên, chúng ta khóc rống
Chúng ta giống những con bò trong đấu trường
Chúng ta săn tìm xác chết những con tôm
trong lọ mắm
Theo cách của chim ưng
Chúng ta xé những chiếc bánh mì
Bằng động tác của báo
Chúng ta cắt dao vào ngón tay trỏ
Nhưng xuýt xoa ngón tay cái
Nhìn xuống gầm bàn chúng ta chửi
Chiếc giày chân phải
Hay tranh chỗ của chiếc giày chân trái
Chúng ta giành nhau làm kẻ lưu manh
Thực tế chúng ta đều vô cùng ngờ nghệch
Chúng ta dễ dàng tha thứ cho nhau
Bởi chúng ta không dám kết tội
Chúng ta ngợi ca nhau
Bởi chúng ta không tìm được
Những ngôn từ để tố cáo bản thân.
Ngày 25 tháng 12
Năm 1997
Căn phòng mịt mù khói thuốc
Giống những đám bụi đấu trường
Và chúng ta gào thét
Bi thương và hèn yếu làm sao
Chúng ta rót rượu tràn chén mà không hề biết
Và cũng không hề biết
Sự lừa dối rót đầy chúng ta.
Và lúc đó có người đứng dậy
Đi vào bóng tối
Và quay nhìn lại
Thấy mình mẩy chúng ta cắm đầy giáo
Phóng tới từ một đấu trường khác.
Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng quý độc giả những bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều. Thơ ông luôn khao khát sống, khao khát yêu thương mãnh liệt và chiêm nghiệm triết luận về cuộc đời, thân phận, về xã hội ấn tượng luôn khiến bạn đọc yêu thích. Mời các bạn đón xem phần 2 vào một ngày gần nhất. Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com