Nguyễn Trọng Tạo nổi tiếng với khả năng sáng tác thơ trời phú được nhiều người ngưỡng mộ. Thơ ông có những nét đặc biệt không một nhà thơ nào có được đó chính là sự sáng tạo cùng những chiêm nghiệm về cuộc đời của ông. Ông là một trong những người tiên phong trong giai đoạn đổi mới văn học
Ông đã khẳng định được tài năng của mình qua những tác phẩm vang dội. Nguyễn Trọng Tạo đã đóng góp một số lượng thơ giá trị đặc biệt trong nền văn học đổi mới. Thơ ông được nhiều bạn đọc yêu mến và quan tâm
Nếu bạn là một người có thú vui tao nhã là sưu tầm thơ thì chắc hẳn đây sẽ là những bài thơ đặc sắc nhất dành cho bạn. Không tin thì bạn hãy theo dõi bài viết của chúng tôi nhé!
Làng có một ngày như thế
những em bé không phải ngồi trong thúng
người già không chống gậy ra đi
tất cả lên xe
những chiếc xe mui trần đậu kề tận ngõ
làng có một ngày như thế
những chiếc xe không rú máy vội vàng
vòm trời sau mưa thanh thản
tiếng huýt gió trong trong ban mai
trẻ con kháo nhau về ngôi nhà mới xây sẽ đến ở đây
với cau mới trồng với chum đựng nước
bao giờ mái ngói sẫm màu, cau đậu tổ chim?
làng có một ngày như thế
cây đa già ngả xuống sau lưng
mỗi chiếc lá đều ghi lời tự nguyện
mỗi ngọn đèn thắp vào vầng trăng
lưỡi máy cày nhận luồng ánh sáng
làng hoá thân mặt đất – mùa màng…
sống lật lòng mình lên
phải đâu là chuyện dễ!
làng có một ngày như thế
cái liềm cái hái cái cối giã vừng
cái kiềng chịu lửa ta nào dám quên
tấm bia di chỉ
nấm mộ ông bà cho ta trăn trở
mắt giếng đầu làng nhìn ta khôn nguôi…
có một ngày như thế làng ơi
ta mang đi giống tre ta mang đi giống chuối
mộ ông bà sum vầy cùng làng mới
làng của bao niềm xa xót tụ về nhau
âm thầm làng mới hoa cau
lũ trẻ lớn lên sẽ thành đám cưới
trở về gặt hái một vùng tuổi thơ
làng cũ mời ta bát cơm gạo mới
rằng có một ngày như thế, làng ta…
Lê Đinh Chinh, tôi đã gặp anh
Hình như tôi đã gặp anh
buổi sớm đồng quê bình minh trong mát
Nông trường Sông Âm say mê khúc hát
tuổi lên đường màu áo lá tươi nguyên
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc
bằng sự ra đi tự nguyện của mình
Hình như tôi đã gặp anh
bình minh rừng – mắt lá nhìn cảnh giác
vai áo xước qua đêm truy kích giặc
đường tuần tra biên giới phía Tây nam
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc:
Trước mũi súng của mình
cúi mặt những tù binh!
Hình như tôi đã gặp anh
đêm đơn vị hành quân lên phương Bắc
chuyện anh kể ngắn dần con đường dốc
nghe dập dồn vó ngựa thuở Quang Trung
người lính trẻ nói tình yêu Tổ quốc
bằng tình yêu từng trang sử anh hùng
Lê Đình Chinh
khi tôi biết tên anh, tôi tìm đến
chỉ gặp đồng đội của anh bồng súng chào nén lặng
trước nấm mộ biên thuỳ cỏ đắp còn tươi
tuổi hai mươi! Anh đem tuổi hai mươi
chặn lũ giặc điên cuồng qua biên giới
anh ngã xuống – hạt gieo vào đất ấy
hoá cây rừng xanh mãi tuổi hai mươi…
Tôi đi dọc rừng cây
đi dọc đất đai mình
đâu cũng gặp những người đi giữ nước
những người nói tình yêu Tổ quốc
như là đang trò chuyện cùng tôi!.
Lệch đêm
Vắng em giường chiếu lệch đêm
Ngôi nhà nghiêng ngả con thuyền bão dông
Vắng em hồ lệch thành sông
Đại dương dâng sóng cánh đồng cập kênh
Em đi về phía bồng bềnh
Anh ngồi nhắm mắt lênh đênh nỗi niềm
Taxi gọi mãi lạc đêm
Ngóng hoài tiếng guốc… vọng lên nhà người
Một giờ mấy nhịp tim ơi
Một đêm mấy nhớ hỡi người ta yêu
Em về trước cửa yêu kiều
Mở hai con mắt người yêu không về…
Lời ru của người đứng tuổi
Tuổi xuân cha gửi lại rồi
Với dấu chân vượt Cổng Trời lách nghiêng
Với đêm rừng võng chung chiêng
Với vì sao lửa bay xuyên đồn thù
Với ngày hai thỏi lương khô
Với cơn sốt rét mùa mưa tái rừng
Cõng ba lô cóc trên lưng
Thèm nghe tiếng trẻ giữa chừng đạn bom
Bông hoa là mặt trời tròn
Cha đi đánh giặc trèo non lội sình
Hai mươi năm nhớ mái đình
Nhớ cây đa… nhớ tiếng mình xa xôi…
Bây giờ tuổi ngả bốn mươi
Lời ru chen những khoảng trời khác nhau
Câu hò mái đẩy thì cao
Điệu ru Đồng Tháp thì vào mênh mông
Hát câu quan họ bềnh bồng
Ví đò đưa lại nhớ sông nhớ thuyền
(Những gì cha ngỡ lãng quên
Nhớ về gian khổ lại tìm được ngay)
Quả cau ngọt lá trầu cay
Mẹ đợi cha mấy tháng ngày hỡi con
Ngủ cho ngoan ngủ cho ngon
Lời cha đứng tuổi ru con vụng về…
Ru mà lại sợ con nghe
Mẹ con về nép bờ tre mỉm cười…
Mai giỗ Trịnh Thanh Sơn
Mai giỗ Trịnh Thanh Sơn xa Hà Nội trời Sài Gòn mưa đổ
Nhặt lá me nhớ thằng bạn thơ xao xác kêu một mình “Bạn ơi hôn nhé”
Nhìn cỏ hoa tưởng Sơn mọc lại rồi
Tưởng Sơn đang nâng lên ly rượu mồ côi…
Mai giỗ bạn nén hương nào vòng vèo khói thuốc lào thuốc lá
Lại “rót biển vào chai” thương nhớ mãi vơi đầy
Thoáng chốc bạn xa đã hai lần giỗ
Người và thơ từng làm mắt ta cay…
Mây mặc yếm nâu
Ngang qua làng anh mây mặc yếm nâu
Tuổi căng ngực nắng váy bay qua cầu
Rì rào đồng quê lúa non ngậm sữa
Mây dấu nụ cười chúm chím hoa ngâu
Mây qua đầm sâu sen nâng váy lĩnh
Trắng trắng hồng hồng thức miền yên tĩnh
Dải yếm nhiệm mầu buộc trái tim anh
Cái lúm đồng tiền chết đuối trời xanh
Rồi mây đi đâu? Qua miền ngà ngọc
Một tấm khăn nâu vấn tròn suối tóc
Một vòng tay gió ôm choàng lưng ong
Hai gót chân trần lội sóng sang sông
Anh nhìn đằng đông mặt trời đã tỏ
Mây qua đằng tây nhập vào thành phố
Xập xình xanh đỏ em thành nàng dâu
Anh nhớ thắt lòng mây mặc yếm nâu…
Mẹ tuổi 85
Con nghe tiếng mẹ ho 260 cây số
Đêm nay mẹ lạnh con…
Một buổi sáng bình thường
Sáng ngày mai anh lại đi chiến trường
Băng đạn mới, chiếc ba-lô đã cũ
Anh lại đi
Đôi dép đúc thay quai
Con tàu lính nao nức lời tiễn biệt
Sáng ngày mai, sáng ngày mai ấm áp
Trên sân ga Hàng Cỏ áo mùa xuân
Người tiễn đưa về vội kịp đi làm
Những người lính mắt dõi từng ống khói
Ống khói như cánh tay thành phố
Vẫy lên trời
Ngọn khói sống động như hồn người…
Sáng ngày mai, vâng, sáng ngày mai
Anh lại đi chiến trường như bao lần
Chiến trường
Bom đạn
Sáng ngày mai
Sáng ngày mai khi binh minh chúc tụng
Bàn tay em nâng ánh sáng lên chào
Và khi con tàu lăn bánh êm êm
Trên đường tới chiến trường
Đôi mắt anh lim dim
Ngón tay trỏ thức trên cò súng
Ấy là lúc
Tình yêu chẳng ngủ quên, tình yêu chẳng qua đi…
Sáng ngày mai, vâng, sáng ngày mai
Một buổi sáng bình thường trong cuộc đời người lính.
Một thoáng Praha
Kéo cờ trắng trước bom và súng
Praha nguyên vẹn sau chiến tranh
Cầu Sác-lơ soi bóng những cuộc tình
Khi tôi đến nắng vàng như lụa khoác
Những bức tường thì thầm ký ức
Những hàng cây nỗi nhớ rơi đầy
Sông Vltava cắm sâu bao tòa tháp
Sông và trời mây trắng mãi còn bay
Ôi Cầu Tình đổ bóng xuống sông Ngây
Ai đã đến đã đi? Ai ở lại
Cho tôi gặp chợ Sapa nơi xa ngái
Người Việt tôi bươn trải chốn trời Âu…
Tiếng quê hương chan nước mắt dãi dầu
Làn quan họ ấm lòng mùa tuyết trắng
Những ảnh hình lưu lại trên máy tính
Những vui buồn lên phê-búc sẻ chia
Praha dù đã hóa thành quê
Vẫn bữa cơm canh cà cá kho tộ
Sáu vạn người vẫn nhớ về Quốc tổ
Những chuyến bay tiếng Việt vẫn râm ran
Những chuyến bay Việt Nam – Séc – Việt Nam…
Mời Obama bia hơi Hà Nội
Merkel mời ông bia Đức
Higgins mời ông bia Ireland
Leterme mời ông bia Bỉ
Tôi mời ông bia Hà Nội Việt Nam
Cạn một vại hãy nói về nhân quyền
Cạn hai vại hãy nói về biển Đông
Cạn ba vại hãy nói về cộng sản
Cạn bốn vại hãy nói bỏ cấm vận
(Vũ khí sát thương nhà nước tôi đang cần).
Cạn năm vại ông bắt tay tứ trụ
Hãy nói: chúng ta cùng vì dân…
Vào nhà máy uống bia với công nhân
Ông sẽ biết thế nào là “bia khổ”
Ra ruộng đồng uống bia với nông dân
Ông sẽ biết thế nào là bia mặn
(Đó là “bia mồ hôi nước mắt”)
Về miền Trung uống “bia biển an toàn”
Ông sẽ biết thế nào là “bia độc”
Vào nhà tù uống bia cùng tù nhân lương tâm
Ông sẽ hiểu thế nào là “bia mộ”…
Ông sẽ thấy đất nước tôi thật ngộ
Khóc như cười
Cười như khóc
Đón ông
Tôi không đổi bia lấy những phút thật lòng
Tôi không đổi người tù để lấy TPP
Tôi chỉ muốn ông uống bia hơi Hà Nội
Để thấy trong vại bia một dáng lưng còng
Dáng lưng còng như dáng mẹ cha ông…
Mùa bình thường
Tóc bạc vọng thanh xuân lăng lắc
Thấy trẻ như người lính xanh tô-châu mũ cối thuở nào
Những binh nhì binh nhất
Mỗi mái đầu chói một vì sao
Bom dội xuống rừng qua đời đóa hoa mai
Mùa xuân đầu tiên ta gặp
Nhói tiếng chim thảng thốt
Bay vù qua chớp lóe đêm đen
Đi theo ánh lân tinh giao liên
Đi dưới pháo bầy pháo chụp
Mùi nhang quẩn quanh ngôi mộ nào vừa đắp
Mùi nhang
Nhớ tết
Quê nghèo
Cứ thế đi qua mùa xuân lúc nào không biết nữa…
Hạ sĩ trung sĩ thượng sĩ
Đồi A lũng B quán Bánh cầu Rào
Sót lại sau trận đánh
Lính bị thương cõng lính bị thương
Những mùa xuân dong rừng
Bánh chưng tết muộn
Để có một ngày xuân ngơ ngác
Hai tay tung súng đón chào
Mẹ và em nam bắc nước mắt trào
Hát “Mùa xuân đầu tiên” của Văn Cao
Nghẹn niềm vui thống nhất
Những người lính tuổi xuân đi giữ nước
Bên nhau hát say mê
“Mùa bình thường mùa vui nay đã về”…
Mùa đông có bao giờ độc thân
Mùa đông có bao giờ độc thân
mà cứ mang gió lạnh lùa vào chiếu giường những người cô độc
chưa đủ sao
ngươi lại còn rắc tuyết
tuyết trắng tinh tuyết lạnh đến ghê người.
Rên lên không đỡ lạnh
hát và nhảy múa cho đỡ lạnh
hát với ai nhảy múa với ai
những kẻ độc thân thức trắng đêm dài
Lạnh mãi thành quen
sống chung cùng giá lạnh
không biết ngoài kia mùa xuân nhí nhảnh
chuẩn bị đánh ghen cùng mùa đông…
Mùa mới
Mới hơn áo mới may
Em rằm xuân ngực nhú
Mới hơn hoa vừa nụ
Em chúm môi chờ
Mới hơn vết đau xưa
Sẹo tình lên mùa mới
Tiếng mèo rên xa mờ
Tan vào em ú ớ
Chuyến xe ôm duỗi dài trí nhớ
Gió cuộn
Lưng ngày
Gió xiết
Eo đêm
Mới hơn căn phòng có thêm em
Mới hơn ngày không còn đêm
Mới hơn chiều vừa xa em
Lưỡi không khí liếm vào ngũ giác…
Hương trầm thoang thoảng Tết
Mùa cũ loang vào ngày mới ái ân…
Mùa thu nước Nga vàng
Từ Thu vàng Levitan tôi đến nước Nga vàng
Thu vàng rực đẹp hơn tranh vẽ
Vàng trong rừng xanh
Vàng trong nước biếc
Vàng loang lên trời những mảng màu đậm nhạt
Vàng đắp lên cung điện, nhà thờ…
Vàng em đeo trên tay
Vàng em đeo trước ngực
Quá nhiều em ngón áp út không vàng
Tôi ngọn gió lang thang
Con tàu Nga thức ngủ
Xe thuyền và cuốc bộ
Làng Konstantinovo làng Tula
Sông Moskva sông Neva
Điện Kremli đường Arbat
Esenin đẹp mắt buồn ngơ ngác
Lev Tonstoy rung râu trắng trầm tư
Puskin vò xoắn mái tóc tơ
Vua Piot đóng tàu và cưỡi ngựa
Lenin đứng sau quá nhiều đổ vỡ
Lá phong vàng nắng loá sắc vàng bay…
Đi mỏi chân chụp ảnh mỏi tay
Nhìn mỏi mắt
Nghe nhiều mỏi nhớ
Những vương triều lấy xác dân viết sử
Những anh hùng chiến thắng kẻ xâm lăng
Những nhà thơ cao hơn lũ bạo tàn
Những người đẹp lắm chuyện tình ngang trái…
Nước Nga ơi! Sau những gì còn lại
Là mùa thu
Và chiếc lá vàng thu…
Không là kẻ mộng du
Tôi cứ tin như thế
Còn mùa thu vẫn còn nước Nga vàng…
Mưa xa
Em đến chớp sáng thân thể
Bão mưa
Rồi ra đi
Ngọc ngà mang đi hết
Có một dòng sông chết
Đợi cơn mưa
Và sấm chớp dội về anh nhức buốt
Mưa xa…
Mười năm cô Tấm…
Mười năm cô Tấm bỗng về
Mang theo quả thị tràn trề hương thơm
Và cô Tấm cũng đẹp hơn
Nụ cười rạng rỡ nhìn mòn con ngươi*
Mùa xuân đâu ở xa xôi
Em là hoa nở lòng tôi bốn mùa
Mười năm đâu chuyện xa xưa
Đời như cổ tích khi vừa biết yêu…
Nếu ngày mai khi tiệc cưới của em
nếu ngày mai khi tiệc cưới của em
tôi sẽ biết lấy gì làm quà tặng
ngoài những bài thơ một thời tôi say đắm
những vui buồn dai dẳng thuở gặp em
nếu ngày mai khi tiệc cưới của em
tôi sẽ uống một li rượu mạnh
để hát thầm những bài ca có cánh
để tôi nhìn hạnh phúc đến bao vây
tôi như người nửa tỉnh lại nửa say.
tôi như có, tôi như là chẳng có
tôi hiện tại, hay tôi về quá khứ
vầng mặt trời chợt lặn, chợt mọc lên
nếu ngày mai khi tiệc cưới của em
bạn bè đến nói cười và chúc tụng
xin em hãy coi tôi như bè bạn
và xin đừng, dù khẽ gọi tên tôi
tôi còn đi. Mưa gió. Đường dài
trái tim phải lội qua bao thác lũ
dẫu gió lạnh thổi mãi con chim nhỏ
em đừng buồn – trời rộng phía yêu thương…
Ngẫu hứng status
Tôi gieo trồng status
Ngày ngày
Ai mua status tôi không?
Lời rao trong lòng
Có status bán được 100
200
300 lẻ
Có status không ai like cả
Như rau tết ế đổ đi
Kiếp nhà nông vất vả.
Xuân đến lại gieo, lại cày trên cánh đồng FB
Xây xát cả trái tim
Thức ngủ nát đêm
Chữ mọc mầm luống cong luống thẳng
Màu mè tấm ảnh
Đa diện độc diện
Lên núi xuống biển
Mây mưa một mình
Trắng phớ niềm yêu…
Like ít like nhiều
Có sao đâu chợ ngày ngày cũng họp
Tôi bán tôi cho
Tôi cày tôi cấy
Ai mua status tôi không?
Tiếng rao trong lòng
Tình yêu ướp tươi tình sầu
Tôi like cho mình cả những niềm đau.
Nghẹn nước miền Trung
Tôi nghẹn nước miền Trung mùa lũ
Nghẹn phổi nghẹn tim nghẹn tiếng khóc đầy trời
Cây lúa nghẹn đòng nông dân nghẹn đói
Lãnh đạo nghẹn quy trình bụng bự như voi.
Đang đổ về đây những Phan Anh, Trần Đăng Tuấn
Mỗi gói mì tôm gói buộc một tấm lòng
Đi cứu những xác người trôi cùng mộ chí
Miền Trung bao giờ mới hết long đong?
Tôi nghẹn khóc nhớ thời binh lửa
Một hạt gạo cắn ba chia sẻ mấy chiến trường
Giỡ nhà cửa lát đường cho xe chạy
Miền trung hy sinh cho đất nước yêu thương.
Núi dựng đá mà sông thì dựng thác
Ngón chân toè Giao Chỉ vẫn còn đi
Nước lũ rút rồi người vẫn còn nghẹn nước
Nghẹn đói nghèo mà chẳng được vân vi.
Quê hương ơi, bao lận đận hiểm nguy
Bốn phương người đang hướng về nơi ấy
Bồng bế nhau mà nghẹn tình thân ái
Nghẹn nỗi niềm: chỉ dân biết thương dân…
Ngoại tình anh
em hôn xanh (không anh)
kỷ niệm sột soạt
em rướn căng (không mùa)
anh cắn răng đi ngày xưa
ngoại tình sáng tối chiều trưa
lưa thưa gió
đong đưa
núi đổ xuống hồ
mưa ồng ộc cửa sông
lông nhông
ngược biển
hạ mi ơi đại dương dập dờn mi mắt
cát dài quay quắt
nhớ em
mùa hạ nóng lên
nóng lên
trên bờ
dưới nước
những móng tầng đóng cọc
những mũi khoan
phun lửa
phun dầu
đi đâu
về đâu
những mái nhà cao thấp
anh nửa hoàng hôn cô độc
nhớ em
xem
đọc
những dòng ảnh em…
Ngoảnh lại hư vô
Bước một bước vào Ất Mùi 15 giờ 34 phút
Kim thời gian dừng lại vĩnh hằng
Chỉ còn “Thơ trong ký ức”
“Thơ Quang Huy” đi tiếp những tháng năm
Anh đã đến một “Trưa vàng suối biếc”
Anh đã yêu một nụ cười “tím ngắt màu sim”
Anh đã mang theo một “quê hương xanh rờn màu kỷ niệm”
Với trẻ thơ anh kể “Chuyện xóm lèn”.
Anh yêu vợ yêu thơ vì cả hai đều đẹp
Anh yêu con vì con chính là thơ
Anh yêu bạn yêu người vì họ là anh đó
Tiếu lâm vui không hết chuyện bao giờ…
Quang Huy nhà thơ
Quang Huy giám đốc
Sách ấy mà
Đâu xa lạ cùng anh
Người ấy mà
Thi sĩ cùng văn sĩ
Anh cũng “Về Kinh Bắc” cũng “Xem đêm”
Giấy và chữ
Xếp lâu đài Văn hoá
Những ván cờ thắng bại chẳng đua chen…
Anh đã đến rồi đi
Những con chữ trên sàng còn sót lại
Những con chữ Cẩm Giàng, Nghệ An, Hà Nội
“Hồn tẩm bát cháo hành”
“Mồ nằm oan xương trắng”
Viết cạn bài thơ. Anh ra đi thanh thản
Ngoảnh lại hư vô
Bài thơ chẳng hư vô.
Ngọn gió
Ngọn gió bay từ tây sang đông mang theo mùi em nưng nức
Mang theo nụ cười buồn của đoá quỳnh mỏi mệt
Mang theo tiếng gọi anh hoang hoải thinh không
Mang theo ẩm ướt sương phì nhiêu cánh đồng
Anh bơi trong ngọn gió lặn ngụp trong ngọn gió
Ngày bơi vào đêm
Tương lai bơi vào hiện tại
Bơi vào nhau không sợ hãi
Gió ơi
Gió hay người mà quăng quật anh không mệt mỏi
Nhấn anh xuống biển sâu
Đẩy anh lên đỉnh núi
Và anh bay cùng gió chín tầng trời
Đoá hoa quỳnh xứ nào xa lăng lắc
Nằm ngủ mơ trinh trắng đã qua đời
Gió quẩn quanh
Gió sõng soài chết giấc
Quên cõi trần Vua mới đã lên ngôi.
Ngôi nhà không có gì
Ngôi nhà nghĩ rằng đêm nay không ai về không tiếng bước chân không hơi thở không nói cười cáu gắt
những chậu cây không ai tưới nước
lá úa dần cùng hoa
chiếc máy vi tính im lìm không ánh sáng không hòa mạng để thấy cả thế giới bên cạnh
chiếc bồn cầu cô đơn không tiếng róc rách
ngọn lửa ngủ vùi trong bình ga
bát đũa không va chạm
chiếc giường đôi không cọt kẹt dưới cặp thân thể giãy giụa đành đạch như cá bị vất lên cạn
những con chuột ngủ đông
không có gì…
Còn anh
anh đang ở nơi nào xa lắm
và anh mơ
một mình bước vào ngôi nhà hoàn toàn mới
trống rỗng
sạch bong
một ngôi nhà nguyên trinh
ngôi-nhà-không-có-gì
để anh làm mới tất cả
như nhà thơ làm mới bài thơ…
Ngủ với mây
Có một giấc mơ không nhớ được
Hình như đêm qua anh đã ngủ với mây
Không chăn gối, chỉ thơm mùi nắng rớt
Mặt anh chìm trong suối tóc ngây
Anh đã thuộc về em như thế đó
Da thịt em đã nhốt lại anh rồi
Anh mở mạng và thấy em đang nói
“Anh có còn trong trái tim tôi?”
Người chất máu làm mực viết thành thơ
Dù biết ông sẽ ra đi bất cứ lúc nào, nhưng được tin ông mất, tôi ngỡ như có bức tượng đá đã vỡ thành muôn nghìn hạt bụi bay vào cõi thiên thu. Viết bài thơ để tưởng nhớ ông.
(Vĩnh biệt nhà thơ Võ Thanh An)
Đổi họ tên mình, lấy tên quê
Quê cách mạng
Quê thanh bình
Quê xô viết
Anh chắt máu làm mực
Viết thành thơ.
Thần Nông dưới mắt anh chẳng cày cuốc bao giờ
Thằng Bờm dưới mắt anh là người yêu vạn tuổi
Anh nợ bồ đề
Cửa từ bi gió thổi
Nợ hoa Yên Chi đau một mối tình
Sấp ngửa bàn tay đen trắng cũng tay mình
Với nhẫn nhục không bao giờ chịu nổi
“Lời nói – đọi máu”
Ghét hay yêu chỉ nói một lời thôi.
Bệnh ung thư đau đớn vẫn nở cười
Cười vì bạn vì con mà quên mình đau đớn
Anh là thế
Giữa cuộc đời đùa giỡn
Vẫn nghiêm trang như đá trước cuộc đời.
Và hôm nay tượng đá vỡ tan rồi
Đá thành bụi
Bụi nhập vào cát bụi
Giữa xa xanh
Giữa trời bão nổi
Những câu thơ hiển hiện Võ Thanh An.
Trên đây, chúng tôi đã tiếp nối bài viết trước Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 2 với những chùm thơ ấn tượng của tác giả. Hy vọng quý độc giả sẽ yêu thích bài viết của chúng tôi. Mời các bạn đón xem phần 4 vào một ngày không xa. Thuvientho.com luôn cập nhật liên tục những bài viết hấp dẫn hằng ngày. Hãy theo dõi chúng tôi và cảm nhận những bài thơ nổi tiếng nhé! Thân Ái!
Theo Thuvientho.com