Home / Chùm thơ chọn lọc / Nguyễn Quang Thiều – Tập Thơ Sự Mất Ngủ Của Lửa Đặc Sắc

Nguyễn Quang Thiều – Tập Thơ Sự Mất Ngủ Của Lửa Đặc Sắc

Nguyễn Quang Thiều – Tập Thơ Sự Mất Ngủ Của Lửa Đặc Sắc

Nguyễn Quang Thiều đã là một hiện tượng lạ xuất hiện trên thi đàn Văn học hiện đại với sự cách tân lạ lẫm và đầy ấn tượng. Những bài thơ của ông góp phần làm ông đến gần hơn với bạn đọc. Với ngòi bút tài hoa và tinh tế ông đã sở hữu một kho tàng thơ lớn hiếm có gồm những bài thơ vô cùng ấn tượng

Sự Của Lửa là một tập thơ được nhiều người yêu thích và biết đến của ông. Hãy cùng Thuvientho.com cảm nhận những bài thơ này nào!

Ám ảnh

Tấm mạng nhện giăng nơi cửa sổ phòng tôi không có mưu mô độc ác gì

Mỏng như hơi thở con tôi phả vào mặt kính

Nó dịu dàng đỡ những giọt sương đêm

Như tấm võng của bà mẹ đỡ đứa con

Ru êm ái trong ban mai màu ngọc

Nhưng đời tôi phải chăng đã gặp những lọc lừa

Nên tôi sợ và tôi

Rằng ý nghĩa tôi sẽ mắc vào tơ nhện

Con nhện già lao ra từ một khe cửa sổ

Vồ lấy ý nghĩ của tôi

Phủ lên đó một lớp nhựa độc màu trắng

Như người ta phết bơ lên lát bánh mỳ

Khi ý nghĩ của tôi tê cứng

Nó sẽ ăn ngon lành

Như kẻ ăn mày ăn lát bánh mỳ phết bơ béo ngậy

Vừa ăn nó vừa gãi những cái chân dài lên từng sợi tơ mảnh

Như thằng du côn vừa uống rượu vừa gẩy đàn

Sự nghi ngờ đã lây lan, sự căm thù đã lây lan

Nhưng mãi mãi tấm mạng nhện kia không có mưu mô độc ác gì

Mỏng như hơi thở của con tôi phả vào mặt kính

Âm nhạc

Những chiếc kèn bụi bặm và méo mó là của con

Những chiếc trống da mặt đã bơ phờ là của con

Những chiếc nhị còng lưng từ năm một tuổi là của con

Tất cả dâng lên thẳm xa, mê đắm

Mẹ ơi, con nhìn thấy bà nội con sau khói mỉm cười

Cỗ xe tang trôi mãi vào cơn mê

Những con rồng gỗ vảy vàng bay lên trong tiếng kèn, tiếng trống

Con nhón gót, cỏ may biền biệt trắng

Có ai khẽ khàng bế mãi con lên

Con muốn lẩn vào khăn áo đám ma quê

Con muốn đắp lên cơn ho của con tàn hương thơm và ấm

Con nhìn thấy bà nội mặc áo tơ tằm ngồi giữa ngàn ngọn nến

Bà rót một bình nước mưa trong để đợi con về

Chiếc xe tang rực rỡ – cái đồ chơi của con

Con đang mê mải chơi, mẹ có nghe thấy không, con đang cười khúc khích

Nỗi cô đơn và con là hai đứa trẻ chán mọi trò dụ dỗ

Chúng đuổi nhau dưới vòm cong của cỗ xe tang

Chúng con bay theo những lá cờ đuôi nheo và những lá phướn

Về gò đất cuối làng ta trong tiếng hát cầu hôn

Nơi con sẽ mặc áo lụa vàng ngủ trên một lá trầu cay thơm ngát

Nhưng nơi ấy chẳng bao giờ mẹ rửa mặt được cho con

Con yêu những chiếc kèn, những chiếc trống và những chiếc nhị kia thổn thức

Tất cả cũng yêu con buồn bã, lo âu

Giai điệu cuối cùng của tình yêu này ngân lên và khẽ khàng đặt con vào mặt đất

Rồi dắt con theo con đường hoa cỏ may nở trắng

Trở về nhà mẹ rửa mặt cho con

Bài hát về cố hương

Kính dâng làng Chùa của tôi

Tôi hát bài hát về cố hương tôi

Khi tất cả đã ngủ say

Dưới những vì sao ướt át

Và những ngọn gió hoang mê dại tìm về

Đâu đây có tiếng nói mê đàn ông bên mái tóc đàn bà

Đâu đây thơm mùi sữa bà mẹ khe khẽ tràn vào đêm

Đâu đây những bầu vú con gái tuổi mười lăm như những mầm cây đang nhoi lên khỏi đất

Và đâu đây tiếng ho người già khúc khắc

Như những trái cây chín mê ngủ tuột khỏi cành rơi xuống

Góc vườn khuya cỏ thức trắng một mình

Tôi hát bài hát về cố hương tôi

Trong ánh sáng đèn dầu

Ngọn đèn đó ông bà tôi để lại

Đẹp và buồn hơn tất cả những ngọn đèn

Thuở tôi vừa sinh ra

Mẹ đã đặt ngọn đèn trước mặt tôi

Để tôi nhìn mặt đèn mà biết buồn, biết yêu và biết khóc

Tôi hát bài hát về cố hương tôi

Bằng khúc ruột tôi đã chôn ở đó

Nó không tiêu tan

Nó thành con giun đất

Bò âm thầm dưới vại nước, bờ ao

Bò quằn quại qua khu mồ dòng họ

Bò qua bãi tha ma người làng chết đói

Đất đùn lên máu chảy dòng dòng

Tôi hát, tôi hát bài ca về cố hương tôi

Trong những chiếc tiểu sành đang xếp bên lò gốm

Một mai đây tôi sẽ nằm trong đó

Kiếp này tôi là người

Kiếp sau phải là vật

Tôi xin ở kiếp sau là một con chó nhỏ

Để canh giữ nỗi buồn – báu vật cố hương tôi

Ban mai

Bóng tối đêm dần sáng như một con mèo nhung khổng lồ bước đi uyển chuyển

Cái đuôi mềm của nó chạm vào tôi làm tôi tỉnh giấc

Tôi cựa mình như búp non mở lá

Ý nghĩ mỉm cười trong vắt trước ban mai

Những xôn xao lùa qua hơi ẩm

Vọng về từ cánh đồng rộng lớn mờ sương

Tiếng bánh xe trâu lặng lẽ qua đêm

Chất đầy hương cỏ tươi lăn về nơi hừng sáng

Ơi… ơi…ơi, những con đường thân thuộc

Như những ngón tay người yêu lùa mãi vào chân tóc

Ai gọi đấy, ai đang cười khúc khích

Tôi lách mình qua khe cửa, ơi… ơi…

Người nông dân bế tôi lên và đặt vào thùng xe

Dưới vành nón của người cất lên trầm trầm giọng hát

Như tiếng lúa khô chảy vào trong cót

Như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày

Xem thêm:  Chùm thơ viết về Cha yêu hay nhất (song thất lục bát)

Chiếc bánh xe trâu một nửa đã qua đêm

Một nửa thùng cỏ tươi còn trong bóng tối

Và sau tiếng huầy ơ như tiếng người chợt thức

Những ngọn ban mai mơn mởn rướn mình

Bầy chó của tôi

Làng quê ơi, bao năm xa cách

Đêm nay ta trở lại làng

Trời sắp bão oi nồng cơn sốt

Bên ngọn đèn hạt đỗ

Tôi ngồi nghe

Tiếng chó khuya sủa chớp cuối chân trời

Bao năm rồi

Tôi lớn lên trong ngõ của tôi

Đã bao năm

Cứ đên xuống

Bầy chó ngửa mặt lên trời

Sủa cay đắng, thảm sầu, man rợ

Bầy chó ơi, sủa vào đâu

Sủa vào trăng?

Sủa vào ngọn đèn dầu?

Hay sợ đêm mà sủa vào bóng tối

Hay sợ nhau mà sủa vào nhau

Bầy chó gầy, bẩn thỉu, ốm đau

Ngày lùng sục kiếm ăn

Liếm cả lưỡi vào dao sắc ngọt

Lưỡi bị cứa máu trào ra ở đó

Con đến sau lại liếm máu bầy mình

Chó ơi, đừng sủa nữa

Gió đêm thành gió dại rồi

Ai ném lại vầng trăng ra khỏi sự bình yên

Lao rồ dại trong mây trời xứ mẹ

Trong ngõ nhỏ đêm nay

Tôi nghe chó sủa

Tôi thổi tắt đèn

Chó sủa vào tôi.

Bầy kiến qua bàn tiệc

Những bánh xe no nê lăn vào giấc ngủ

Mang theo tiếng cười, tiếng khóc và cái chết của rượu

Mang theo những đàn ông

Bò ngược đùi đàn bà như từng chùm chân dánChỉ còn trên bàn tiệc

Bát đĩa, cốc chén

Và những cái chai cạn khô

Cùng cơn gió lốc quạt trần

Rền rĩ nỗi buồn đồ vậtBầy kiến đen đi qua bàn tiệc

Như lang thang qua bãi chiến trường

Đầy mảnh thịt của gia súc

Đầy xác chết của rau thơm

Quả ớt đỏ như lá cờ rách nát

Bầy kiến ôm lên nhòa mắt

Bò qua da

Bò qua xương

Trong rền rĩ cơn lốc quạtChiếc bóng điện 1000 oát – vầng mặt trời giả dối

Lặn xuống từ công-tắc màu đen

Con gió lốc quạt trần từ từ chết

Xòe ba xương sắt đen xì

Chỉ còn bầy kiến đen

Đắng cay nhòa mắt

Dìu nhau về thăm thẳm những hang sâu

Trên con đường gồ ghề

Gió lạnh gào thét

Con bò cắm mặt bước

Kéo chiếc xe nặng nề

Người đàn ông chân đất

Cúi rạp đẩy xe

Và trên đống đá thùng xe

Người đàn bà ngồi im lặng

Chiếc khăn trùm đầu

Bọc một gương mặt đẹp

Gió lạnh lồng lộng bốn phía chân trời

Con bò nguyền rủa con đường quá dài

Người đàn ông nguyền rủa con bò đi quá chậm

Người đàn bà lặng lẽ quàng lại khăn

Che bớt gương mặt.

Cánh buồm

Thị xã hỡi, đêm mất điện

Bóng tối đổ xuống như tóc người đàn bà góa bụa

Trong bóng tối

Mặt người nhòa vào mặt cây

Nhòa vào mặt con mèo

Nhòa vào mặt bàn, mặt ghế

Bóng tối miên man xóa đi tất cả

Những gì tôi quen nhìn

Tôi tìm em

Em héo quắt và đắng cay

Em bới tìm chi trong mái tóc dày

Nơi có nhiều sợi bạc.Thị xã hỡi, đêm mất điện

Có ai đó kêu lên

Có ai đó cười sằng sặc

Có kẻ lấy đêm che nửa phần suồng sã

Nửa phần kia làm đom đóm lập lòe.Không ai nhìn rõ ai

Tôi cũng không nhìn rõ tôi

Chỉ tiếng nói nổi lên như từng chùm tăm cá

Ai ném xuống cuối trời một vầng trăng cuối tháng

Ôi chiếc lưỡi câu mơ mộng

Nửa đời tôi chót cắn câuTrong tiếng thở dài như dòng sông cạn

Trong tiếng ho như con đường xóc

Tôi đi tìm em

Em nằm nghiêng trong đêm

Như con thuyền cô đơn nép mình bên bến cát

Tôi cởi áo mình ra căng một cánh buồm.

Câu hỏi cuối ngày

Tôi tựa lưng vào bức tường xám mốc

Đợi chuyến xe tan tầm

Đó là khoảng thời gian tôi đói nhất và buồn nhất trong ngày

Phía bên kia đường tôi đợi

Những chiếc lá tôi không biết tên

Phủ đầy bụi

Những chiếc lá dịu dàng rụng xuống

Cơn mưa buổi chiều vàng thẳm dâng lên

Trong cơn mơ đói và buồn

Các cô gái đẹp mặc váy cưỡi xe máy phóng qua

Như dao sắc phất vào tôi tứa máu

Tôi nấc lên một câu hỏi như người sặc khói

Rằng nếu tôi lấy họ

Tôi sẽ ngủ với họ thế nào

Và chuyến xe tan tầm lại đến

Ọp ẹp và bẩn thỉu như chiếc lồng vịt khổng lồ

Tôi vội vã bước vào trong đó

Các cô gái buôn chuyến đang ngoẹo đầu ngủ

Tóc tai quấn áo sặc mùi cá khô

sẽ thế nào trong giấc ngủ thế kia

Và lòng tôi nhói một câu hỏi

Rằng nếu tôi lấy họ

Tôi sẽ ngủ với họ như thế nào.

Chuyển động

Như một thành phố vùi trong lòng đất tự xa xưa giờ thức dậy. Bầy ốc sên bò qua vườn trong ánh trăng chói gắt như nắng trời mùa hạ. Những chóp vỏ chói sáng như hạt kim cương đính trên vương miện nữ hoàng đêm dạ hội. Những tấm thân mềm ướt lướt đi trong êm ái rợn người. Đôi râu ăng – ten phóng lên bắt những âm thanh xa lạ. Ngôn ngữ bí ẩn nào đang hạnh phúc hay gọi bầy sên.

Ánh trăng im phắc, những vòm cây im phắc. Bầy ốc sên bò qua giấc ngủ của cỏ và của những chiếc lá vàng rụng trên mặt đất. Chúng miết những tấm thân mềm qua những mảnh chai vỡ sắc lạnh. Tôi không nghe thấy tiếng chúng kêu than hay nguyền rủa điều gì. Chỉ cảm thấy có tiếng nước dâng lên, dâng lên mãi tràn ngập cả đêm trăng.

Bầy ốc sên đã giấu mình trong những gốc chuối, những bụi gai. Giờ thức dậy dưới trăng và ra đi lặng lẽ. Khu vườn này là quê hương chúng, hay là khu vườn bên, hay còn… xa nữa. Chúng đang rời bỏ quê hương mình hay đi tìm lại quê hương. Dù thế nào thi tôi vẫn muốn hát lên một bài ca. Bởi sự ra đi của chúng đẹp làm sao, như một cơn mơ, như một đêm vũ hội.

Con ốc sên cuối cùng đã bò qua bức tường bao quanh vườn cũ mốc. Cái chóp vỏ cuối cùng đã khuất phía bên kia. Những tia sáng cuối cùng của những hạt kim cương vụt tắt. Vệt bò của chúng để lại những dòng sáng đặc lóng lánh, những vệt sao đổi ngôi đọng mãi trên trời

Xem thêm:  Kahlil Gibran và trọn bộ những bài thơ ấn tượng hấp dẫn nhất

Bên cửa sổ đêm nay, tôi áp mặt vào những song sắt thì thầm lời từ biệt.

Con gái ơi

Cho con gái Tuyết Ngân

Con mặc chiếc váy mỏng như khâu bằng những cánh hoa tầm xuân

Con đi đôi giày nhỏ như làm bằng hai chiếc kén tằm vàng

Trên con đường trước nhà ta đầy đá

Con chạy ra đón cha

Hai bên đường những cánh bướm còn non

Bay như dính vào không gian

Đó là chim bồ câu tí hon

Trong miền riêng của con trong trắng

Niềm xúc động trong cha dâng lên đến tận cùng

Làm buốt chân tóc trên đỉnh đầu cha

Những sợi tóc tơ con ròng ròng từng sợi nước

Mát rượi chảy chàn từng ống xương cha

Con gái của cha ơi

Cha nghe thấy có tiếng cười lạ

Cha nghe thấy có tiếng người lạ

Dẫu không gọi tên con cũng không gọi tên cha

Mà sao cha sợ run lên

Cha mở đời cha như mở một tấm lót

Bọc lấy con và bế con lên

Chỉ như thế cha mới có thể nhắm đôi mắt lại

Hôn dịu dàng lên mái tóc con

Chỉ như thế chiều nay con mới không òa khóc

Một bài hát tình yêu của làng Chùa

Chàng ơi,

Đêm đã trải tấm khăn của tình yêu xuống rồi

Sao xanh

Sao xanh

Bay về đồng cỏ

trinh trắng của em

Nước mắt trinh trắng của em

Em đi đôi hài thơm tết bằng cỏ

Em buộc mái tóc dài của mình bằng cỏ

Em đi tìm chàng

Hỡi chàng trai em yêu

Chàng đã không nghe lời em

Chàng không uống sương đêm đọng trên gai cỏ sắc

Chàng không ăn hạt cỏ rụng

Bởi thế em mất chàng

em mất chàng

Sao xanh

Sao xanh

Ngủ êm trên cỏ

Hỡi chàng ơi

Đêm đã trải tấm khăn tình yêu xuống rồi

Hơi thở em cỏ đã ướp đầy hương

Bầu vú em gió núi đã thổi mát rượi

Thế mà em mất chàng.

Những ngôi sao

Ta không thể nuôi nhau bằng những ánh sao trời

Anh nói vậy xin em đừng khóc

Những ngọn tóc em đang đổ xuống ngực anh

Như những rễ cây bò buồn trong sỏi đá

Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi ta chẳng còn biết nữa

Ta ôm nhau ngồi thở trước sao trời

Những ngôi sao tuyệt vời nhưng anh không tới được

Chẳng bao giờ anh hái được cho em

Anh đã gọi em về, không nỡ để em đi

Em non bấy đau trong từng sợ hãi

Em tựa vào anh, anh tựa vào cay đắng

Trái đất tựa vào những tinh tú thẳm xa

Đêm hoang sơ chỉ có đôi ta

Không cơm áo cửa nhà ngồi ôm nhau run rẩy

Ta sẽ bắt đầu điều gì khi bình minh thức dậy

Đi về phía biển khơi hay trở lại rừng

Trái đất đang ở đâu đêm nay một triệu năm về trước

Hay của triệu năm sau gió bụi, mây vàng

Và ta nữa khổ đau cùng hạnh phúc

Ta là hai kẻ cuối cùng hay hai kẻ đầu tiên

Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu rồi ta chẳng còn biết nữa

Ta như hai đứa trẻ non mềm vừa mới sinh ra

Với hơi thở của người vừa ốm dậy

Ta ôm nhau ngước mắt gọi sao trời.

Sông Đáy

Sông Đáy chảy vào đời tôi

Như mẹ tôi gánh nặng rẽ vào ngõ sau mỗi buổi chiều đi làm về vất vả

Tôi dụi mặt vào lưng người đẫm mồ hôi mát một mảnh sông đêm

Năm tháng sống xa quê tôi như người bước hụt

Cơn mơ vang lên tiếng cá quẫy tuột câu như một tiếng nấc

Âm thầm vỡ trong tôi, âm thầm vỡ cuối nguồn

Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi

Một cây ngô cuối vụ khô gầy

Suốt đời buồn trong tiếng lá reo.

Những chiều xa quê tôi mong dòng sông dâng lên ngang trời cho tôi được nhìn thấy

Cho đôi mắt nhớ thương của tôi như hai hốc đất ven bờ, nơi những chú bống đến làm tổ được giàn dụa nước mưa sông.

Sông Đáy ơi! chiều nay tôi trở lại

Những cánh buồm cổ tích đã bay xa về một niềm tức tưởi

Em đã mang đôi môi màu dâu chín sang đò một ngày sông vắng nước

Tôi chi gặp những bẹ ngô trắng trên bãi

Tôi nhớ áo em tuột rơi trên bến kín một trăng xưa.

Sông Đáy ơi, sông Đáy ơi…chiều nay tôi trở lại

Mẹ tôi đã già như cát bên bờ

Ôi mùi cát khô, mùi tóc mẹ tôi

Tôi quì xuống vốc cát ấp vào mặt

Tôi khóc.

Cát từ mặt tôi chảy xuống dòng dòng.

Tha phương

Xa

Xa ngơ ngác con đường

Người đi, người đi, người đi. Vừa bước vừa vấp

Ta khóc trong cỏ gai

Ta khóc trong rơm rạ

Ta khóc thành rêu.

Xa

Xa nhoi nhói con đường

Ai sẽ gọi người, ai sẽ dắt người, ai sẽ thay áo cho người

Ta đau như dễ đứt

Ta buồn như chó ốm.

Quê hương

Khuất khuất sau mây

Quê hương âm âm trong gió

Ta không thể dâng tay gạt hết mưa chiều

Để nhìn cho tỏ mặt.

Chỉ mùi khói phân trâu khô bên đường bén lửa

Ngăn ngắt đắng vào giấc ngủ kẻ tha phương.

Tháng mười

Những ngọn khói trẻ chăn trâu đốt rạ trên cánh đồng sau vụ gặt

Thở vào ta hương vị tháng mười

Sau mỗi gốc rạ khô tiếng gió ngân lên thổi qua những bẹ lá tướp

Ta nghe có người nấp sau ở đó gọi ta, và ta đi, ta đi…

Ta đi qua tháng mười, ta đi qua tiếng gọi buổi chiều của mẹ

Mây trời vun lên những đống rơm khô

Dấu chân ta xóa dấu chân chú bê vàng lạc mẹ và dấu chân chú bê vàng xóa dấu chân ta

Khi bóng đêm vụt ra đứng chặn trước mặt ta, ta vội quay lại tìm dấu chân mình

Òa khóc.

Ta tin có một mụ phù thủy đã biến ta thành một chú bê

Giờ chẳng còn tháng Mười xưa, chẳng còn ngọn khói xưa, chẳng còn…

Ta đợi mãi đợi mãi một mụ phù thủy

Từ tháng Mười một bay về để biến ta thành chú bê xưa.

Xem thêm:  Bài thơ chân thật - Mạc Phương

Thời gian

Tôi ngồi bế con gái tôi

Cả hai cùng ốm

Trò chuyện với nhau bằng những cơn ho

Tiếng bẻ củi vang lên

Ngọn lửa gần gũi và linh thiêng cựa mình thức dậy

Có bước chân vô hình đang đi quanh đống lửa

Làm những làn tro ấm khẽ bay lên

Xa hơn nữa… một mùa thu thắm đỏ

Con rắn nâu bò qua vườn trên lớp lá vàng cong

Xa hơn nữa… tôi khóc cùng mùa hạ

Khi thấy có một tôi đâu đó quanh vườn

Xa hơn nữa… và xa hơn nữa

Là nơi tôi ngồi trước lửa

Một cơn sốt ngồi ôm một cơn sốt

Những tiếng ho bình đẳng vỡ làm đôi

Tiếng cười

Khác với người say rượu

Cha thường dời nhà vào lúc nửa đêm

Đom đóm bay quanh cha

Như từng vòng dây thép nung đỏ

Quấn vào và đứt tung ra

Tiếng chó kia rộ lên từ xóm nhà ta đến đầu làng

Cuối tiếng chó là bến sông quê và con đò cô độc

Cha đã mang tuổi hai mươi lên đò không ngoảnh lại

Mẹ con đứng vùi chân trong cát

Nước mắt buồn bay ướt một triền sông

Bao năm sau cha trở về trắng tóc

Đêm đêm ngồi hút thuốc lào

Tiếng điếu rít lên muốn khoan thủng nỗi buồn

Khoan vào phận con buốt nhức

Cha ơi cha

Bốn anh em con không phải là đích cuối cùng của đời cha

Chỉ là bốn cột số trong nỗi buồn cha dằng dặc

Bởi thế cha lại mang tuổi bảy mươi của mình về bến cũ

Cha lại bước lên đò

Con đò chao đảo

Có phải chân cha già yếu

Hay con đò hoảng hốt run lên

Tiếng chó lại rộ lên từ đầu làng về ngõ nhà ta

Tóc cha trắng một tiếng cười ngửa mặt.

Trên đại lộ

Những người đàn bà vác dậm đi thành một hàng dọc về phía bên phải sát mép đại lộ

Người họ bọc kín bởi những lớp vải nâu và đen

Chỉ đôi tay, đôi chân và đôi mắt lộ ra

Nhưng tất cả cũng một màu như thế

Những chiếc dậm đan bằng tre trên vai họ như vầng vớt từ bùn lên

Những cái giỏ bên hông như những cái đầu trọc lắc lư theo nhịp bước

Bóng họ đổ xuống đường thành những vũng đen

Họ lặng lẽ đi như đội quân thất trận

Cán dậm chúi xuống mặt đường – Những nòng súng gỗ hết đạn

Những tấm áo rách sặc mùi bùn phơi trong lòng dậm như cờ ngày việc làng giã đám

Vảy cá bám trên áo họ lấp lánh những tấm huân chương

Họ chẳng cần tung hô, cũng chẳng đợi đón chào

Như mây trước cơn giông trôi nặng nề, oi bức

Những người đàn bà vác dậm đi thành một hàng dọc về phía bên phải sát mép đại lộ

Họ đến từ đâu và sẽ đi đâu

Với mùi tanh cua ốc tỏa quanh người

Trong quán rượu rắn

Tặng D.K.M

Những con rắn được thủy táng trong rượu

Linh hồn chúng bò qua miệng bình cuộn khoanh đáy chén

Bò tiếp đi… bò tiếp đi qua đôi môi bạc trắng

Có một kẻ say gào lên những khúc bụi bờMột chóp mũ và một đôi giày vải

Mắt ngơ ngơ loang mãi đến chân trời

Nhóm u uất trong những vòm tháp cổ

Người suốt đời hoảng hốt với hư vôNhư đá vỡ, như vật vờ lau chết

Thơ âm âm, thơ thon thót giật mình

Kinh hãi chảy điên cuồng như lửa liếm

Ngửa mặt cười trong tiếng khóc mộng duBò nữa đi… bò nữa đi hỡi những linh hồn rắn

Lọc độc từng tia phun chói trong bình

Người không uống rượu mà uống từng ký ức

Mạch máu căng lên những vệt rắn bòĐêm chôn vùi trong quán nhỏ

Rừng mang mang gọi từng khúc thu vàng

Rượu câm lặng chở những linh hồn rắn

Có một kẻ say hát lên bằng nọc độc trong mình

Xô-nát hoàng hôn trên biển

Mặt trời đang lăn về cuối biển

Qua mỗi vòng lăn cơn khát người dịu đi

Ta từng bước về với biển

Cát nóng bỏng mải miết chảy qua cổ họng ta

Ta nuốt từng vốc sa mạc vào ngực

Những con sóng hoàng hôn xõa tóc trắng chạy về

Phút cuối cùng kêu lên đập ngực mình vào đá

Những con sóng triệu năm điên cuồng, mệt mỏi

Ta không sao cứu nổi

Cái chết những con sóng buồn ngay ở trước chân ta

Lăn nhanh, lăn nhanh

Hỡi mặt trời, cơn đau đớn của lửa

Những lá buồm lóe lên ánh sáng thủy thần

Ta nghe tiếng dây buộc chèo xiết rên tóe máu

Những tấm lưới bùng ra như đám cháy

Và bao cuộc chia ly của lũ cá dại khờ

Lăn nhanh, lăn nhanh

Chỉ còn một vòng nữa thôi

Ta nghe tiếng réo ù ù

Cơn đau đớn vĩ đại, nỗi khát khao vĩ đại của lửa

Chỉ còn một – Vòng nữa thôi

Mặt trời sẽ chạm vào biển

Đó là lúc lòng ta đau đớn nhất

Đó là lúc ta không sao chịu nổi

Lúc có một bài ca lưu lạc trở về

Bài ca của những con thuyền vỡ

Bài ca của những tấm lưới rách

Bài ca của những phận người rơi vào đáy biển

Rơi như một chiều đang buồn ngủ

Không đau khổ và không ân hận

Lăn nhanh, lăn nhanh

Chỉ còn nửa vòng nữa thôi

Hỡi mặt trời

Ta không sao chịu nổi

Lại một con sóng buồn vừa chết trước ta

Và đâu đó từ những chân trời nước

Từ những bãi tha ma biển

Từ những con đường mòn của bầy cá lạ

Vọng về bài ca hoàng hôn nước

Và lúc này hơn mọi lúc nào

Lúc mặt trời úp mặt vào biển

Ta vẫn bước đi, bước đi

Cát vẫn chảy mải miết qua cổ họng ta

Bầu trời mặt biển trên đầu ta cao mãi

Ta lẫn vào những đàn cá lưu lạc

Vừa bơi vừa ngân lên khúc hát gọi bầy

Cho đến khi ta nằm xuống như một đứa trẻ

Trong mộng mị xa xăm giấc ngủ chiều

Ta thức giấc khi mặt trời chạm vào mặt biển

Và ngoi lên mặt nước

Vây tóc ta bạc trắng

Ta cất tiếng gọi bến bờ của ta bằng tiếng cá

Trong hoàng hôn nước màu huyết dụ

Có một bài ca lưu lạc tìm về


Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng bạn những bài thơ đặc sắc trong tập thơ Sự Mất Ngủ Của Lửa của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này của chúng tôi. Mời các bạn đón xem những bài viết tiếp theo của chúng tôi nhé! Hãy chia sẻ những cảm nhận của bạn về bài viết để chúng tôi ngày một hoàn thiện hơn nhé! Thân Ái!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …