
Nguyễn Trọng Tạo là một nhà thơ lớn của nước ta. Ông là một ngôi sao sáng chói trên nền văn học nước nhà. Với sự tìm tòi cống hiến không ngừng nghỉ mà ông đã sở hữu cho mình một kho tàng thơ để lại tiếng vang trong văn học. Ông được rất nhiều người ngưỡng mộ bởi sự tài hoa, phóng khoáng của ông
Những bài thơ của ông luôn để lại dấu ấn trong lòng độc giả. Đặc biệt là thơ tình cùng những triết lý sâu xa và những chiêm nghiệm mà thơ ông đánh thức biết bao trái tim của người yêu thơ
Nào! Ngay bây giờ mình cùng nhau cảm nhận sự lãng mạn ngọt ngào của một tâm hồn thi sĩ đáng mến này nhé!
Nội dung bài viết
- 1 I. Vài Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo
- 2 II. Tập Thơ 101 Bài Thơ Tình Của Nguyễn Trọng Tạo
- 3 Sonnê buồn
- 4 Không đề (I)
- 5 Đôi lời với anh
- 6 Bức tranh đen
- 7 Hoa ơi ta yêu nàng
- 8 Định nghĩa
- 9 Sonnê lá non
- 10 Sonnê ngọn lửa
- 11 Người đẹp nhìn tôi
- 12 Cuối năm ngẫu hứng chợ chiều
- 13 Cây ánh sáng
- 14 Cỏ và mưa
- 15 Đồng hồ cát
- 16 Thiên An
- 17 Ngôi sao buồn
- 18 Thiên thần
- 19 Tặng mối tình cuối của Goethe
- 20 Cuộc sống
- 21 Quà sinh nhật
- 22 Sắm vai
- 23 Khói cay
- 24 Mùa thu áo ấm
- 25 Rượu cần
- 26 Bây giờ yêu
- 27 Đĩa hát bốn mùa
- 28 Không dưng
- 29 Không đề (II)
I. Vài Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo
– Nguyễn Trọng Tạo (25/8/1947 – 7/1/2019) là nhà thơ, nhà văn, kiêm nhạc sĩ, hoạ sĩ, sinh tại Diễn Châu, Nghệ An, đi lính năm 1969, học Đại học viết văn Nguyễn Du khoá 1, làm thơ từ năm 14 tuổi.
– Ông là Uỷ viên Hội đồng thơ của Hội nhà văn Việt Nam, Trưởng ban biên tập báo Thơ (2003–2004), từng được các giải thưởng thơ của Nghệ An năm 1969, và giải thơ của các báo Văn nghệ, Văn nghệ quân đội, Nhân dân (1978), hai lần được Giải thưởng Văn học nghệ thuật cố đô (Huế), Giải thưởng Văn học nghệ thuật Hồ Xuân Hương, Giải thưởng Uỷ ban toàn quốc các hội văn học nghệ thuật Việt Nam về thơ và văn xuôi.
– Thơ và truyện ngắn của ông dịch ra tiếng Pháp, Anh, Nga, Tây Ban Nha…
– Ngoài thơ, ông còn là nhạc sĩ, công tác tại Tạp chí Âm nhạc và Thời đại của Hội nhạc sĩ Việt Nam, đã có 8 giải thưởng âm nhạc.
+ Các album đã phát hành:
– Tình khúc bốn mùa (NXB Âm nhạc và Hội Nhạc sĩ Việt Nam, 1996)
+ Các bài hát nổi tiếng:
– Làng quan họ quê tôi (lời thơ của Nguyễn Phan Hách)
– Đôi mắt đò ngang
– Khúc hát sông quê (lời thơ của Lê Huy Mậu)
+ Ông đã vẽ khoảng 500 bìa sách, trong đó có:
– Chuyện kể năm 2000 (Bùi Ngọc Tấn)
– Vẽ nhiều minh hoạ trên báo, tạp chí, và trình bày mỹ thuật tạp chí Cửa Việt bộ đầu tiên (1990-1992), báo Thơ, mẫu măng-sét tạp chí Sông Hương, Hồng Lĩnh, Sông Lam, v.v…
+ Các tác phẩm chính:
– Thơ: Gửi người không quen, Sóng thuỷ tinh, Đồng dao cho người lớn, Thư trên máy chữ, Tản mạn thời tôi sống, Nương thân, Thơ trữ tình, Thế giới không còn trăng,…
– Trường ca: Con đường của những vì sao, Tình ca người lính.
– Văn xuôi: Miền quê thơ ấu, Ca sĩ mùa hè, Chuyện ít biết về văn nghệ sĩ, Văn thơ nhạc tuổi thơ,…
– Tiểu luận phê bình: Văn chương cảm và luận
II. Tập Thơ 101 Bài Thơ Tình Của Nguyễn Trọng Tạo
Nguyễn Trọng Tạo là một nhà thơ nổi tiếng của Việt Nam. Ở ông có một sự mới mẻ mà không một nhà thơ nào có thể làm được. Những lời thơ nhẹ nhàng, da diết luôn là nguồn cảm hứng vô tận đánh thức biết bao trái tim yêu thơ. Trong đó có tập thơ 101 Bài Thơ Tình hấp dẫn, được nhiều bạn trẻ yêu thích và chia sẻ
Hãy cùng nhau theo dõi bài viết và cảm nhận ý nghĩa sâu sắc của những bài thơ này nhé!
Sonnê buồn
xin gọi tên Em là Buồn
Buồn ơi buồn hỡi ngọn nguồn Buồn đâu
Buồn mồ côi đã từ lâu
đời ta rồi cũng bạc đầu vì thương
là khi tỉnh giấc trong đêm
một mình ta thấy ngồi bên: Nỗi Buồn
là khi cạn một ly tràn
đáy ly ta lại thấy làn mi xanh
mi xanh Buồn cứ long lanh
gặp long lanh thấy mong manh là Buồn
buồn đừng đi! Buồn đừng tan!
mất Buồn còn lại tro tàn mà thôi
Buồn ơi Buồn có thương tôi
đừng làm tôi phải mồ côi Nỗi Buồn!…
Không đề (I)
anh trót để tình yêu tuột mất
xin em đừng tha thứ hay giận hờn
hoa li vàng cọ chân anh như nhắc
một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn
anh trót để em ra đi vô cớ
đến một ngày, không thể hiểu vì đâu
em hút bóng dừa xanh, vai khép gió
không bao giờ quay lại mối tình đầu
anh trót để ngôi sao bay khỏi cát
biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời
điều Có thể đã hoá thành không thể
biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi…
Đôi lời với anh
biết anh chẳng thích đâu
lông mày em mải kẻ
– đừng trách em, anh nhé
dù không phải lần đầu
biết anh chẳng thích đâu
em đi cao đôi guốc
– anh ơi, xin đừng trách
ngã rồi em sẽ quen
biết anh vẫn dễ ghen
em đi cùng bè bạn
– anh ơi, xin đừng giận
bao việc, cần không anh.
biết anh thích màu xanh
em mặc màu áo đỏ
– đừng trách em, anh nhé
em không muốn dối mình
… khi mọi điều anh thích
em dễ dãi vâng lời
thì hai ta lúc ấy
chỉ còn… mình anh thôi!
Bức tranh đen
thế rồi nàng lẫn vào đêm
áo dài ngọn gió đen huyền ruổi theo
nỗi buồn than đá trong veo
dòng sông sánh lại mái chèo ngẩn ngơ
thế rồi cặp mắt ngủ mơ
thấy hai con mắt dại khờ tuổi yêu
thấy con đường nhựa ba chiều
thấy mình sững giữa cô liêu không người
thế rồi có đoá hồng tươi
giấy đen tôi bọc như người áo đen
con mèo tôi mới làm quen
làm quen là bởi nó đen quá chừng
mặt trời tôi vẽ không ngừng
mặt trời đen. Cũng xin đừng trách tôi
bức tranh chỉ một màu thôi
đen như màu áo xui tôi nhớ nàng…
Hoa ơi ta yêu nàng
trên mặt hồ tĩnh lặng
trên thành quách rêu phong
người từ trời cao xuống
người từ nước hiện lên
thắm tươi và mê đắm
hoa ơi ta yêu nàng
trên con đường nắng sáng
trên đèo dốc mù sương
ta thấy người thấp thoáng
ta thấy người nồng nàn
thắm tươi và mê đắm
hoa ơi ta yêu nàng
trong ly rượu chói chang
trong căn phòng huyền ảo
trong lặng yên trong bão
trong tỉnh táo mơ màng
thắm tươi và mê đắm
hoa ơi ta yêu nàng
ta muốn đổi không gian
cho người gần ta mãi
ta muốn đổi thời gian
cho bốn mùa hoa ấy
nhưng than ôi tỉnh dậy
trong hương thơm không nàng
rồi một ngày hoang vắng
rồi một cõi vĩnh hằng
trên mặt hồ lặng sóng
trên thành quách rêu phong
những cánh thơm rụng xuống
vẫn tươi nguyên sắc hồng
chiếc bóng ta lưu lại
cúi nhặt giữa mênh mông
hai trái tim không tuổi
hai cây đàn không tên
và bài ca số phận
hoa ơi ta yêu nàng!
Định nghĩa
anh là hổ dữ dằn
trước cửa em khoá trái
anh là chú thỏ con
dưới tay em, vụng dại
xa rồi anh trở lại
cửa mở. Phòng trống không
thỏ buồn đi lãng tử
hổ mềm lòng ngóng trông.
Sonnê lá non
bay vào phòng anh một chiếc lá non
ngoài kia đã bão lại còn mưa xiên
lá non bay ngả bay nghiêng
phòng anh cũng chẳng bình yên đâu mà
bài thơ anh viết dang dở ngày qua
ngờ đâu chiếc lá non sa giữa dòng
câu thơ buồn một đời không
bỗng dưng trang giấy phập phồng tơ non
cây ơi, nếu cây có đi tìm con
đừng buồn tìm mãi lá non không về
bởi thời gian đã mang đi
bài thơ cùng với một thì lá non
và căn phòng ấy sau đấy chỉ còn
dấu nằm của lá nụ hôn của trời…
Sonnê ngọn lửa
chạm vào em
anh chạm ngọn lửa ga mùa khát thèm
uống lửa từng ngụm từng ngụm
anh hoá lửa toàn thân
cháy đi vỏ bọc áo quần
ngọn lửa trụi trần tồn tại
nhưng thời gian thời gian
cứ uống lửa uống mãi
đừng tắt, ngọn lửa của anh
mong tuổi già đứng tấn công em
nhưng gió cứ trút ào mùa cũ
đừng tắt, ngọn lửa của anh
ơi chiếc bật ga, đừng cạn
nhưng tất cả an bài trong giới hạn
Người đẹp nhìn tôi
người đẹp nhìn tôi trên đường
về đêm tôi cảm thấy buồn
tôi gặp người đẹp đèo con
biết đâu chẳng phải con nàng
tôi gặp người đẹp bên chồng
chắc chi chồng nàng trẻ thế
một lần giòn tan pháo nổ
cô dâu tôi gặp ngỡ ngàng
người đẹp nhìn tôi cười mỉm
nụ cười xuống bến sang ngang
biết vậy sao tôi cứ ước
cô dâu không hẳn là nàng!…
Cuối năm ngẫu hứng chợ chiều
nàng xưa ngán ngẩm chợ trưa
ta nay đủng đỉnh bán mua chợ chiều
vui kia giá được bao nhiêu
buồn này sao lại bọt bèo nàng ơi
thời gian rụng úa vai người
ước chi mua được nụ cười còn nguyên
này Lan, này Hạnh, này Duyên
trăng non cái lúm đồng tiền còn không?
lên đèn mà chợ vẫn đông
ta đi tìm mãi sao không thấy nàng
thôi đành mua lại thời gian
tìm về chốn cũ tặng nàng ngày xưa.
Cây ánh sáng
một thân cây cháy bùng lửa trắng
anh thấy đầu tiên anh thấy cuối cùng
những trái cây hoá ngọc
gió khi hồng
khi tím
khi xanh lơ
một thân cây một thânn cây biết nói
bằng tự cháy
không thề nguyền
không huyễn hoặc
môi chín nẫu trong môi ngực chết chìm
trong ngực
em cuối cùng em mãi đầu tiên
có một đêm anh buồn nghe hồn cây trắng hát
“đừng tin những gì con gái nói”
anh bay theo nhặt lại những lời ca
kết thành cây-ánh-sáng
và anh biết từ đây anh sống
trong bài ca không lừa dối của em.
Cỏ và mưa
em cỏ khát. Ta mưa rào đầu hạ
cỏ uống mưa run rẩy
cỏ đang thì
mưa rào đến rồi đi
cỏ xanh niềm ngơ ngác
ta biệt em
lớ ngớ chẳng hẹn gì.
Đồng hồ cát
ngỡ thời gian hóa đá
anh mới tìm thấy em
cây Ngọc Dung một đoá
nở bên trời thần tiên
riêng chiếc đồng hồ cát
vẫn chảy dòng triền miên
anh biết mình sống lại
em đã hòa vào đêm
những lâu đài sụp đổ
mùa đến rồi mùa đi
hoa tàn rồi hoa nở
tuổi tên quên lối về
còn chiếc đồng hồ cát
khi tình đã xa xăm
còn một bài hát cổ
ru thời gian âm thầm…
Thiên An
thế là ta một mình cùng chốn ấy
thông xanh thông xanh thông xanh
lưng cỏ mọc xuyên trái tim sỏi đá
mây trắng bay tháp nhọn mắt ta nhìn
ôi những chiếc lá kim
rơi chi mãi nỗi buồn
heineken heineken
tiếng va chạm cô đơn
ta ngỡ uống cạn suối nguồn mây trắng
ta ngỡ uống cạn suối nguồn xanh thắm
giờ Thìn qua
giờ Ngọ cũng trôi qua
ta tích tắc nỗi nhớ mong gặm nhấm
em thân yêu phiêu bạt phương nào?
từ biệt nhé ngọn cỏ rừng râm tĩnh
ta bay theo mây trắng ngổn ngang trời
có một phút một đời một yêu thương vĩnh cửu
ấy là ta rong ruổi bên người
từ biệt nhé những chiếc kim xinh nhỏ
em hãy khâu áo lá một vùng đồi
ta là gió
thổi đến ngày kiệt sức
tự trời cao tan vào giọt mưa. Rơi…
Ngôi sao buồn
chấm buồn dưới mắt buồn em
ngôi sao buồn cuối trời đêm mơ buồn
đèo mù sương biển mù sương
ngôi sao buồn ấy vẫn thường hiện lên
anh nghèo anh giữ làm tin
ai mua chẳng bán ai xin dễ nào
giật mình tưởng mất ngôi sao
cô đơn thoáng chốc đã hao hao gầy
sao buồn vẫn mắt buồn đây
sau mưa cây lá ngưng đầy chiêm bao
trời lên cao gió lên cao
ngôi sao khẽ chớp khép vào mi thanh
niềm vui rồi dễ phai nhanh
cuộc đời lắng lại long lanh nỗi buồn
em mù sương anh mù sương
ngôi sao buồn ấy vẫn thường hiện lên…
Thiên thần
em mười chín tuổi nghìn năm trước
sao đến bây giờ mới hai mươi
môi mềm ngực nõn vòng tay xiết
anh là đá tảng cũng tan thôi
cứ tưởng một lần cho đỡ khát
nào ngờ bùa ngải lú trời xanh
nghìn sau gặp lại… em hăm mốt
môi ngực vòng tay vẫn thiên thần.
Tặng mối tình cuối của Goethe
em mười chín tuổi đi đêm
ta ngoài bảy chục lạc miền hoang sơ
rừng trăng cây cỏ đứng ngơ
tưởng là sói dữ nào ngờ… sói con
cái đêm trăng ấy trăng non
phố phường xa lắc lối mòn cũng xa
một vùng không rượu không hoa
sói con uống cạn cùng ta suối nguồn
cái đêm trăng ấy bỏ buồn
bỏ men thương nhớ bỏ hương ái tình
bỏ ta tỉnh dậy một mình
bỏ em lạc chốn bùng binh sương mờ
một mai ta có sững sờ
là khi trăng mọc bất ngờ sói con…
Cuộc sống
tờ giấy nào mỏng chỉ còn một mặt
em hãy tìm cho tôi?
tờ giấy ấy không bao giờ tìm được!
tôi yêu em, tôi tìm điều đáng ghét
ở trong em. Em đừng vội giận hờn
em yêu tôi em tìm điều đáng ghét
ở trong tôi. Và em hiểu tôi hơn
những ngọn gió chẳng hề mang tư tưởng
cũng thổi dịu mùa hè, thổi buốt mùa đông
cái ngọn lửa con người tìm ra nó
biết bao điều thiện – ác cháy bên trong
đừng vội trách nhau nếu một ngày nào đó
đang đắm yêu ta bỗng tự chia lìa
bởi ta quá mê say mặt phải
mà quên đi cái mặt bên kia!
Quà sinh nhật
hai mươi bài hát vui
hát tặng một nỗi buồn
hai mươi bài hát buồn
hát tặng nỗi buồn hơn
em mỏng mảnh trăng non
mê chi lời anh hát
nghe đến lúc trăng tròn
e còn đâu nước mắt
hai mươi bài đắng chát
hai mươi bài men say
chao ôi là âm nhạc
không cánh mà lượn bay
anh hát đến hao gầy
hai mươi mùa lạnh giá
em hoá thân ngọn lửa
hai mươi cây nến chầu
hai mươi bông hồng nở
trên cây đàn muôn dây…
Sắm vai
nếu tôi sắm vai hề
em sẽ cười hay khóc
tôi sắm vai kẻ ác
em căm thù tôi không?
trong vai gã si tình
đừng ghen oan tôi nhé
trên ngai vàng phục chế
tôi đã từng lên ngôi…
còn bây giờ chính tôi
trong vai người lính ấy
vì dải đất ngàn đời
tôi tuôn dòng máu chảy!
thì em đừng buồn vậy
tôi vẫn còn đấy thôi
nỗi niềm không định trước
lại cùng em nói cười…
ngoài kia dòng sông trôi
tắt dần đèn nhà hát
bên em về đời thật
trong vai mình… dễ đâu
Khói cay
buồn đốt hết ngày
đêm dày tàn tro
buồn đốt bài thơ
bài thơ thành khói nào ngờ… khói cay
Mùa thu áo ấm
đồi núi. Thông xanh. Villa. Biệt thự
áo ấm. Dù hoa. Má đỏ. Tóc mềm
những con đường. Những con đường. Cao. Thấp
ngày bốn mùa. Đà Lạt. Chập chùng. Em
em cười nói tự thuở nào thác đổ
Langbiang. Nghiêng. Thung lũng Tình yêu
ôi sự sống nơi đỉnh trời chân cỏ
thoáng heo may. Nghe mình chợt sang chiều
tôi bè bạn cùng mùa rau xứ lạnh
cùng cải chua. Cà muối. Khô nai
cùng rượu chát cùng đớn đau thông rụng
giọng buồn tôi run rẩy phát qua đài
rồi xa lắc. Bỏ một trời nhung nhớ
ơi mùa thu áo ấm đã mặc chung
rồi biền biệt. Hoa vàng như hơi thở
mimoza. Giọt nắng. Có theo cùng?…
Rượu cần
cũng liều uống rượu cùng em
bởi chưng người đẹp lại thêm rượu cần
cái ghè rượu hoá chứng nhân
chúng mình mỗi đứa một cần vít cong
một can cho má em hồng
hai can anh đã vội trồng cây si
ba can đừng bỏ anh đi
anh buồn. Ghè rượu có khi lây buồn
bốn can anh muốn chết luôn
năm can… em đã thúc dồn sáu can
đã liều chết cũng chẳng oan
bảy can anh uống. Em van anh rồi
thôi thì một can hai người
hai đôi môi khát một thời tìm nhau
chín can… rượu chẳng còn đâu
còn em hoá rượu. Cúi đầu, anh say…
Bây giờ yêu
bây giờ yêu nghĩa là vào sàn nhảy
anh quê mùa ngồi nhai keo cao su
bây giờ yêu nghĩa là vèo xe cub
xe đạp anh xẹp lốp cả tứ mùa
bây giờ yêu nghĩa là vào quán nhậu
trăm phần trăm cay đắng chẳng hợp gu
anh ngồi nhớ dậu mồng tơi Nguyễn Bính
tiết thanh minh e ấp thuở Nguyễn Du
anh ngồi nhớ nụ tầm xuân xanh biếc
nét cười duyên sau quai nón vải dù
nhưng trời ạ làm sao anh biết được
bây giờ yêu mai mốt hoá trò đùa?…
Đĩa hát bốn mùa
thời gian quay tròn đĩa hát
ly cà phê mùa xuân
mùa đông chưa uống cạn
thời gian quay tròn đĩa hát
điếu thuốc lá mùa thu
mùa hè chưa cháy hết
thời gian quay tròn đĩa hát
nụ cười tươi một năm
nụ hôn dài một năm rưỡi
chiếc đĩa hát bốn mùa quay lại
mặt này sang mặt khác
năm này sang năm khác
nồng nàn da thịt tân hôn
nhưng đấy chỉ là một đêm
trôi bên ngoài đĩa hát.
Không dưng
không dưng em khóc dưới cội me
không dưng tôi dừng lại lắng nghe
không dưng tiếng vạc kêu thảm thiết
không dưng đang vui, buồn ly biệt
không dưng tôi gửi một tờ thư
rồi thư bặt tin theo sương mù
không dưng hoa lý thơm vào tối
chợt nhớ một người không nhớ tuổi
ra khỏi cổng rồi tôi đi đâu
không dưng lá me vương mái đầu…
Không đề (II)
I.
đi nhiều chân mỏi
ngồi nhiều lưng xiên
ghét nhiều cỗi mặt
yêu nhiều đau tim
cây không tiếng chim
lá cành tẻ nhạt
đời không có em
mùa xuân phiêu dạt
II.
có hai con mắt
mà đắm thuyền tình
có chùm hoa dại
mà nên gia đình
em thường minh triết
anh chẳng ngu đần
mà sao lạc miết
lối vào mùa xuân.
Trên đây chúng tôi đã dành tặng cho bạn tập thơ 101 Bài Thơ Tình hấp dẫn của Nguyễn Trọng Tạo. Những bài thơ ngọt ngào da diết thấm đượm tình yêu đôi lứa cùng những chiêm nghiệm về tình yêu và cuộc sống. Hãy đón xem phần 2 vào một ngày không xa các bạn nhé! Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng chúng tôi!
Theo Thuvientho.com