Nguyễn Trọng Tạo là một trong những nhà thơ có số lượng thơ lớn trong thời kì cách tân văn học. Với những bài thơ đi cùng năm tháng được nhiều bạn đọc yêu mến mà ông đạt được rất nhiều giải thương danh giá về văn học nghệ thuật. Với lời thơ nhẹ nhàng nhưng không kém phần ngọt ngào những bài thơ này chính là nguồn cảm hứng của nhiều bạn đọc yêu thơ
Nguyễn Trọng Tạo là một phức thể. Tài năng của ông như viên ngọc lấp lánh nhiều sắc màu và khía cạnh. Một nhà thơ xuất phát từ mạch nguồn trong trẻo của thơ ca dân gian, từ những truyền thống đẹp của thơ cách mạng đã vươn thẳng vào hiện đại, tìm ra một lối đi riêng của mình sau những khó khăn trăn trở
Nào! Bây giờ các bạn hãy cùng ect.edu.vn cảm nhận sự sáng tạo, nhiệt huyết của ông thông qua những bài thơ đi vào văn tháng này nhé!
Người đàn bà xa lạ
Em là nàng Sawisna của Kramskoi
Chết trong tuyết bỗng hiện lên khung vẽ
Chưa kịp già và cũng không còn trẻ
Cặp mắt buồn đăm đắm xuống đời anh
Có một đêm em bước khỏi khung tranh
Quấn quýt anh vùi mình vào chăn ấm
Anh tỉnh dậy trong căn-phòng-cô-Tấm
Lặng lẽ trên bàn quả thị chín vàng thơm
Em đâu rồi? Em đã bước vào tranh
Em đã bước về chốn nào xa lắm
Nhìn quả thị rồi anh nhìn thăm thẳm
Nàng Sawisna – cô Tấm, và Em…
Người đàn ông trong túi đàn bà
Chỉ mình em biết anh khi em mặc áo có túi
Em mang anh đi
Em về cởi áo treo lên mắc
Anh không nằm bên em.
Chỉ mình em biết anh khi ra khỏi nhà em xách theo cái túi
Em mua gì… anh trong túi trả tiền
Em cười duyên với chàng trai trước mặt
Anh là người bị cái túi bịt mắt
Em nói chuyện
anh nghe
Anh nói chuyện
em ngỡ mình độc thoại
Không ai quản được anh
Chỉ cái túi và em
Chỉ mình em biết anh là của em
Không ai biết
Em suốt đời chỉ mình anh
Mình anh biết em
Đến một ngày em mặc áo không túi
Không bao giờ mang túi bên người
Anh ở đâu anh ơi
Không thấy anh ở đâu giữa đời em không túi
Anh
Người đàn ông duy nhất của em
Người đàn ông trong túi đàn bà.
Người làm sống lại người
Ông
làm sống lại bao người đã chết
hàng thế kỷ
những Đào Tấn, Nguyễn Diêu…
những nghệ nhân – kẻ sĩ
những tích tuồng – hát bội, điệu múa Chăm…
Ông
con tằm nhả tơ trên ngút ngát cánh đồng dâu tư liệu
làm sao nhả tơ chữ cho đời đâu chuyện dễ
làm sao mang ông “vua tuồng” ra trình thị với nhân dân
từ kho tư liệu Pháp
từ kho thư tịch cổ
từ truyền khẩu dân gian
kẻ sĩ đất Thang Mộc…
Ông
đưa Nguyệt cô trở về làm tình trên sân khấu
đưa “Hộ sanh đàn” diễn trước mắt người xem
cắn bút bảy năm trên đất Trung Hoa để tìm ra tinh hoa đất nước mình lưu lạc
tuổi chín mươi vẫn ước mình sang Nhật
để gặp điệu múa Chà sinh ra từ Lâm Ấp
sủi tăm rượu Bàu Đá quê hương
Ông
khi Giáp Tý, khi Quý Hợi
sao tôi tin ông cùng tuổi Văn Cao
một con người nhỏ thó đầy uy tâm
một ông già xuân trẻ…
Ông
Vũ đại ca, Vũ Tiên Sinh, Lão ngoan đồng, Quái kiệt đất Quy Nhơn
Liễn
Vũ ngọc Liễn
Già Liễn
Nhà Đào Tấn học
đều là ông cả
Ông
người làm sống lại người
sống lại những Vĩ Nhân…
Người ơi mùa lúa
Người ơi, lúa đã trở hương
Trưa mơ mơ nắng, chiều hươm hươm đồng
Con chim sẻ mắc cầu vồng
Lăn tăn biển lúa, gió nồng, người ơi!
Bão giông, nắng hạn qua rồi
Vào đêm chín rực một trời đầy sao
Bác thần nông khẽ gật đầu
Bỗng thương vạt áo sẫm nâu của người…
Người đi trong lúa như bơi
Chiếc thuyền vỏ trấu qua rồi, kiếp xưa!
Cầm tay, trôi giữa hương mùa
Xôn xao hạt lúa vỗ bờ, xôn xao…
Người ơi, nào phải chiêm bao
Mồ hôi thánh thót ngàn sao cho đồng
Tưới theo bao mặt trời hồng
Thấm qua gốc rễ hoá bông lúa vàng.
Người lo rèn hái sửa quang
Người đẵn gỗ ràng người đóng thêm xe
ở đây người nhé, đừng về
Lúa thơm quấn quýt bộn bề bước chân!
Ngày vui chở lúa về sân
tối nâng cơm trắng bâng khuâng hương đồng…
Nhà thơ thuở ấy
1.
Tôi đọc thơ Ông
thấy Người đang đi ra từ cổng làng Phú Thị
bóng người soi sông Hồng sóng đỏ
mái chéo khua ướt áo người xa
hai thế kỷ trôi lấp lánh dòng thơ
cho tôi gặp nỗi khát khao thuở trước
mơ đồng ruộng núi non giữa kinh thành đài các
nhìn sông Hương như kiếm dựng trời xanh
tiễn bạn đi, rượu uống với trăng vàng
lòng thương nước ngỏ cùng muôn năm cũ
nuôi chí lớn nào lo đêm lạnh giá
thấy sao trời run rẩy, sợ sao rơi…
2.
tôi đọc thơ Ông
gặp “chiếc gông dài” không phân người phải trái
“chiếc roi song” của một thời máu vấy
thời trắng đen thật giả chốn chợ giời
thời quyền uy vùi dập những con người
vua sính làm thơ quan ăn hối lộ
hương lý nào thương người nghèo khó
ngoại bang rập rình tàu sắt ống khói đen
thời hạn nẻ ruộng đồng thời lụt lội liên miên
đất chịu bỏ hoang vì quá cao thuế má
chiều cầm áo lấy cám rang đầu chợ
vợ qua cầu vội vã, biết chồng mong…
ngỡ trái tim rỏ máu dọc thơ Ông
khi sông nước nhìn lầu quan dinh tướng
“hơn bốn chục năm đời suy thịnh
riêng hoa sen đỏ vẫn như xưa”
3.
tôi đọc lại Ông – tôi đọc lại nhà thơ
nghe rậm rịch tiếng chân người khởi nghĩa
nghe trống trận Quốc Oai, nghe Tam Dương bốc lửa
nghe kinh thành lũ phản trắc về tâu
nghe tiếng vua phái lính đến Sơn Tây
đầu nhà thơ treo ba trăm lạng bạc
nghe tiếng rít mũi tên thuốc độc
nghe mắt người chừng mở nuối trời xanh
vẫn tiếng gươm tội ác triều đình
chém vào lẽ phải
khởi nghĩa Mỹ Lương bị dìm trong máu chảy
những câu thơ khát vọng bị truy lùng…
4.
những ngày này tôi đọc lại thơ Ông
sau cửa sổ con tàu xuyên đất nước
thơ bị đốt giờ đã in thành sách
tôi gặp Người: sen đỏ vẫn tươi nguyên!…
Nhân dân
Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!
Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô
Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi
Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời
Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.
Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu?…
Nhân xem bức chân dung Tướng Giáp do Hà Vũ vẽ trong tù
Tôi thấy nhà thơ Huy Cận trước song sắt nhà tù
Hà Vũ trao cha bức chân dung Tướng Giáp
Tôi thấy cha con cùng rơi nước mắt
Nước mắt chân dung giàn giụa bức tranh.
Sao lại khóc?
Những con người yêu nước
Độc lập, Tự do… máu nhuộm ngàn năm
Giọt nước mắt thấm máu
Loang đỏ tuổi Một Trăm.
Bức chân dung Nhân Dân đón rước
Dậy sóng biểu tình dìm ý đồ xâm lược
Bức chân dung người lính già
Từ kháng chiến bước ra…
Trên mặt đất này có muôn triệu ngã ba *
Nhưng hãy nhớ ngã ba Đồng Lộc
Có nhiều trận thắng trên mặt đất này
Nhưng hãy nhớ trận Điện Biên Tướng Giáp
Một ngày nghìn thu
Trăm Năm thoáng chốc
Những tâm hồn vì nước đẹp như mơ
Bức chân dung theo cha ra ngoài song sắt
Người vẽ bức chân dung vẫn ở trong tù…
Nhớ Phan Lạc Hoa
không ngủ vì nhớ bạn
hết đêm rồi lại đêm
dậy đốt đèn đọc sách
bên đèn càng không yên.
lục thư bạn ra xem
thấy chữ càng thêm nhớ
ôi những năm tháng cũ
đông vui và hồn nhiên.
bây giờ tao một mình
đến ngủ cũng không thể
giá đừng có chúng mày
đời tao đâu phải thế.
cái điều vừa chợt nghĩ
làm tao sợ kinh người
nếu bạn bè không có
tao biết còn nhớ ai?
cứ đến giết tao đi
đêm nay rồi đêm nữa
cho tao biết mình còn
tình bạn bè để nhớ!
Nhớ rờn rợn xa
Ngồi buồn nhớ đẩu nhớ đâu
Nhớ con dế khóc
Nhớ bầu rượu quê
Nhớ từ trên tỉnh nhớ về
Nhớ cô bạn gái miệt quê hái trầu
Nhớ người lên phố bán rau
Nhớ bông điên điển bông bầu bông lang
Nhớ đêm mơ vắng bóng nàng
Nhớ cà phê Sạch
Nhớ hàng thơ hay
Nhớ mi mắt
Nhớ lông mày
Nhớ da trăng trắng
Nhớ cây quế hoè
Nhớ chiều áo mới đem khoe
Nhớ con đom đóm lập loè tuổi thơ
Nhớ ngày nước lũ tràn bờ
Mẹ con nhà cá nhảy vô sân nhà
Nhớ ngày khoai ủng khoai hà
Nướng tro nướng trấu cả nhà cùng ngon
Nhớ yêu thương
Nhớ mất còn
Nhớ tre
Nhớ trúc
Nhớ rờn rợn xa…
Nhớ gì như nhớ giấc mơ
Có chàng thi sĩ đọc thơ nhớ nàng…
Những con chữ biểu tình
Dân không được biểu tình. Những con chữ biểu tình
Những con chữ dàn hàng ngang hàng dọc
Quảng trường giấy, chữ sắp hàng dày đặc
Chữ hô vang “đả đảo”, “hoan nghênh”…
Đả đảo bọn ngoại bang cướp thuyền, cướp biển
Đả đảo bọn quan tham quan nhũng hại Dân
Đả đảo bọn cướp ngày chém giết
Bọn đạp lên pháp luật làm càn.
Hỡi những chiếc dùi cui hãy quay về đúng hướng
Hỡi súng ngắn súng dài đừng nã đạn vào Dân
Hỡi quân đội hãy xả thân vệ quốc
Hỡi đảng hãy nghe Dân như từng đã bao lần…
Những con chữ hiến thân vì Tổ quốc
Dù mực đen mực đỏ mực xanh
Viết trên mạng hay viết trên giấy úa
Viết bằng tim bằng máu của chính mình.
Chữ hoan nghênh chính đại quang minh
Chữ đâm thủng trò mị dân đen tối
Hoan nghênh người có công, tuyên phạt quân phạm tội
Chữ hát vang Bài ca chữ tự do…
Chữ biểu tình cho áo ấm cơm no
Chữ biểu tình cho dân giàu nước mạnh
Chữ biểu tình cho quyền được sống
Chữ biểu tình cho Độc lập Hoà bình
Hỡi đàn-cừu-con-chữ hãy đứng lên
Đứng dày đặc trên bản đồ Tổ quốc
Những con chữ mấy nghìn năm có được
Chữ là Dân – chữ không chết bao giờ.
Những người lính đi qua thành phố
Những người lính đi qua thành phố
Màu áo xanh dễ nhận giữa bao người
Màu áo xanh gần gũi chợt xa vời
Lại chợt hiện vội vàng qua năm tháng
Những người lính dễ làm ta xúc động
Mắt long lanh đứng ngắm dãy nhà cao
Ba lô sau lưng như cùng ngước nhìn theo
Ngỡ thành phố nghiêng mình giây phút ấy
Cổng vườn hoa nhiều lần ta bỗng thấy
Màu áo xanh người lính lẫn bóng màu
Lẫn lứa đôi cười nói dắt tay nhau
Anh háo hức bước lên xe điện cũ
Những người lính đi qua thành phố
Người trẻ măng, người tóc bạc phơ
Chân dép lốp hay chân giày cao cổ
Chẳng nhiều đâu nhưng chưa vắng bao giờ…
***
Người lính đi qua kỷ niệm tuổi thơ
Qua bao tết xa nhà, qua bao mùa rụng lá
Qua bom đạn, chia tay gặp gỡ
Bao cát vàng, đất đỏ, đá mòn trơn
Người lính đi, bước nhớ lại bước thương
Tiếng chim hót ngỡ ngàng khu rừng cháy
Khát se môi, thèm suối oà nước chảy
Bỗng biển đề: “Suối độc” – lội qua nhanh
Người lính đi qua mấy cuộc chiến tranh
Nói về súng dẫu nhiều – chưa nhàm cũ
Nói mất mát, hy sinh dẫu cạn lời – chưa đủ
Núi lặng thầm khóc bạn dưới sao khuya
Người lính đi, kiên nhẫn tự bao giờ
Qua trận thắng lại đến cùng trận đánh
Qua cái chết lại đến cùng bom đạn
Bao lá cờ cắm mốc dọc đường qua…
Người lính đi xáp mặt bao kẻ thù
Bao loài hoa đã nở và đã rụng
Núi rừng đỏ mẫu đơn, bưng biền bông súng trắng
Vai đậu đầy Thốt Nốt, nhớ Chăm Pa …
***
Em ơi em, em trong trắng vô tư
Nếu em đã đem lòng yêu người lính
Giờ tan ca đừng mong người yêu đón
Ngước sao trời hãy tin đấy là anh!
Nếu em là vợ lính, dẫu thời bình
Hãy xem bài cho con sau mỗi lần tan học
Con khó bảo đừng một mình ngồi khóc
Đừng đợi anh xách nước thổi cơm chiều
Mẹ già ơi thương nhớ dẫu dâng trào
Mẹ cứ nhắc tên con, đừng lo con vấp ngã
Lối con đi – nào lối mòn thuở nhỏ
Và mẹ là Mẹ Lính – dễ dàng đâu!…
***
Người lính đi qua lòng mình thẳm sâu
Qua cắn rứt đời thường những ngày gian khó nhất
Ấm áp kề bên, kề bên rét buốt
Cái sống và cái chết – giữa là anh
Giữa cái còn, cái mất quá mong manh
Như sợi tóc, mảnh mai hơn sợi tóc
Với kẻ thù vô hình, không thể dùng súng được
Chút yếu mềm – cây cứng gió thổi bay
Người lính đi nhẹ nhõm bất ngờ thay
Khiến bên đường bao mắt nhìn ngơ ngác
Khiến vòm cao gió ngân lên âm nhạc
Tiếng ve dâng trong vắt thuở ban đầu…..
***
Phía sân ga những người lính lên tàu
Những người lính đi qua thành phố
Tiếng bánh sắt rung kính bao cửa sổ
Tiếng còi chào xoáy ốc cuối trời xa
Con tàu mang người lính chúng ta đi
(Chưa hết giặc chưa thể nào khác được)
Rồi con tàu lại về ga xuất phát
Người lính đi – áo xanh rợp chiến hào
Thành phố ngước nhìn theo những ngọn núi thật cao!
Núi lớn qua…
Núi lớn qua
Không qua hòn sỏi
Yêu bao người
Không yêu nổi chính mình
Ghét gian dối
Gian dối thường trở lại
Thương thật thà
Thật thà chẳng hồi sinh
Là ai đó? là người hay là bóng?
Đêm cô đơn lạnh thổi rỗng thân hình…
Phụ nữ
Hoa hậu đẹp và em cũng đẹp
Tại sao không?
Khi em lượn vòng hông
Mắt bao chàng trai lé
Khi em cúi vòng ngực
Tim bao chàng trai nổi bão giông
Khi em mấp máy môi
Môi bao chàng trai mấp máy
Em điều khiển cả thiên hà chớp lên trong đêm tối
Bằng da thịt nõn nà
Trái đất này rung lên nghiêng ngả
Có em…
Hoa hậu yêu và em cũng yêu
Tình yêu đại gia không hơn một kẻ nghèo
Có khi ngược lại
Anh có thể thành ô sin trọn đời cho em
Nhưng em không nghĩ thế
Hoa hậu có thể ngại sinh con
Em lại thích sinh cho anh năm một
Nhưng hai nhóc cũng tốt
Em yêu con hơn khi anh vắng xa
Em chăm con hơn khi anh tất bật
Em lo lắng hơn khi anh mệt nhọc
Em thành mẹ nhà ta…
Một người mẹ chưa già
Tâm hồn thì mãi trẻ
Chiếc gương giấu rất nhiều mật mã
Đời em
Em
Ngọn đèn không bao giờ mất điện
Ước tất cả phụ nữ trên thế gian không mất điện.
Quan họ sông Thương
Em nằm giữa sông Cầu, sông Lục
Anh xuôi thuyền thương quá, gọi sông Thương
Mấy ngàn năm sông chảy dọc vô thường
Anh trở lại ắp một dòng Quan họ
Dải yếm xanh buộc người ơi người ở
Nón ba tầm lúng liếng cả trời sao
Thiên đường xanh nào phải ở trên cao
Vườn địa đàng Phương Đông xoè rẻ quạt
Anh đắm đuối trôi trong lời em hát
Trời Bắc Giang nghiêng xuống tháp Effel
Tàu điện Hồ Gươm sống lại tiếng leng keng
Cả thế giới cùng nhập hồn quê kiểng
Gái Quan Họ mắt dao cau lúng liếng
Tóc quấn khăn mỏ quạ áo tứ thân
Giọng hát em như dòng nước trong ngần
Anh tắm gội tâm hồn người lữ thứ
Những điệu hát đưa ta về quá khứ
Những lời ca rủ nhau tới tương lai
Đêm sông Thương thơm thoảng vị hoa nhài
Nghe trời đất bỗng hoá thành huyền thoại
Anh đến. Anh đi. Sông Thương ở lại
Sông níu áo anh từng sợi mưa mềm
Câu Quan Họ Sông Thương giờ xa ngái
Vẫn ngọt ngào sóng sánh hát môi em…
Quên tình yêu
Như người mất trí nhớ
Hắn đã quên tình yêu
Đêm không còn quá khứ
Sáng lại ngỡ là chiều
Như người mất trí nhớ
Hắn quên gương mặt em
Gương mặt em thân thuộc
Hắn tưởng người không quen
Hắn tưởng gió là em
Hắn tưởng mưa là bão
Hắn tưởng mọi con đường
Chỉ còn trong mộng ảo
Thấy một con chim sáo
Em khẽ nói: Anh yêu!
Hắn vui cười: Chào bạn!
Con chim sáo bay vèo…
Và người mất trí nhớ
Ngước nhìn trời trong veo.
Rét đêm
Một mình anh với một đêm
Rét như chẳng thể rét thêm được nào
Ngoài trời gió cuốn gió cào
Rét từ chăn đệm rét vào trái tim
Rét nhiều từ độ xa em
Rét buồn từ nỗi nhớ quên rét về
Rét ngồi nhắm mắt tái tê
Thấy xa xôi tự làng quê chân trần
Bật đèn bóng rét đổ gần
Mở ti vi thấy mùa xuân hoa đào
Thấy em ở tận trời nào
Thấy anh tuyết trắng rơi vào khăn len
Giật mình điện thoại rung lên
Tiếng em ấm lại một đêm rét dài…
Ru mẹ
Đào đất sâu, con thấy mẹ nằm khóc
Nắm xương kêu nức nở đêm dài
Mẹ đi xa đã tròn bảy năm rồi
Bảy năm con nghe tiếng mẹ khóc
Tiếng khóc bật ra sau một đời khó nhọc
Khóc một mình
Khóc tận dưới đât sâu
Nín đi mẹ yêu ơi
Con nấu nước ngũ vị hương tắm từng đốt xương cho mẹ
Đưa mẹ về ngôi nhà mới bên cha.
Nín đi mẹ yêu ơi
Nhà mới có ngũ quả, có hoa
Có rượu quí các em con chưng cất
Có cháo gà mẹ cố ăn vài bát
Mẹ nở cười cho lòng các con vui
Nín đi mẹ yêu ơi
Ngày xưa mẹ ru con
Bây giờ con ru mẹ
Câu ca dao mưa nguồn chớp bể
Cánh cò trắng bay về
Ru giấc mẹ mơ
Nín đi mẹ yêu ơi
Chiều con đừng khóc nữa
Đồng đã xanh chân mạ
Mùa đã rựng lúa vàng
Mẹ cười nhìn các con ngoan
Lim dim bia mộ
Bình an
Vĩnh hằng…
Rút từ sổ tay thơ
1. CÂY GIÁO
nay anh giết chữ Buồn, mai anh giết chữ vui
say và tỉnh
ghét và yêu
ngọt ngào và cay đắng
anh giết trụi cả rồi
đời chỉ còn giấy trắng
trút hơi thở cuối cùng
cây bút trên bàn anh
cạn mực
nó giống một cây giáo
hiền lành.
2. MÉT
tôi cao mét sáu lăm, bạn tôi cao mét bảy
á hậu mét bảy hai
hoa hậu chừng mét tám
anh Xuân Diệu bảo tôi
“báo thời này đốt đuốc tìm chẳng thấy thơ một mét”
đành cay đắng yêu em bảy – tám – chín mươi phân.
3. KHÓI CAY
buồn đốt hết ngày
đêm dày tàn tro
buồn đốt bài thơ
bài thơ thành khói nào ngờ… khói cay!
Rượu Thành
Rượu chưa uống đã nghe men mịn màng chảy trong da thịt
Chảy lên đầu ngọn tóc
Chảy vào trí tưởng tượng siêu thăng đồng lúa mạch chín vàng
Thấy những người bạn trầm tư bốc đồng cụng ly và hát
Thấy cô gái đọc thơ cho tiên phật cùng nghe
Thấy phố phường vun vút xe máy ô tô xích lô xe đạp
Thấy 12 chiếc vỏ chai lăn lóc bên hè
Bước đi và trượt ngã
Ai đang vui đang buồn hãy đến bên nhau
Vườn đào đang đậu quả
Những chuyện đời tốt xấu nghĩa gì đâu
120 chiếc vỏ chai xếp dọc hàng rào
1200 chiếc vỏ chai xếp dọc hàng rào
Tương lai xếp hàng cùng quá khứ
Dọc hoàng hôn nhá nhem ngái ngủ
Và thiếp đi men rượu nồng nàn
Ta tỉnh dậy sau một ngày cô độc
12 chai Danzka vẫn còn nguyên trong vỏ thùng chưa bóc
Không thể cô độc hơn
Khi đầy rượu mà không ai đến uống
Bỗng cánh cửa vọng ra tiếng “Xin mời” và nhè nhẹ tiếng “Cảm ơn”.
Sáo trúc
bàn tay cầm dao nhọn
khoét vào ống trúc khô
chín lỗ thủng hiện ra
trên ống trúc
ống trúc khô kêu thét
– đừng khoét thịt da tôi
bỗng bất ngờ buồn vui
ngân lên thành âm nhạc
ngỡ tan ra hình thức
linh hồn mở cánh bay
dao nhọn lại cầm tay
lại khoét vào buốt nhức
cứ mỗi linh hồn trúc
chín ô cửa Tự Do.
Sen trắng
Cuối mùa sen vẫn còn hoa
Trắng trong tinh khiết như là nữ nhi
Gió ghen cởi yếm xuân thì
Làn hương e ấp thơm khuy lỏng cài…
Sinh nhật
Hãy trao tôi chiếc ly của tôi
Chiếc ly không có tuổi
Một ít đắng cay một ít men say một ít ngọt ngào một ít hạnh phúc
Và hãy cụng ly dù bạn đàn bà đàn ông trẻ con người lớn
Những ngọn nến đã tắt
Sáng lên những nụ cười.
Thời gian rót vào chúng ta
Yêu thương giận hờn vô tận
Thời gian không bao giờ cạn
Những ý nghĩ lên đường
Những vui buồn
Hoá vàng
Những nỗi đau
Hoá đá
Trong giây phút thiêng liêng lặng lẽ
Chiếc ly không có tuổi nhìn ngắm đời mình
Được thua mất còn
Long lanh vết xước
Những thăng hoa không lặp lại
Rót lên mộ Cha tình yêu đứa con trai muôn đời bé dại
Quỳ dưới ảnh Mẹ ánh mắt bao dung
Không có mùa thu nào không bão tố
Những yêu thương không giới hạn cuối cùng
Hãy trao tôi chiếc ly của tôi
Chiếc ly không có tuổi
Cả những chiếc ly trên mạng ảo
Cũng nồng nàn rưng rưng…
Tạm biệt Cần Thơ
Thả mình vào Cần Thơ
bồng bềnh dòng sông Hậu
Bạn bè nhậu tới bờ
biến mình thành hậu đậu.
Những cơn sốt chỏng chơ
quay cuồng cùng dra đệm
Câu vọng cổ bất ngờ
ứa lòng người xa đến.
Chưa quen mà lưu luyến
chưa kết mà mộng mơ
Có ai độc hành thơ
Tự chốn nào xa thẳm.
Những chân dài da trắng
những râu tóc ngang tàng
những chân quê phố thị
nhập lại thành kiêu sang.
Tạm biệt Trúc Linh Lan,
xa rồi Lưu Thống Nhứt
Huy Thọ nghệ sĩ già
tiếng sáo ngân cao vút…
Tạm biệt Chuông taxi
“nhà thơ trẻ” Phan Huy
Xe qua cầu sông Hậu
nghe lòng không muốn đi…
Tản mạn thời tôi sống
1.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Như thời đã đi qua, như thời rồi sẽ đến
Nhưng cái thời tôi sống
hẳn khác xưa
Trong bài hát thêm bom rơi, và súng
Anh yêu em anh phải đi ra trận
Vợ yêu chồng biết chờ đợi, nuôi con
Đất yêu người đất nhận làm lá chắn
Hai mươi năm không nguôi lửa chiến trường
Hai mươi năm không ngày nào vắng người chết đạn
Khăn tang bay người sống trắng mái đầu
Đâu cũng gặp những nghĩa trang liệt sĩ
Chiến tranh chấm dứt rồi mà nào dễ tin đâu!
2.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Nhưng màu hoa thời tôi thì có khác
Xe đến công trường bay mù bụi cát
Màu hoa thường lấm bụi suốt mùa khô
Lúa ngậm đòng lụt bão đến xô bồ
Nhà đang dựng thiếu xi măng, thiếu gạch
Bao đám cưới chưa có phòng hạnh phúc
Mây ngổn ngang lam lũ những dáng người
Anh nhớ em nhớ về phía cuối trời
Nơi đất mới khai hoang chân em dầm trong đất
Em nhớ anh nhớ về nơi bóng giặc
Cứ rập rình quanh cột mốc đêm đêm
Gió thầm thào như chẳng thể nguôi yên
Gạo thịt cửa hàng nhiều khi không đủ bán
Con phe sục khắp ga tàu bến cảng
Giá chợ đen ngoảnh mặt với đồng lương…
Có bao người ước cuộc sống bình thường
Như một thuở xa xôi mình đã có
Thuở miếng ăn không phải bàn đến nữa
Thuở chiến tranh chưa chạm ngõ nhà mình
Có bao người bạc bẽo với quê hương
Thả số phận bập bềnh vào biển tối
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi!…
3.
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa
Chỉ vết thương rồi thời gian làm sẹo
Vầng trăng mọc vào thơ mỗi ngày dường đổi mới
Người lo toan vầng trăng chẳng yên tròn
Tôi sống thời không thể đứng quay lưng
Bao biến động dễ đâu nhìn thấy được
Bờ thẳng hơn những cánh đồng hợp tác
Đê sông Hồng sau mùa lũ thêm cao
Tàu ngoài khơi vừa phát hiện mỏ dầu
Đập thuỷ điện sông Đà đang xây móng
Tờ báo đẫm mồ hôi bỗng sáng dòng tin ngắn:
“Nhà máy giấy Bãi Bằng vừa ra mẻ đầu tiên”
Thời đã qua sẽ chẳng khỏi ngạc nhiên
Nếu trở lại bây giờ vẫn quần nâu dạo phố
Thời tôi sống cả đến bầy em nhỏ
Diện quần bò nhảy theo điệu nhạc vui…
Đài thêm nhiều những bài hát yêu nhau
Những điệu múa ba-lê hồng hào thêm sân khấu
Cái mới đến ngỡ ngàng rồi nhập cuộc
Báo bớt trang báo thêm chút thơ tình
Thơ chưa hay thì thơ nói thật lòng
Ai giả dối rồi biết mình lầm lỗi
Thời tôi sống có bao nhiêu câu hỏi
Câu trả lời thật không dễ dàng chi!…
4.
Khi đang đắm yêu nào tin được bao giờ
Rồi một ngày người yêu ta đổi dạ
Rồi một ngày thần tượng ta tan vỡ
Bạn bè thân thọc súng ở bên sườn
Sau cái bắt tay xoè một lưỡi da giao găm
Kẻ tình nguyện giữ nhà muốn chiếm nhà ta ở
Tấm ảnh Mao treo lẫn màu cờ đỏ
Tay ta treo đâu nghĩ có một lần!…
Như con chiên sung đạo chợt bàng hoàng
Nhận ra Chúa chỉ ghép bằng đất đá
Thời tôi sống thêm một lần súng nổ
Trái tim đau rỏ máu dọc biên thuỳ…
5.
Rồi thời gian qua đi rồi tuổi trẻ qua đi
Ai sau tôi ở vào thời sắp đến
Thời không còn khổ đau thời không còn nghèo túng
Đọc thơ tôi xin bạn chớ chau mày.
Bạn hãy quên đi vất vả những hàng ngày
Bao lo lắng đời thường từng làm tuổi xanh ta bạc tóc
Chỉ Hy vọng và Niềm tin giúp ta thêm sức lực
Câu thơ này xin bạn nhớ giùm cho:
Những bông hoa vẫn cứ nở đúng mùa!…
Tặng nhà thơ Hoàng Cát
Nghĩ như bác: chết thành mây thành gió
Sống thành người nỏ biết có thành không?
Thì thành rượu, thành ung thư, thành cay đắng
Thành nỗi buồn dựng một khối hình nhân.
Ai cũng tranh mình đứng về phía nhân dân
Ta không phải dân ư? Ta là gì? Giẻ rách?
Ta chiếc nón mê vá chằng vá đụp?
Ta thằng hề hát nhạo bọn vua quan?
Đi giữa thị thành mà gặp buổi chiều hoang
Tim xâm chiếm nỗi buồn hoang hoải phố
Dẫu chết đi cũng chẳng thành bất tử
Bất tử hoang, hoang dại nghĩa địa buồn…
Trên đây, Thuvientho.com đã dành tặng bạn những bài thơ hay tiếp nối bài viết tuần trước Nguyễn Trọng Tạo Cùng Những Bài Thơ Nổi Tiếng Phần 3. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích bài viết này. Hãy chia sẻ cảm nhận của mình cho Thuvientho.com được biết nhé! Mời các bạn đón xem phần 5 vào vài ngày nữa. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com