Nguyễn Quang Thiều nổi bật với phong cách thơ độc đáo. Ông nhẫn nại đi, với quan niệm, tình yêu dành cho thi ca không hề biết mệt mỏi. Cái tôi luôn trăn trở và tự cảm bằng giọng thơ gọi gào khác lạ. Với lời thơ ngọt ngào trong sáng mà những bài thơ của ông luôn đánh thức tâm hồn bạn đọc yêu thơ
Ngay bây giờ đây, Thuvientho.com xin dành tặng bạn những bài thơ thật hấp dẫn và nổi bật của Nguyễn Quang Thiều. Mời các bạn đón xem và hãy chia sẻ cho chúng tôi những cảm nhận của bạn về bài viết để chúng tôi ngày một hoàn thiện hơn nhé!
Những công việc của tháng mười một
Cuối cùng ngươi cũng phải cất giọng, hỡi những lừa, lạc đà, những ngựa của con đường vô định
Những sư tử, những báo gấm, những hổ của rừng mang dáng vẻ kỳ vĩ đang mục ruỗng từ bên trong
Những dê, những chim ưng, những ong của mùa đông khan hiếm phấn hoa
Những chim non của tổ chim xác xơ vì gió, những bướm của những cái kén thẫm tối
Những cá của nước xiết, những côn trùng của lá mục
Và những chúng ta của ngôn từ chết mai táng trong thân xác chuyển động
Không thể nào còn nghe thấy lời của tháng Mười vừa mới lướt trên những cái lưỡi ướt và nóng
Tháng Mười Một mạnh hơn tất cả bởi sự trần trụi hơn cả những bộ xương bò nấu phở
Chưa có chút dấu vết gì của tháng Mười Hai. Đừng lục tìm trong cổ thư
Lưỡi dao sự thật của tháng Mười Một rạch một đường dọc những cái lưỡi phản bội
lại những ngôn từ nổ ra từ đó với một cái bóng hoang tưởng rướn chạy
Kìa những cái cây lộng lẫy và kiêu hãnh trong gió gào rít giữa đêm
Và một kẻ đang gắng sức tìm lối đến Thiên đường nhưng lại không ngước được mắt lên
Bởi gã bị đôi giày mới mua ở cửa hiệu bán đồ Trung Quốc xoá mất đôi mắt
Và sự nhầm lẫn tồi tệ khi đưa tay lần tìm tháng Mười Hai theo thứ tự của số đếm
Từ thế gian tội lỗi và lú lẫn đến Thiên đường không phải là những bậc cầu thang ốp bằng loại đá Tây Ban Nha gã lựa chọn
Gã không phải là một kẻ điên. Gã làm âm bản của chúng ta. Một lần nữa
Chúng ta lại không nhận ra một sự thật là không có cái gì gọi là tháng Mười Hai lúc này
Và những công việc của tháng Mười Một vẫn tiếp tục cho đến khi bắt đầu một lối rẽ
Những ngọn đồi ban mai
Không mùa đông nào làm tàn lụi được những quả đồi
vĩ đại hơn những tư tưởng, lộng lẫy hơn những lâu đài
Chúng ta, những đứa trẻ cô đơn và sợ hãi, đứng nhìn bất động
những cái cây cổ thụ im lặng trong gió thổi
trong mây bay, trong hoả hoạn phía thành phố.
Trên đỉnh những quả đồi, những cái cây
Giống hài cốt tổ tiên mai táng uy nghiêm
trầm mặc trong suy tưởng, và lịch sử
rền vang trong những vòm lá, chói sáng trong những chùm quả
Và thống thiết, chúng ta nghe, trong những đường họng tối
Bây giờ là mùa đông cuối cùng của thế kỷ này, chúng ta đang đi hết con đường này
Chúng ta đẹp như ban mai, đầy ước mơ sinh nở
ý nghĩ ấy vụt qua, bầu trời chợt mở
chúng ta như hai cây nến ngà được thắp sáng lên
Chúng ta đi lên đỉnh đồi, đi về phía trời xanh
Những cái cây cổ thụ như người Cha vĩ đại cúi nhìn
Trong hơi ấm nồng nàn của gỗ, nỗi sợ hãi chúng ta tan biến
Chỉ còn thổn thức, nước mắt loang chảy trên đôi môi rạng ngời
và bấy giờ giọng chúng ta vang trên những cành cây lưng trời.
Những ngôi sao đổi ngôi
Chỗ nghỉ của cầu thang ấy luôn phủ đầy bóng tối
Tôi đã dừng lại và mở to mắt
Nhưng không bao giờ nhìn rõ những gương mặt
Chỉ tiếng chào cất lên một tiếng rên nhỏ và biến mất
Như có bàn tay của thần chết xóa đi mọi dấu vết
Ở đấy đôi lúc tôi gặp người đàn bà của tôi
Nhưng chúng tôi không nhận ra nhau
Cả hai đều vội đi vì sợ
Ai đấy nhìn thấy hai người đứng gần nhau trong bóng tối
Ở đấy là một thế giới nhỏ hẹp và tối tăm
Cả người mù và người sáng mắt
Đều lần mò từng bậc
Nhưng không ai chịu thắp một ngọn đèn
Và ở đấy tôi đã thấy
Những đứa trẻ vừa hét to
Vừa chạy trên những bậc cầu thang vùn vụt
Như những ngôi sao đổi ngôi trong bóng tối bầu trời
Những người đàn bà gánh nước sông
Những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái
Đã năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Những người đàn bà xuống gánh nước sông
Những bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt
Một bàn tay họ bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi
Bàn tay kia bấu vào mây trắng
Sông gục mặt vào bờ đất lần đi
Những đàn ông mang cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Những con cá thiêng quay mặt khóc
Những chiếc phao ngô chết nổi
Những người đàn ông giận dữ, buồn bã và bỏ đi
Đã năm năm, mười năm, ba mươi năm và nửa đời tôi thấy
Sau những người đàn bà gánh nước sông và lũ trẻ cởi truồng
Chạy theo mẹ và lớn lên
Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến
Con trai lại vác cần câu và cơn mưa biển ra khỏi nhà lặng lẽ
Và cá thiêng lại quay mặt khóc
Trước những lưỡi câu ngơ ngác lộ mồi.
Quyền phép của thời gian
Mở ra bằng hơi lạnh của nước, trôi như một khối kim loại
Gió rít dài hai triền sông kích động những đám mây tháng Chạp
Những quả đồi xa, con đường cô độc, một xe ngựa hiện lên
Giấc mơ về mặt trời thức dậy trong mù sương
Người đánh xe, áo quần giá lạnh, chỉ còn hơi thở
làm ấm đôi môi. Và tiếng nguyền rủa thời tiết quẩn trong họng sâu
Ngước nhìn mây xám đang bọc kín trái đất
Và bên dưới, nghiến nặng những bánh xe, con đường vô tận
Những bao hạt giống chất trên thùng xe tỏa hơi ấm
Đôi lúc giấc ngủ ngắn như một cái chớp mắt
Lướt qua một cánh đồng rộn vang tiếng trâu bò
Hòa tiếng người cười nói trong mùa màng
Và giờ đây trong bóng tối của tháng Chạp đông cứng như một chiếc hàm thiếc
Tỏa rừng rực hơi nóng những bao hạt giống
trong tiếng nghiến kiên trì khủng khiếp của bánh xe
đi đến cánh đồng đang chờ quyền phép của tháng Giêng ban tặng
Sau bậc cửa ngôi nhà vô hình
Không còn ngôi nhà ấy những cái cây quanh nhà biến mất.
Tôi đi qua ban mai mơ hồ tiếng mở cửa
và tiếng sủa con chó nhỏ ướt át sương đêm trên cánh đồng phía trước
tôi đi qua tràn ngập tâm hồn mở ra một đầm nước lộng lẫy bầy thiên nga
mang gương mặt thiếu phụ đã chết bay lên
vọng tiếng kêu khe khẽ một đêm ân ái đã lâu trong những tối thu
Ngôi nhà trôi về đâu con đường mòn chìm khuất
tôi đi qua hoàng hôn tiếng cửa dần dần đóng
bầy thiên nga thiếp ngủ trên sóng rì rầm
người thiếu phụ gọi về trong ngày hạ cuối cùng.
Biến mất cánh đồng trong bóng tối bất tận
Những ngôi sao dần dần trong dần dần tinh khiết
hơi ấm bộ lông chó bên bậc cửa, sủa khe khẽ, khe khẽ sủa trong mơ
người thiếu phụ vẫn thở trong ngôi nhà vô hình
và cái thai dần lớn bởi giấc mơ tôi.
Sự chuyển động của cái đẹp
Đâu đấy, một cánh bướm run rẩy, trong hơi thở tháng Giêng
Một cánh bướm như không có bởi mỏng hơn cả sự mơ hồ
Nhưng đã mở ra, ở đâu đó, một cánh bướm có thật
Không bởi màu sắc rực rỡ mà bởi như hơi nước đang tỏa
Chúng ta đổ ra quảng trường, chen lấn và xô đẩy
Một số ai đó gào thét và nhiều lúc đập phá
Và chúng ta quên đi, đâu đấy, trong những lùm cây bé bỏng
đang rộn rã mùa sinh nở côn trùng
Đâu đấy ánh sáng không bao giờ tắt trong cả những đêm
và sự chuyển động mỗi lúc một mãnh liệt trong cái kén bất động
Rồi đột ngột xuất hiện, trong sự chờ đợi của đất đai, của cây cỏ và bầu trời,
một sự sống diệu kỳ với vẻ đẹp mong manh
Đâu đấy, không chỉ một đâu đấy, mà tràn ngập bất tận
từ bóng tối đến ánh sáng, mở ra những cánh bướm
Và theo luồng hơi thở ấm áp và ẩm ướt của tháng Giêng
Chúng mang vẻ đẹp của đời sống đi khắp thế gian
mà không để lại một tiếng động nhỏ
Sự hồi sinh của cái cây chết
Hai con ngươi dời bỏ hai hốc mắt khi người say ngủ
Trên chiếc giường trải ga sặc sỡ một xác chết không thối rữa
Cái cây chết từ mùa đông dựng lên bộ hài cốt đen
Đôi mắt người sợ hãi, thù hận, bất lực và bước dần đến tội ác
Ra đi, đau đớn tột cùng, phải ra đi, ra đi máu chảy
Hai hốc mắt nổ tung hai ngọn núi lửa, hai con ngươi vụt bay lên hai khối lửa khổng lồ
Tất cả cũ mòn, không sức sống, tất cả vô sinh, bệnh tật… không thể nào chịu đựng
Ôi hai nhà tù, nhà tù, nhà tù. Ôi cái chết không thối rữa
Cái cây chết, ôi lưỡi rìu sắc, ôi nỗi sáo rỗng và căm giận, những nhát chém điên rồ
Trong cơn mơ của người bộ hài cốt đen bước dần đến cửa sổ
Nhìn chăm chăm vào hai hốc mắt không có con người trống hoác, đem ngòm, hun hút
Bộ hài cốt khóc nấc lên, trở về góc vườn và thét vang
Chiếc áo màu diệp lục khoác lên bộ hài cốt đen với những chiếc khuy năm cánh lấp lánh.
Thánh ca nhỏ
Con đã đến trong tiếng gọi của Người.
Những ngọn đồi Achill lặng im trước biển trong buổi chiều tháng Bảy.
Trên ngọn đồi một Thánh đường dựng lên đã tám trăm năm
giờ chỉ còn những bức tường đá gió biển thổi mòn.
Và trên bức tường một ô cửa tràn đầy ánh sáng.
Đã tám trăm năm gió chưa bao giờ ngừng thổi.
Tám trăm năm bầy cừu vẫn lang thang trên những triền đồi.
Vẫn vang lên tám trăm năm tiếng cừu trong hoàng hôn như tiếng trẻ con lạc mẹ.
Tám trăm năm có một con đường nằm dưới đất sâu giờ hiện lên để dắt con về.
Trong Thánh đường hoang phế đã lâu những cư dân vùng đồi không đến nguyện cầu.
Ánh sáng từ nơi Người vẫn toả về trên ô cửa linh thiêng và bí ẩn.
Vẫn vô tận đôi mắt Người nhìn xuống
tất cả những sinh linh trên thế gian buồn.
Con đã đến trong tiếng gọi của Người.
Sau nửa đời mộng du và sợ hãi trên con đường phủ đầy bóng tối.
Giờ con đến bến bờ cuối cùng của thế gian đau khổ
và ánh sáng của Người tràn ngập trong con.
Con đường trên thế gian còn dài con vẫn phải đi
Còn đường ấy còn đầy khổ đau, bóng tối và quỉ dữ
Nhưng nỗi sợ hãi trong con giờ tan biến.
Một Thánh đường ánh sáng ngập tràn đã dựng giữa tim con
Thay lời nguyện cầu
Chúng ta thường chăm sóc những ngôi mộ
bằng nỗi sợ hãi và tiếc thương
nhưng ít người chúng ta nhìn thấy
cỗ xe tang lộng lẫy
trong tiếng trống tưng bừng
làm thần chết cũng hết phiền muộn
Và tên tuổi chúng ta được khắc
trên phiến đá lặng im
lấp lánh và uy nghiêm
như tên các vị thánh
Ít hơn nữa những người chúng ta
tìm thấy âm nhạc tinh khiết trong buổi cầu hồn
và gương mặt những nhạc công phường bát âm
đắm say trong thế giới bí ẩn
Và càng ít hơn những người
sau chén trà buổi tối
ngồi trên tràng kỷ
nghe bài điếu văn viết cho mình
vang lên với một giọng trầm
trong một tối mùa thu tuyệt đẹp
Và lúc đó ở bên ngoài cửa sổ
khu vườn giàn giụa trăng
họ đã nhìn thấy vẻ đẹp diệu kỳ
trong những gì luôn đe doạ người khác
Tiếng chó sủa và những ngôi sao
Vào thời khắc của đêm gần sáng
Ta không thấy ai đứng trên ban công như một cái cây
Ta không nghe thấy tiếng ai, kể cả tiếng nói mê
Hay tiếng những cặp tình nhân mất ngủ ái ân thay cho cúi đầu suy ngẫm
Hay ngước mắt lên nhìn qua ô cửa
Với nỗi sợ hãi về bóng đen lướt qua và tiếng kêu của con chim lợn
Giờ này tiếng chuông điểm giờ của đồng hồ bưu điện thị xã
Chỉ làm trò cười cho các thánh thần
Giờ này cả những kẻ uống rượu đêm và những tên ăn trộm
Cũng không cưỡng nổi cơn buồn ngủ tục tằn
Giờ này đời sống nơi nghĩa địa không còn nhộn nhịp
Những linh hồn đã chán ngấy dạo chơi trong thị xã
Trở về phần mộ của mình và ngủ tiếp
Và đấy là thời khắc có những dòng sông trên thế gian
Nước không bao giờ chảy nữa
Có những thành phố cùng cư dân vĩnh viễn vùi sâu trong đất
Đấy là thời khắc sự sống và cái chết
Đổi chỗ cho nhau nhẹ nhàng như tráo những quân bài
Nhưng giờ này tự ngàn xưa không hề thay đổi:
Bầy chó sủa mãi cho tới sáng
Và những ngôi sao bền bỉ sáng cho thế gian.
Tiếng gọi
Chuông điện thoại réo vang
lúc ba giờ sáng
Tôi tỉnh giấc ra khỏi giường
lần mò đi qua một thế giới đồ đạc
Thành phố câm lặng như tất cả
Đã bỏ đi từ đêm qua
Chỉ còn những đám mây khổng lồ
Bò trên những mái nhà cao tầng
Tôi mang cảm giác bị bỏ quên
Tất cả vội vã ra đi
Như bầy kiến tiên đoán cơn lụt lớn
Và không một ai nhớ
Để đánh thức tôi
Chuông điện thoại vẫn vang lên bền bỉ
Tôi nhấc ống nghe
Và từ đầu dây bên kia ở nơi nào xa lắc
Tôi lại nghe chính giọng nói của mình.
Tiếng vọng
Con chim sẻ nhỏ chết rồi
Chết trong đêm cơn bão về gần sáng
Đêm ấy tôi nằm trong chăn nghe cánh chim đập cửa
Sự ấm áp gối chăn đã giữ chặt tôi
Và tôi ngủ ngon lành đến lúc bão vơi.
Chiếc tổ cũ trong ống tre đầu nhà chiều gió hú
Không còn nghe tiếng cánh chim về
Và tiếng hót mỗi sớm mai trong vắt.
Nó chết trước cửa nhà tôi lạnh ngắt
Một con mèo hàng xóm lại tha đi
Nó để lại trong tổ những quả trứng
Những con chim non mãi mãi chẳng ra đời.
Đêm đêm tôi vừa chợp mắt
Cánh cửa lại rung lên tiếng đập cánh
Những quả trứng lại lăn vào giấc ngủ
Tiếng lăn như đá lở trên ngàn.
Trong chiều nghĩa trang
Mẹ ơi mẹ về đi, chiều phủ kín hết rồi
Sông ngửa mặt lên trời thở từng hơi trắng
Ai gọi đò bơ phờ bến vắng
Mẹ về đi, gió lạnh, cỏ đầy sương
Mẹ run run thắp những nén hương
Cắm trước từng bia mộ
Kia khói lên, khói lên lặng lẽ
Những con đường cát trắng của làng quê
Hồn những chàng trai giờ ở đâu xa
Nhìn thấy khói mà về với mẹ
Chim khách góc vườn mười mấy năm nói dối
Cau mười mấy năm trời vô ý trổ buồng đôi
Các anh về với mẹ một đêm thôi
Cho đèn khuya đỡ giật mình phụt tắt
Cho nồi cơm thêm một lần đầy đặn
Cho đũa trong nhà một bữa được so thêm
Các anh về không hoá được thành người
Thì xin hoá ngọn lửa cười trong bếp
Hoá chú cá con dưới ao nhà đợi mẹ
Hoá thạch sùng thưa lời mẹ trong mơ
Chiều phủ kín hết rồi, gió lạnh đổ từng cơn
Trăm mắt hương trăm mắt người hoe đỏ
Trong hoàng hôn hàng trăm bia mộ
Cùng dâng hương lặng lẽ đến bên người.
Trong khu vườn nhà Kevin
Tiếng chuông đồng hồ cổ vang lên lúc một giờ sáng
Đấy là lúc tôi thường nhớ khu vườn nhà Kevin
Tôi ngồi im lặng suốt buổi chiều
Ngắm một con hải âu lạc biển đậu trên hàng rào gỗ
Và hải âu biến mất trong bóng tối
Cùng những màu sắc hoa hồng
Hải âu không có biển và tôi lúc đó không một người thân
Cả hai chúng tôi suy ngẫm về nguồn gốc của mình
Giọng nói của hải âu và của tôi cô độc vang lên
Như tiếng kêu của những thủy thủ đắm tàu
Trái tim đầy quyền lực, đầy kiêu hãnh và tuyệt vọng
Đập cùng nhịp thủy triều ở tận khơi xa
Lúc ấy những người da đen sống dưới nhà hầm trở về
đọc kinh trong bóng đen của họ
Họ đau khổ, cô đơn, nguyện cầu… họ là âm bản
Của những gì thuộc về chúng ta chưa hiện diện bao giờ
Tuyết lúc nửa đêm
Bản thánh ca từ trời cao vang trên những ngọn đồi,
dọc bờ sông, trên những ngọn cây, bên hàng rào gỗ
trên con đường chạy qua khu vườn, bên những ô cửa sổ
bản thánh ca của tuyết, bấy giờ lúc nửa đêm.
Như không bao giờ khác, như vĩnh viễn, mỗi bông tuyết
mang theo một ngọn nến nhỏ, mang theo một lời hát
mang theo một giương mặt thánh thiện, một cuốn sách, một hơi thở
trở về đêm lễ hội của Thiên đường trên những ngọn đồi ngoại ô
Có tiếng cỗ xe bạch mã trôi theo con đường ven chân đồi
Trên những cành cây khẳng khiu khúc khích tiếng cười các hài đồng
Một con chó thức giấc không sủa, im lặng nhìn ra
Máu thức tỉnh và chảy, dưới tuyết, dưới bộ lông, và chảy.
Một hơi thở lớn phả ấm những quả đồi, đâu đấy thầm thì giọng nói
bên những ô cửa, bấy giờ lúc nửa đêm, lộng lẫy tuyết bay.
Vẫn những ngôi nhà ấy, những con đường ấy, những hàng cây ấy
Giờ mang một hình ảnh mới. Tất cả dấu vết chết chóc được xoá đi.
Máu thức tỉnh và chảy, dưới tuyết, dưới làn da, và chảy.
Một hơi thở lớn phả ấm những quả đồi, đâu đấy thầm thì giọng nói
bên những ô cửa, bấy giờ lúc nửa đêm, lộng lẫy tuyết bay.
Vẫn những ngôi nhà ấy, những con đường ấy, những hàng cây ấy
Giờ mang một hình ảnh mới. Tất cả dấu vết chết chóc được xoá đi.
Máu thức tỉnh và chảy, dưới tuyết, dưới làn da, và chảy
Tưởng nhớ Joseph Brodsky
Lòng tôi kiêu hãnh và đau đớn về Người
Tìm về khu vườn trong giấc mơ đầy tiếng nức nở
Phía trên những ngọn cây mây trắng trôi
Và mùa thu thuở ấy bây giờ vẫn lấp lánh nước mắt
Tiếng xào xạc vĩnh hằng của những tán lá không ngủ
Trong ký ức buồn bã và mãi mãi thì thầm
Người khuất bóng và trái tim vĩ đại của Người
Vẫn mang nỗi tuyệt vọng chói sáng về thế gian này
Người đã an ủi giấc ngủ nặng xiềng xích những tư tưởng
Nhân loại giờ đây còn mang nặng xiềng xích ấy hơn
Nhưng giấc mơ hão huyền còn khủng khiếp hơn tất cả
Nó biến bao đồng loại chúng ta thành những xác chết biết dối lừa
Đêm đêm tôi nghe giọng của Người, khàn và vang dội
Vọng về từ mùa thu ấy, mùa thu đẹp nhất của thế kỷ tồi tệ
Những đứa trẻ đã bay lên, lượn vòng trên những đỉnh cây
Rồi biến mất trong những ngôi nhà mờ tối
ở đấy những ngọn đèn lần lượt tắt
Những người già đau ốm kể mãi về một ngày ánh sáng
Và bên những hàng rào mọc đầy hoa cúc dại
Giọng nói của Người vọng vào những ngôi nhà
Những người già đau ốm trong hồi tưởng của họ
Không thể đi xa hơn trong thế giới này
Họ kể mãi và lú lẫn giữa các câu chuyện
Họ tự đầy đọa và uống nhầm nước trên dòng sông mù
Thế kỷ hai mươi đã kết thúc và tôi không còn được nghe
Những câu thơ của Người trong đêm Giáng Sinh đầu tiên của thế kỷ mới
Nhưng tôi vẫn nghe giọng nói của Người, khàn và vang dội
Vọng từ ngôi sao xanh mọc phía ngọn đồi
Và trong mọi hoảng hốt, trong mọi tuyệt vọng
Lại vang lên bài hát của những đứa trẻ thế gian
Tôi tìm đến khu vườn, trút bỏ mọi ý nghĩ thống khổ
Hát bài ca ban mai trong đau đớn của Người.
Văn bản ngoài lễ khấn ông nội
Trong bóng tối huyền diệu
ông nội tôi hiện lên
giống pho tượng khắc chìm
trong đá hoa cương đen
Ngôi nhà đang chuyển động
trong vô tận thời gian
và giọng nói của Người
vang như chiếc chìa khóa đồng
rơi xuống những bậc thềm thời gian
giấu chiếc rương đựng bộ gia phả
Trí tưởng tượng của Người
về ngôi nhà không ngừng mở rộng
bốn chiếc cột gỗ mọc cao mãi
dâng lên những mùa lá khổng lồ
Đêm đêm tôi trở về ngôi nhà chưa xây xong của Người
Từ đá hoa cương đen Người bước ra
và nói:
“Con vượt ra ngoài trí tưởng tượng của ta”
Về một nhà báo nước ngoài bị bắt ở biên giới Afghanistan
Tất cả đã được hoá trang: áo quần, giày dép,
Màu da, lạc đà, người dẫn đường,
Hộ chiếu mới và thân phận mới
Khăn đã trùm kín mặt chỉ còn đôi mắt
Đôi mắt cũng hoá trang bằng một giấc ngủ vờ
Còn giọng nói không có gì che được
Ngoài khả năng câm lặng tột cùng
Sự câm lặng như là câu thần chú
Giúp người đi qua cây cầu cát
Bắc ngang miệng vực sâu.
Nhưng lạc đà phải rống lên giọng của lạc đà
Trong khổ hạnh và kiêu hãnh trên những đường sa mạc
Và người đã cất lên giọng nói của người
Trong hoạn nạn, trong tột cùng hoảng sợ
Và cây cầu cát sụp đổ
Và cái chết bước tới.
Nhưng đôi môi khô cháy của người
Nở nụ cười mãn nguyện
Khi thân xác người đổ xuống
Ngôn ngữ người đập cánh bay lên.
Trên đây, Thuvientho.com đã tiếp nối bài viết Nguyễn Quang Thiều Cùng Những Trang Thơ Đặc Sắc Phần 3 bằng những bài thơ vô cùng hấp dẫn điển hình cho lối cách tân thơ của ông. Những bài thơ của ông luôn được nhiều thế hệ bạn đọc yêu thích. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hay hơn nhé! Thân Ái!
Theo Thuvientho.com