Home / Chùm thơ chọn lọc / Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 2

Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 2

Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 2

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo là một người nổi tiếng trong làng văn học được rất nhiều bạn đọc yêu mến và ngưỡng mộ. Thơ ông đặc biệt với phong cách sáng tạo và đậm chất trữ tình ngọt ngào. Những bài thơ của ông là nguồn cảm hứng cho rất nhiều người yêu thơ ca

Ông sở hữu một kho tàng thơ đặc sắc đi cùng năm tháng, gây nên một tiếng vang lớn trong văn học. Với những cống hiến của mình mà ông đã được rất nhiều giải thưởng danh giá của văn học nghệ thuật. Nhiều bài thơ của ông vẫn vẹn nguyên giá trị đến hôm nay

Để tiếp nối Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 1 mời các bạn đón xem phần 2 ngay bây giờ nhé!

Đêm sông Hồng

Nhớ nụ hôn đầu tiên

Thiên nhiên chạm mùa em

Nhớ chìm trong da diết

Dịu dàng ru

Khi ta là của nhau

Kiếp tình mãi dài lâu

Người như sông ôm núi

Trái tim tươi thắm màu

Ngày ghé tai thầm thĩ

Đêm chạm lưỡi ngọt mềm

Tâm hồn ôm da thịt

Tơ lụa ngày bọc đêm

Ngũ hành thổ sinh kim

Kim sinh niềm yêu mến

Anh gọi một tiếng Em

Dịu dàng đến

Hồng Hà ơi, hiển hiện

Đêm trăng nước dâng trời

Câu thơ bay trên sóng

Sải cánh cùng xa khơi…

Đến Nga nghe tiếng Việt

Trong thu vàng

Trong tuyết

Ấm lòng nghe tiếng Việt

Tiếng Việt ngâm thơ. Tiếng Việt hát

Tiếng Việt tiếu lâm. Tiếng Việt vui buồn

Tiếng Việt râm ran trong chợ khô, trong siêu thị

Trong nhà hàng, trong căn hộ chung cư

Tôi là người thích rượu thích tâm tư

Thích bè bạn

Thích những điều mới lạ

Đi trong tuyết. Trong thu vàng đẹp quá

Vẫn nao lòng nghe tiếng nói quê hương

Vẫn nao lòng khi gặp Chùa Một Cột

(Ở Moskva tỉ lệ một trên một

Ở Saint-Peterburg tỉ lệ một trên mười)

Và tỉ lệ vô cùng ngự trị hồn tôi.

Trên sóng nước Neva những lâu đài cứ lấp lánh trôi

Nghe vợ chồng Valo-Eva trò chuyện bằng tiếng Việt

Trong nhà hàng “Nem” Hoàng Hạnh cạnh ga Yugo Zapadnaia

Nghe Anatoli đàm luận dịch Truyện Kiều

Ôi tiếng Việt bạn yêu

Tôi nghe mà thổn thức…

Không thể nói nhớ quê mà về được

Đêm Việt Nam ngồi cùng “Hướng-rượu Nga”

Hướng uống vodka lặng nhớ Moskva…

Đi bộ cùng quá khứ

Không xe máy ô tô

Anh một đời đi bộ

Từ cổng tre ra phố

Chọn ngõ nhỏ làm quê

Đi bộ dọc vỉa hè

Đi bộ về xóm mạc

Đi bộ vào sử sách

Tim tứa máu bàn chân

Đi bộ dọc chiến tranh

Đi bộ lên nhiệm sở

Đi bộ cùng con chữ

Đi bộ cùng dân gian

Những cuốn sách xếp hàng

Có cuốn dày cuốn mỏng

Anh đã viết vạn trang

Vẫn chưa thôi khát vọng

Sự chết và sự sống

Anh trọn đời nâng niu

khi ngả chiều

Vẫn nồng nàn nắng ấm

Anh nhìn đời thầm lặng

Bọt bèo và phù sa

Một câu hát phường vải

Cũng nặng lòng Nguyễn Du

Anh như kẻ chân tu

Giữa chợ đời vần vũ

Hán Nôm và Pháp ngữ

Đều tự luyện mà thành

Ai nhắc chuyện công danh

Anh chỉ cười khiêm tốn:

– Đỉnh lấy đời làm vốn

Vũ Hoàng thì làm thơ.

Giờ trong cõi Hư Vô

Anh còn đi tìm chữ

Đi bộ cùng Quá Khứ

Bóng đổ về Tương Lai…

Đừng đốt – thông điệp 24 hình/giây

Những tiếng nấc khó kìm trong rạp chiếu phim

Cứ dội vào tim tôi cùng tiếng bom tiếng đạn

Chiến tranh qua lâu rồi còn tiếng kêu “Đừng đốt”

Tiếng kêu của Huân, của mẹ Fret, mẹ Thuỳ…

Đừng đốt những dòng chữ mang lửa

Đừng đốt những tâm hồn có lửa

Đừng đốt những giấc mơ siêu thoát khỏi chiến tranh

Đừng đốt những yêu thương đáng được sống yên lành

Những tiếng nấc rung lên từ màn ảnh

Dội vào tôi, dội vào chị, vào anh

Dội vào đại dương, dội vào lục địa

Dội vào tương lai không nghỉ không ngừng…

Lửa vẫn cháy và bom vẫn nổ

Trong lòng người bao thế kỷ thương đau

Những cơn mơ kinh hoàng làm tim ta dựng đứng

Tội lỗi, vinh quang quay tít ở trong đầu

Tôi gặp Đặng Nhật Minh lại nghe kêu “Đừng đốt”

Tiếng kêu cấp số nhân 24 hình/giây

24 hình/giây – cấp số nhân thông điệp

Cứ đốt mãi lòng tôi khát vọng con người

Cứ đốt mãi lòng nhau những giọt nước mắt rơi…

Em bé tật nguyền biểu tình trên phố

Em bé tật nguyền ngồi trên xe lăn

Em đi biểu tình cùng chị cùng anh

Tên em là gì? Làng quê? Phố thị?

– Tên em tên làng tên nước Việt Nam!

Em bé tật nguyền biểu tình trên phố

đảo quê hương đất đai lãnh thổ

Em hô Việt Nam – Hoàng Sa – Trường Sa

Anh gọi tên em Tổ Quốc – Sơn Hà!

Em bé tật nguyền lần đầu xa nhà

Đi giữa triệu người nhìn em ngưỡng mộ

Em cây phong ba cắm trên đất Mẹ

Em ngọn sóng trào vùi giặc ngoại xâm…

Kẻ nào làm em tật nguyền thân xác

Mà tâm hồn em tươi tốt lành nguyên

Kẻ nào rắc gieo da cam chất độc

Chúng sẽ lụi tàn dưới em.

Xem thêm:  Bài thơ Cuối tháng mười – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Ôi em tật nguyền – tàn mà không phế

Đất nước già nua tâm hồn tuổi trẻ

Em đi biểu tình – anh đẩy xe lăn

Không kẻ thù nào có thể cản ngăn!

Giấc mơ

Em đã đến bên anh ríu rít những ngả đường

Vệt son cắn vai áo mềm thành sẹo

Những chia xa nắng xuyên con đường chéo

Những chờ mong sóng xoáy lở bãi bờ

Em đã đến bên anh thân thể ngọc ngà

Môi chín mọng nụ cười đêm mãn nguyện

Ánh trăng khuya cũng vì nhau trìu mến

Sương giăng màn âu yếm lúc hè sang

Em đã đến bên anh quấn quýt sợi tơ vàng

Ôi duyên phận của kiếp tằm rút ruột

Trong hạnh phúc bỗng giật mình sợ mất

Giấc mơ hoa gió bão đợi bên thềm

Thì cứ mơ giấc mơ tình yêu dấu

Biệt trăm năm lệ nhỏ mặn đắng lòng

Thì hạnh phúc vẫn chỉ là khoảnh khắc

Giấc mơ tình hơn cả những ước mong…

Giấc mơ không hoàn hảo

Thấy em cười rung rinh khe Nước Sốt

Trời nắng chang nụ cười tắm hồn anh

Thấy em cười mũ đỏ

Biển Cửa Lò dâng một sắc non xanh

Thấy em cười rực làng quê lúa chín

Từ trời cao vọng xuống mái nhà mình

Những ánh mắt ngước nhìn em ngưỡng vọng

Biết bao điều kỳ diệu sáng long lanh

Thấy em cười trong lửa reo bếp nhỏ

Trong màn buông thiêm thiếp sương mờ

Trong bữa tiệc nâng cao ly rượu đỏ

Trong ca-bin đường xe lượn như tơ

Mơ thấy em ôm anh cười hiền dịu

Sao tim anh bị bóp nghẹt liên hồi

Anh giãy giụa đến khi bừng tỉnh dậy

Thấy hình anh trong giọt nước mắt rơi…

Gửi anh Hoàng Ngọc Hiến

tìm anh tại nhà riêng thật khó

nghe tường nhà giọng nói Mai-a

nghe giọng vợ anh bay lên từ khói bếp

nghe cây bàng gầy đầu ngõ hẹp

anh vừa đi anh còn lâu mới về

tìm anh nơi thư viện dễ ư

cô thủ thư bảo anh vừa trả sách

bác gác cổng bảo anh vừa đi

hôm nay anh không đi xe

chiếc xe đạp chưa có tiền thay lốp

ôi giá đến sớm hơn một chút

tìm anh

tôi không phải công an để chờ các ngã tư

không phải người rảnh rỗi để chờ hoài trước cổng

tôi cần lo cái sống

cũng như cần làm thơ

cũng như anh không thể đứng thờ ơ

giữa thời quá khó khăn

thời cái CŨ già nua

cái MỚI như mầm non trước bão

thời đi đứng ngang nhiên những tên buôn lậu

người yêu nhau người nói thì thầm

nhưng ở đâu tôi cũng nghe anh

bản chất của bi kịch có lạc quan

con người không lạc quan con người không tồn tại

tôi mở cửa úa vàng tàu lá chuối

tàu lá chuối bị đâm

tàu lá chuối úa vàng như nói to lên

đừng đâm vào của nó

(nhưng có điều này thật khó

dù bị đâm tàu lá chuối vẫn xanh)

dẫu ở đâu tôi cũng nghe anh

trong lớp học hay trong quán rượu

trên trang báo hay ngoài trời đất

khi anh cũng như tôi yêu quý con người

khi anh cũng như tôi tin tưởng con người

dù con người sống có lương tâm và không sợ nhục

dù con người sống vô lương tâm và sợ nhục

ai chiến thắng chỉ CON NGƯỜI mới biết

chỉ CON NGƯỜI mới có thể cầm cân

câu thơ Eptusenko tôi thích:

cánh buồm bị xén không phải ngọn cờ

câu thơ Voznexenxki tôi thích:

ta không phải bầy đàn để được chăn cũng chẳng phải người chăn

còn thơ Exenhin:

rằng NÓ đến ánh lên rồi tan biến

thơ Mai-a tôi đọc thì hơi mệt

nhưng không thể không yêu một trái tim như núi lửa lạ lùng

anh đã viết nhiều bài anh đã làm nhiều sách

tìm anh kể cũng chẳng khó gì

nhưng tìm anh tại nhà riêng thật khó

thơ tôi làm trên máy chữ gửi anh

nghĩa là bài thơ không cho phép tôi sửa chữa

tôi ước những bài thơ chỉ viết MỘT LẦN!

Gửi ông Bùi Giáng

Ông còn hai con mắt

Chỉ khóc người một con

Nếu tôi nửa con mắt

Vẫn khóc người hai con

Tôi còn nửa trái tim

Nửa trái tim vẫn đập

Hát về những dòng sông

Cả cuộc đời chân thật

Nếu còn nửa bông hồng

Nửa kia ai cắn mất

Thì môi tôi vẫn ngọt

Hương vị của hoa hồng

Tôi sẽ cảm ơn ông

Tình yêu buồn như mộng

Tôi cũng cảm ơn tôi

Chắt buồn cho sự sống

Nếu cuộc đời cao rộng

Hãy tha thứ muôn loài

Cõi nhân gian bé bỏng

Xin nghìn lần nguôi ngoai…

Hà Nội của tôi

Miên man bãi dưa ven sông Hồng

Tôi thường đi cùng em dọc những hoàng hôn gió

Trên nhịp cầu Long Biên ngót hai cây số

Tôi thường ngắm những gương mặt ưu tư lúc tắc cầu

Những con đường hoa sấu rơi nôn nao

Tôi thường cùng em ghé hè đường nhờ trẻ bơm xe đạp

Những đêm công viên nghe ca nhạc

Mưa thường rơi trên tóc em mềm

Hà Nội ơi, Hà Nội về đêm

Điện đủ sáng cho lứa đôi đi dạo

Điện đủ sáng cho người vào nhà máy

Cho em đi học lớp ngữ văn

Những người lính mang ba lô hành quân

Qua Hà Nội đủ nhìn từng ngõ phố

Cho gió chạy dọc bờ đê cỏ

Gió tự do không lạc đích đi về…

Hà Nội ơi, Hoa phượng đỏ ngày hè

Nắng chéo con đường ít mũ nón

Bao ngày đông tôi nhớ màu áo ấm

Xe đạp nhiều vội vã những lo toan

Em đến trường hay gặp chuyến tàu chậm

Chạy ngang đường, em đợi, nóng lòng chăng?

Hà Nội ơi, bao năm tháng gian nan

Hà Nội có thêm tôi, tôi có thêm Hà Nội

Tôi – người lính của chiến trường lửa khói

Những năm giặc giã phía cuối trời

Tôi của những bài thơ đổi bằng máu đỏ tươi

Đổi bằng máu – thơ viết về Tổ quốc

Và Hà Nội trong dáng em thanh khiết

Mắt đợi chờ – hy vọng của tôi xa…

Xem thêm:  Bài thơ Valentine giản đơn – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Mai tôi đi thanh phố vẫn mùa hoa

Cuối phố vẫn xếp hàng mua kem chiếc

Ngoài cửa sổ ống khói nhà máy dệt

Dệt lên trời khói trắng giữa lơ xanh

Súng chéo vao bao màu áo công nhân

Chuông tàu điện leng keng đầu ngã sáu

Một Hà Nội luôn sẵn sàng chiến đấu

Luôn nói cười luôn làm việc hồn nhiên!

Giờ này em ở đâu, ơi em

Tan buổi học khoan ghé quầy bán báo

Tờ báo tuần sẽ đăng thơ tôi đấy

Mai tôi mua và đọc ở trên tàu

Mai tôi mua và mang đến chiến hào

Nơi đồng đội đợi chờ nơi biên giới

Nơi lấm láp đời tôi những bài thơ mới

Những bài thơ máu lửa nhớ về em.

Hà Nội ơi, tôi lam sao mà quên

Ngày giặc xâm lăng lại bắn vào Tổ quốc

Hướng biên thuỳ, hướng biên thuỳ giữ đất

Mỗi bước xa Hà Nội lại thêm gần

Mai tôi đi… bỗng nghe nhịp tim mình

Giữa Hà Nội như là em đang đến…

Thơ viết xong tôi nhìn màu áo lính

Ngỡ màu xanh quá nửa đã vào thơ!…

Hà Nội kiến

“Hà Nội là tổ kiến khổng lồ

Đêm chìm trong giấc ngủ” (*)

Tôi là một con kiến nhỏ

Nhốt mình tầng sáu chung cư

Không ngủ.

Tôi ăn nước dưới đất chảy ngược lên trời

Tôi ăn rau chợ cóc khu tập thể

Tôi ăn những gì Hà Nội có thể ăn

Để lại ùa ra đường cùng đàn kiến

Ôi những con kiến bạn tôi

Những con kiến người dưng chung tổ

Những con kiến kiêu sang lam lũ

Những con kiến nhường nhau cắn nhau

Những con kiến thường dân quan dân công an tội phạm

Những con kiến không biết mình tội nghiệp

Em cũng là một con kiến ngơ ngác

Từ đâu nhập vào Hà Nội

Để đêm đêm ngủ vùi trong giấc mơ kiến

Thành công dân kiến Thủ Đô

Và tôi sắp đặt em vào bài thơ

Tổ kiến khổng lồ.

Hàn Mặc Tử

ngôi nhà ghép những phiến trăng

pha lê ô cửa. Mái vàng lá thu

thi nhân ngủ giấc sương mù

siêu thăng hồn nhập ngôn từ chiêm bao

có nàng xâu chuỗi trăng sao

đêm đêm trộm lén thả vào trang thơ

thế rồi tận cõi mơ hồ

thơ Người sáng láng giấc mơ về trời

thế rồi gào rú khóc cười

cổi thơ cổi mộng gửi người trần gian

thi nhân về cõi vĩnh hằng

trầm hương nghi ngút nhà trăng của Người?…

Hát ru em bé Campuchia

Đừng khóc nào, bé ơi

Anh ru bằng tiếng Việt

Em làm sao hiểu được

Vậy mà anh cứ ru

Đừng khóc nào… tháng Tư

Trời xanh sang ngọn gió

Nhìn dừa em có nhớ

Hàng thốt nốt quê em?

Ôi tay anh tay anh

Có giống bàn tay bố

Lần bố về vội vã

Ôm con rồi ra đi?

Thôi nhắc lại làm chi

Cái lần chia tay ấy

Bố em đi không về

Xác nằm bên lửa cháy!

Ôi tay anh tay anh

Có giống bàn tay mẹ

Ôm con khi mẹ ngã

Đạn xuyên từ sau lưng?

Gửi em lại cho anh

Mắt mẹ khép trời xanh

Tay anh bồng tiếng khóc

Đạn bay vèo sém tóc!…

Đừng khóc nào đừng khóc

Nín rồi em đừng quên

Kẻ nào xui bố em

Nổ súng vào lẽ phải

Kẻ nào giết mẹ em

Khi tránh vùng máu chảy!

Chúng nó đang huỷ hoại

Tổ quốc Campuchia

Ngủ say, em ngủ say

Mặc tiếng gầm đại bác

Mai rồi em hiểu hết

Những gì anh ru em.

Mai rồi em lớn lên

Rửa hờn cho tổ quốc

Cho những vòm thốt nốt

Ru xanh trời Tự Do…

Hãy thắp nhang tưởng niệm những hàng cây

Hãy thắp nhang tưởng niệm những hàng cây

Cây Sấu cây Sưa cây Xà Cừ cây Sữa…

Những hàng cây bị con người bức tử

Cây thần linh ám ảnh tận kiếp người.

Hà Nội xanh che chở biết bao đời

Cây với người đã làm nên lịch sử

Giờ người phản bội cây. Hãy tạc vào bia đá:

“Trời không dung và Đất không tha”

Xuân Ất Mùi giữa độ tháng Ba

Những tiếng khóc thương Cây nghẹn uất cùng Đất nước

Lũ tội đồ chặt phăng niềm mơ ước

Có nghe chăng tiếng thét xám mặt mày?

Hãy thắp nhang tưởng niệm những hàng cây…

Hẹn xuân

Hẹn anh xuân biếc lộc

Em rũ lá đỏ đông

Anh đếm thương đếm nhớ

Em đếm tím đếm hồng

Ta viết lên trời rộng

Những say nồng e-mail

Ta gửi nhau

Telephon đường dài

Có những đêm trở trời

Con tim em hờn dỗi

Có những ngày nông nổi

Anh mong đêm đừng dài

Rồi bỗng có một ngày

Chiều cuối đông bừng nắng

Em bay qua trời thẳm

Anh ngước nhìn… Mây xuân…

Họ là ai

Nhân danh ai họ ra lệnh đánh dân

Những người dân tay không và biểu ngữ

Những người dân biết chữ:

Độc lập Tự do Đất Nước của Nhân Dân.

Nhân danh ai họ ra lệnh đánh Con

Họ đánh Mẹ

Họ đánh Cha

Họ đánh Em

Đổ máu

Họ ăn gì mà ngu hơn bò lợn

Bò lợn dân nuôi còn có ích cho người.

Nhân danh ai…

Ôi Đất Nước tôi

Cây xanh – đẵn

Biển xanh – trào máu

Rừng – bùn đỏ

Sông – nước thì “nhập ngoại”

Nhân danh ai

Bóp cổ tiếng kêu đòi.

Chưa thấy bao giờ trên Đất Nước tôi

Những tấm ảnh trả lời cho tất cả

Những câu hỏi hơn lời thề khắc đá

Nhân danh ai mà câm tiếng trả lời.

Nhân danh ai ra lệnh đánh dân tôi

Họ ác hơn giặc cướp

Ôi Cha Ông bao phen thắng xâm lược

Có buồn không đẻ ra lũ đê hèn.

Tổ quốc này có người tỉnh kẻ điên

Tham sân si bao giờ cho hết được

Nhưng những kẻ rắp tâm xây mộng ác

Sẽ bị nhấn chìm dưới sóng lớn Nhân Dân.

Hoa hồng

“Tôi không thể quên cái đêm tôi đã nằm ngủ trên một cánh hoa hồng”

Êm ái và ngát thơm hương vị tân hôn

Nhưng nếu tôi không nằm ngủ trên cánh hoa hồng ấy

Thì một giọt sương đêm sẽ thay tôi tan theo kiếp hồng nhan.

Xem thêm:  Bài thơ Mùa Đông Của Em – Nhà thơ Phú Sĩ

Hoa mạc trắng

Cát tối sẫm dần. Hoa mạc trắng dần

Cát dâng cho cát

Anh cúi xuống. Bóng nhập vào sa mạc

Cát mịn màng. Hoa mạc trắng. Và đêm…

Những đêm không em. Những ngày không em

Con lạc đà mỏi mệt

“Đi một bước lại lùi một bước”*

Lối nào bạn rẽ ngang

Lối nào người quay gót

Lối nào mộng du

Lối nào say khướt

Con lạc đà vẫn đi về phía trước.

Anh hóa con lạc đà lúc nào không biết…

Sahara.Xiberi…

Những sa mạc khổ đau. Nước mắt

Những kiếp người buôn bán. Tù đày

Cát giam cầm cát

Cứ trắng nhói trong anh một lần hoa mạc…

Cứ trắng nhói trong anh khao khát

Hồn nhiên như hoa mạc

Mãnh liệt như hoa mạc

Tự do như hoa mạc

Hiến dâng. Chỉ hiến dâng…

Hoa xanh âm thầm dưới cỏ

Hoa xanh âm thầm dưới cỏ

Giấu mình hoa nở li ti

Mắt thường không nhìn thấu tỏ

Qua đường người cứ lướt đi

Hoa xanh âm thầm năm tháng

Bốn mùa xanh chẳng tàn phai

Màu xanh như là quên lãng

Như là khao khát nguôi ngoai

Hoa nhớ câu thơ người viết

“Màu xanh như là thương nhau”(*)

Như là từ màu xanh ấy

Tình yêu e ấp ban đầu

Rồi hoa nhớ thương một gã

Bất ngờ hôn màu xanh hoa

Rồi hoa ngày ngày bên gã

Yêu nhau nồng thắm như là…

Gã hóa thân nằm dưới cỏ

Rì rầm trò chuyện cùng hoa

Nhỏ nhoi hoa thành che chở

Nắng gần mưa tạt bão xa

Âm thầm hoa xanh như thể

Tình yêu hạnh phúc vỡ òa

Trọn đời hiến dâng nho nhỏ

Trọn đời năm tháng xanh hoa…

Khi cánh đồng có thêm một dòng sông

Khi cánh đồng có thêm một dòng sông

Đất trẻ lại thời con gái

Lúa dâng màu xanh mới

Tiếng chim hót tốt tươi

Đồng thêm một dải trời

Trời thêm những cánh đồng xuôi ngược

Ngọn gió mềm mọng nước

Lượn mơn man trên da thịt mùa màng

Khi cánh đồng có thêm một dòng sông

Tóc con gái mềm hơn sau buổi làm đồng

Ngực con trai dập dềnh như có sóng

Câu hát ví trao nhau ngày làm lụng

Lòng gửi sang “bên ấy” “bên này”

Ai trách sông sao chẳng bắc cầu

Ai khen nước đôi bờ chung sóng

Mặt trời tắm cho ngày bớt nóng

Đêm trăng trời, trăng nước song song

Khi cánh đồng có thêm một dòng sông

Đá quê em xuôi thuyền về đậu bến

Quê anh thêm lò vôi mới dựng

Xóm hồng ngói mới, đất thâm canh

Mẹ nhìn chồng, khóe mắt giãn chân chim

Cha gieo hạt chẳng còn lo mạ úng

Anh ngược sông một mùa cá bể

Rạng mắt em cười ngỡ gặp sóng trùng dương…

Khi cánh đồng có thêm một dòng sông

Người hiểu hết sức tiềm tàng của đất

Đất bộc lộ tấm lòng mình chân thật

Những vụ chiêm, vụ mùa

Anh nói với em chẳng trước đón, sau đưa

Rằng, anh đã yêu em từ buổi ấy

Khi chúng mình ghé vai khiêng một hòn đất nặng

Để cánh đồng có thêm một dòng sông!..

Không biết ngày mai anh thích mây hay gió

u ám thích mây lành

nắng nôi anh thích gió

nấu ăn không hát, hát không nấu ăn

anh thích vừa nấu ăn vừa hát thì thầm

anh thích em không đảng nếu phải chọn đảng phái không đảng phái

anh thích em điên điên

thân xác và tâm hồn

cuối cùng là đẹp

anh thích đêm mờ mờ không nhìn rõ mặt

nên em thành mơ

có ngày buồn đổ bóng lên câu thơ

anh thích

ôm

riết

xoáy

xoay

bay

anh thích đêm đêm ngày ngày

không trọng lượng

anh thích em rên vì sướng

rên vì đau

rên vì chuyện không đâu

xếp chồng rên ký ức

nắng

mưa

râm râm không nắng mưa

anh thích phút giây đợi chờ

không xem đồng hồ

và không biết ngày mai

anh thích em.

Không đề

Núi lớn qua

Không qua hòn sỏi

Yêu bao người

Không yêu nổi chính mình

Ghét gian dối

Gian dối thường trở lại

Thương thật thà

Thật thà chẳng hồi sinh

Là ai đó? là người hay là bóng?

Đêm cô đơn lạnh thổi rỗng thân hình…

Không đề 72

Tôi cần mua nghị định 72

Để bán không cho những nhà hiền triết

Đọc bể cái đầu không bao giờ hiểu hết

Tôi cần mua một góc nhà tù

Để giam giữ những website, blogs

Suốt ngày tự do trong da đầu trọc lóc

Tôi cần mua hận thù trói buộc

Để tẩm xăng châm lửa đốt thành tro

Rắc dọc những dòng sông ấm no

Tôi cần mua những chiếc còng số 8

Để phát cho thành thị làng quê

Phát không cho nhân dân oan nghiệt vụng về

Tôi cần mua cả bầu trời tham nhũng

Để mưa tuôn nước sạch rửa nhân gian

Đi ngược về xuôi không bất an

Tôi cần mua một bông hoa nhân tạo

Để đem tặng cho những người soạn thảo

Nước mắt mồ hôi mặt nạ giấy bồi…

Không đề năm mới

Cởi trời xanh cởi đất nâu

Bốn mùa gửi lại bên cầu gió bay

Rồi ra nhặt tháng nhặt ngày

Nhặt nhặt đắm say hững hờ

Nhặt cười nhặt khóc làm thơ

Nhặt mây làm áo lụa tơ cưới trời (*)

Thời gian tiếng nhạc không lời

Đầu năm là sóng cuối đời là mưa…

Khúc hát những người giữ đất

Những gi trên chốt chiều nay

Đất đai, cỏ với mây bay của mình

Một tia nắng cũng nghĩa tình

Một cơn gió cũng tử sinh với người…

Bao nhiêu vỏ đạn quanh đồi

Bao nhiêu nòng súng chưa nguôi lửa nồng

Bao hòm lựu đạn nhẵn không

Bài ca chợt nhớ, hát thầm trên môi

Nhìn nhau muốn nói một lời

Muốn ôm nhau đứng giữa trời mà thương

Gian nan bạc áo chiến trường

Nhận thêm băng đạn, mừng… Thương bạn mình!

Chiến hào, đạn giặc cày lên

Cơn-mưa-sắt vẫn chưa yên đâu mà

Chân đồi sau lớp sương nhoà

Kẻ thù lại kéo mây qua xác thù…

Những gì trên chốt bây giờ

Chói lên như lửa, như cờ – chói lên

Máu bao đồng đội ngước nhìn

Những người giữ đất không quên bao giờ.

Và trong im lặng… Bất ngờ

Bao nhiêu xác giặc không mồ nằm đây

Những gì trên chốt chiều nay

Đất đai, cỏ với mây bay của mình…

Ở bài viết trước Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 1 đã nhận được rất nhiều ý kiến đóng góp của quý khán giả. Hôm nay Thuvientho.com tiếp nối bằng những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Mời các bạn đón xem phần 3 vào một ngày không xa. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …