Nguyễn Trọng Tạo là một cây bút đi đầu trong nền văn học Việt Nam thời kì đổi mới. Ông có một chùm thơ vô cùng giá trị gắn liền với nhiều thế hệ bạn đọc. Ngòi bút tinh tế, độc đáo khiến những bài thơ của ông không thể nhầm lẫn với bất cứ nhà thơ nào được. Ông đã khẳng định khả năng sáng tác của mình qua một loạt những bài thơ đặc sắc gây nên chấn động lớn trong văn học Việt nam
Ông không ngừng học hỏi, dấn thân mình để khai thác những gì tinh túy nhất trong thơ. Chính sự cống hiến đó mà ông đã nhận được không ít những giải thưởng danh giá. Tất cả đều xứng đáng cho một tâm hồn thi sĩ đầy lãng mạn này
Mời các bạn hãy cùng đón xem phần cuối những bài thơ tình ngọt ngào cùng những suy ngẫm triết lý của thi sĩ với một tâm hồn đa sầu đa cảm này!
Đi chợ Tết
người ta mua rượu mua hoa
tôi đi mua tuổi làm quà tặng tôi
người ta khăn xếp áo sồi
tôi mua thảng thốt chuỗi cười giòn tan
người ta ngà ngọc bạc vàng
tôi may mắn được tấm voan sương mù
mắt nàng đầy ắp mộng mơ
biếu không tôi
một bài thơ
không mùa
Năm bài ví dụ tặng Kh.
VÍ DỤ 1
gửi chiều một đoá hồng hoa
không ngờ sinh nhật dung hoà ngày đêm
gửi em điểm hẹn không tên
người lên đỉnh ngọ bỏ quên bóng mình.
VÍ DỤ 2
ăn chay từ Z đến Y
ngủ chay từ thuở vợ đi lấy chồng
có nàng thục nữ phòng không
ngó qua cửa khép hoa hồng thơm chay
VÍ DỤ 3
cho anh tảng đá trên non
đá thành tượng đá nhìn mòn mắt anh
cho anh một mảnh trời xanh
trời thành hồ biếc anh thành cù lao.
VÍ DỤ 4
một ngày nửa nắng nửa mưa
nửa xe nửa bộ nửa trưa nửa chiều
con đường từ ghét đến yêu
đỏ đen sấp ngửa liêu phiêu một đời…
VÍ DỤ 5
anh chưng cất máu thành thơ
gửi qua bưu điện tới bờ sông đen
có nàng lạ lạ quen quen
mở thơ anh, đọc, rồi quên qua đò…
Người đang yêu
một khuya một mình một tình một mưa
đèn đường lưa thưa em đi giao mùa
cứ tưởng ấm rồi đất trời chuyển hạ
nào ngờ ngày xa còn rét tháng ba
anh bấm điện thoại em chưa tới nhà
tiếng chuông ái ngại vọng hồi xót xa
anh đứng anh ngồi anh thương anh nhớ
anh ra anh vào nao nao mắt mở
đường xa gió thở ú ớ mưa dài
mắt mình ngái ngủ như là mắt ai
tiếng mèo kêu hoang ướt đầm mái ngói
hồn bỏ xác anh đi theo tiếng gọi
tận đáy đêm khuya hồn gặp em về
ôm làn hơi ấm xiết ghì đê mê…
Tôi còn mắc nợ áo dài
tôi còn mắc nợ áo dài
một làn gió trắng một bài thơ hay
tôi còn mắc nợ mi mày
một con thuyền lá xanh đầy mắt nai
tôi còn mắc nợ ngày mai
một lần trở lại hay hai ba lần
ngoài kia trời đất giao thân
tôi còn mắc nợ giai nhân một đời
bao giờ trắng nợ người ơi
trái tim đã trót thốt lời yêu đương!
Rượu chát
tình trao mắt cho thơ
trời xanh mi ướt bờ
tình trao nắng cho mưa
chìm vào nhau bất ngờ
cửa khép những ô vuông
chân tường dâng bão gió
chiều cắn vào ngàn thương
quên mùa đang đốn ngộ
ứ hự là tình ơi
ừng ực khát một đời
người trao nhau rượu chát
dốc say tình lên ngôi.
An ủi (I)
tỉnh rồi mới biết mình say
ngỡ là tại rượu, đâu hay… tại mình
còn gì ngày trước cho anh
dáng cây khuất khuất trăng cành bóng sương
thẳm xa chót biển cuối nguồn
núi non kết dựng nỗi buồn không tan…
chặt cây mà bắc cầu sang
không em, anh sống lang thang hai lần
ước chi em giận một tuần
em xa vài tháng, em gần… cả năm
mưa chiều nắng sớm mong manh
đời không khôn dại, sao thành tình yêu?
Mắc cận
sao nhớ heo may nghìn độ trước
sao quên chăn gối lúc tàn canh
buồn sững sông xanh lẫn núi xanh
còn đâu tuổi phượng mà tíu tít
lão chưa thành lão đã dài râu
ới a nhịp phách ly nhạt rượu
gió hỏi trời sâu hay biển sâu
sông hỏi đam mê hồn mắc cạn
thưa xanh ngả bạc một sợi đầu.
Nỗi buồn kiêu
một ngày người bán rẻ ta
ta thành đồ vật giữa nhà người dưng
một ngày người đến rưng rưng
mua gì vô giá? Xin đừng mua ta.
Hình như
hình như có một khoảng trời
phơi phong mây xốp non tươi mưa rào
nụ cười bè bạn cho nhau
mát mềm cả ngọn gió Lào không cây
hình như có sợi cỏ may
có dây thương nhớ có ngày chờ mong
con sông có khúc uốn cong
mái tranh có lúc nao lòng người đi
sương rơi mặn mặn có khi
cay cay ngọn gió cũng vì yêu thương
ngà ngà chén rượu đời thường
nước rau muống luộc cũng vương ngọt ngào
lại tìm về xứ chiêm bao
hình như xứ ấy cây cao hơn nhiều
cánh diều chẳng phụ dây diều
tình yêu nỡ phụ người yêu bao giờ
thế mà sau lớp bụi mờ
cứ tin có một câu thơ đợi mình
cứ tin có một mối tình
đắng cay vậy đó mà mình vẫn yêu.
hình như chiều đã qua chiều
bài thơ mình viết cũng nhiều… hình như?
Giới thiệu
gió giới thiệu hương thơm bông hoa
hương thơm làm sao theo tận cùng ngọn gió
quả ớt cay bởi màu ớt đỏ
ai dễ tin, người ấy dễ bị lừa!
sách hay ư? mời bạn hãy đọc đi
dù rất tuyệt lời người giới thiệu!
bạn tôi kể về em hết trưa lại tối
tôi gặp em: gương mặt khác hơn nhiều
và bởi vậy, tôi tin điều tôi nghĩ:
em là người giới thiệu đúng em thôi!
Và
và em như gió bay qua đường dài
và tôi như lá xanh ngày vàng phai
và đất thành ô thành nhà thành phố
và em và tôi thành chồng thành vợ
em bồng con gái tôi dắt con trai
ngày xưa là một bây giờ là hai
và câu ca dao sắc như mắt liếc
em đã có chồng tầm xuân vẫn biếc
và tôi như lá xanh ngày vàng phai
và em như gió bay qua đường dài…
Ru hoa
chúm chím môi hoa lim dim mắt lá
cái ngủ à ơi màn trời buông thả
áo xiêm lơi lả đường cong ảo mờ
tiếng trùng tiếng dế đắm chìm ngây thơ
trong giấc hoa mơ có chùm ánh sáng
một giọt sương trời sao rơi lấp loáng
có năm ngọn gió vuốt ve má nàng
có năm cánh sóng phập phồng mơn man
ngôi đền thời gian làm sao che chở
hoa biết vì ai đến thì hoa nở
à ơi cái ngủ quyến rũ giấc hoa
ngủ thì rực rỡ thức mà phôi pha…
Không đề cho Đỗ Toàn
mưa bay gió lạnh đầy trời
một đời thi sĩ mấy đời lang thang
ta làm khách trọ thời gian
con đường hè phố quán hàng bóng cây
ta làm khách trọ em đây
tình yêu mà ngỡ như cây sống nhờ
ta làm khách trọ bài thơ
chưa tan men rượu sững sờ chiêm bao
biết tìm gõ cánh cửa nào
vô tình gió lạnh lách vào đáy tim
giữa bao còn mất vui phiền
câu thơ dang dở que diêm cuối cùng…
Khát
ta khát thành con gấu bông
đêm đêm em ôm đêm ngủ
ta khát mắt hồ ghế đá
nồng nàn lưỡi sóng mềm môi
ta khát căn phòng trắng muốt
đợi em đêm trắng ấp ngày
ta khát nhỡ tàu một chuyến
đêm ga bật lửa trắng tay
ta khát tăcxi chạy mãi
điều hoà nóng lạnh là em
ta khát thành đêm chứng sinh
oa oa tình yêu nguyên trinh…
Bức tranh tình
không vẽ mắt không vẽ môi không vẽ dáng hình
tôi vẽ hơi thở em thơm tho lộc biếc
căng cứng vú đồi
và chiếc gương trời
ai vừa đánh rơi xuống mặt hồ trong vắt
không vẽ trái tim em, không vẽ trái tim anh
tôi vẽ cây Bạch Nhân thân trần cắm chân vào trái đất
cành vươn tay ghì xiết mùa xanh
tôi vẽ mong manh mảnh trăng giêng
hằn dấu môi non
ai vừa cắn vào da trời sung sướng
không vẽ người đàn bà hồi xuân
tôi vẽ mùa xuân vĩnh hằng trên toan trắng
em!
bức tranh tình không năm tháng
em!
mùa xuân chiếm hữu sắc màu tôi!
Ghép lại trái tim
Vải thưa che mắt Thánh dễ dàng chăng
lời nói dối sẽ đến ngày gãy cánh
sự thật đi như một kẻ độc hành
sẽ tới đích dù đỉnh trời giá lạnh
tình yêu tan tan cả chút dối lừa
chàng hảo hán hiện hình tên ăn cắp
vỏ thánh thiện bóc ra toàn múi độc
tim thơ ngây tan vỡ thuỷ tinh trong
ngồi ghép lại trái tim thay máu mới
nàng đứng lên bước qua dấu chân mình
tấm vải thưa tan tành sương khói
nở nụ cười kiên nhẫn trước bình minh…
Bức tranh giêng
Giêng vừa động cửa cỏ mở chân trời
lay phay mưa bụi hiện nét em cười
anh đóng khung tranh mạ vàng treo chơi
tranh treo mồng tư ngất ngư mồng bảy
đôi môi em cười thành hoa hồng cháy
thân cành mọc gai cứa lòng đau mãi
có một đêm rằm chợt lạnh vầng trăng
bay vào khung tranh soi giấc anh nằm
lay anh tỉnh dậy ngậm ngùi xa xăm
thì ra tháng Giêng nhớ em quá thể
anh thấy em về giữa miền mộng mị
và cái khung tranh chính là khung cửa
từ bấy đến giờ anh có tháng Giêng
ngọt ngào mòng mọng ảo mờ chung chiêng
tháng Giêng ngà ngọc cứa và niềm riêng…
Cổ tích thơ tình
Anh cô đơn như quan chẳng có dân
anh trống trải như ngai vàng vắng chủ
anh bốn mùa đông một ngày em đến ngự
lá chuối vườn thành áo bánh nếp thơm
Anh có thêm em em có thêm con
cây bưởi đơm hoa cây cà đậu quả
nụ tầm xuân gió đùa xanh nghiêng ngả
cây bén hơi người người bén hơi xuân
Anh làm vua không ngai em vẫn là hoàng hậu
nàng công chúa khóc nhè chàng hoàng tử hờn dai
chợt thương quan không dân chợt thương ngai không chủ
thương những đời người chung thân trong áo mão cân đai…
Qua miền gái đẹp
người đẹp Tuyên Quang cổ mang vòng bạc
môi đỏ như ớt vừa ngọt vừa cay
da trắng chân dài đèo cao áo bay
xe qua Sơn Dương ngược đường lên tỉnh
người đẹp hái chè trẩy ngô ẩn hiện
mắt đen lúng liếng vú tròn đung đưa
xe qua xứ mưa xe về xứ lạnh
người đẹp vít cần nồng hơn rượu mạnh
đàn hát chao ôi nghe chạnh lòng nhau
bạc đầu cỏ lau bỏ sầu lâm khách
cổng thành nhà Mạc trẻ lại vì em
tiên sa nghiêng thuyền sông Lô bay lên
xe rời Thành Tuyên xa miền gái đẹp
còn vọng lời chào dính hơn xôi nếp
còn xanh lá tếch ai cầm trên tay
da trắng chân dài đèo cao áo bay…
Gửi H.
Bây giờ ngày ấy mai sau
em mười bảy tuổi và câu thơ buồn
giọt mưa rơi xuống cội nguồn
bởi chưng mái giột mưa còn ướt anh
một ngày héo một ngày xanh
một đời nhớ một đời thành lãng quên
mấy chàng yêu cũ điên điên
chuyền nhau điện thoại gọi em đường dài
yêu nhiều sao chẳng kết ai
trớ trêu đời thực sắc tài kỵ nhau
bây giờ ngày ấy mai sau
người không còn tuổi và câu thơ thiền…
Tình rơi
đừng mơ rừng cũ người ơi
lối xưa đã khép màu trời trinh nguyên
đừng mơ xẻ ván đóng thuyền
sông xưa đã lấp mấy triền dâu xanh
em giờ sợ cả hình anh
lệ rơi ngày trước đã thành cơn mưa
si mê cũng thể trò đùa
muốn tu lại sợ gặp chùa vắng sư
anh đừng nhắc nữa mùa thu
vàng phai mầu áo tương tư một thời
cầm tình trót để tình rơi
mò kim đáy bể người ơi, xin đừng…
bây giờ nước mắt người dưng
bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!
Tôi không hiểu
Sáng nay, một cô gái đẹp xinh diện quần áo mới, đạp chiếc xe mới ra đường. Một nụ cười mới. Một câu hát mới. Một tình yêu mới.
Và cô bị xe tông. Vĩnh viễn hai mươi tuổi.
Tôi không hiểu vì sao cô lại đến đấy đúng vào giây phút ấy, ngày tháng ấy?
Sáng nay, một anh chàng nghèo kiết xác trúng số độc đắc. Anh chỉ có 200 đồng, vừa đủ mua một vé số. Bây giờ anh có hai mươi triệu. Hai mươi triệu, anh mừng suýt ngất đi.
Tôi không hiểu vì sao anh lại còn 200 đồng đúng vào giây phút ấy, ngày tháng ấy?
Sáng nay, tôi không bị xe tông, không trúng số độc đắc. Nhưng trên con đường ấy, dưới bóng cây ấy, trước cổng ngôi nhà ấy… tôi đã gặp Em.
Và tôi không hiểu vì sao Em lại được sinh ra với lá số tử vi ấy?…
Anh yêu em
Sau khi nói yêu em, anh đi đâu về đâu cũng đều thấy gương mặt em đang dụi vào ngực anh âu yếm; và thiên nhiên đẹp lung linh lúc nào cũng đột ngột dang cánh tay trần trìu mến, ôm choàng lấy cổ anh.
Và ở đâu, và bao giờ anh cũng nghe lời em hỏi thì thầm: “vì sao anh yêu em”.
Anh không thể nào quên những lời anh đã nói cùng em trong đêm kỳ diệu ấy: rằng, anh cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ biết là chính sự có mặt của em đã khiến trái tim tưởng như hóa đá của anh bỗng nhiên run rẩy vỡ vụn ra, rồi hóa thân tươi tốt như cỏ mùa xuân sau đêm mưa rây bột đó mà thôi.
Và ở đâu, và bao giờ anh cũng nghe emhỏi thì thào: “anh yêu em từ khi nào?”.
Anh không thể nào quên những lời anh đã nói cùng em trong đêm kỳ diệu ấy: rằng, nếu em hỏi anh tất cả những dòng sông đã bắt nguồn từ đâu, anh sẽ không ngại gì rừng rậm núi cao, không ngại gì những ngày nắng xiên dao, những đêm mưa phóng giáo mà mang em đến tận mỗi đầu sông, chỉ cho em nơi bắt đầu nguồn nước. Nhưng anh đã yêu em từ khi nào thì anh không làm sao trả lời cho em được, chỉ biết là đấng Linh Thiêng của hồn anh đã mách bảo trái tim chân thành của anh hãy thốt lên lơì: “Anh yêu em”. Và trái tim đã chẳng nấn ná gì mà thốt ra những lời tuyệt diệu
Chia xa
Sau khi nói yêu nhau, anh bỗng sợ Chia Xa. Vậy mà sự Chia Xa vẫn ngày ngày đến làm khách của anh.
Sự Chia Xa đến báo với anh rằng, hắn không biết em đang ở đâu, làm gì, nghĩ gì, đang no hay đang đói, đang buồn hay đang vui. Thật là kinh khủng, lúc nào hắn cũng lặp đi lặp lại cái điệp khúc nhàm tai: “Tôi không biết!”. Chẳng lẽ anh lại đuổi hắn ra khỏi nhà và khóa chặt cửa lại?
Hình như anh đã thử làm như vậy hơn một lần. Nhưng sau khi anh khóa trái cửa, quay vào, lũ Chia Xa đã ngồi đợi anh chật ních căn phòng. Chúng khóc lóc van xin anh tha thứ, bởi thật tình là chúng không biết mảy may gì.
Anh bỗng thấy thương lũ Chia Xa như thương chính bản thân mình. Và, anh đã nhận Chia Xa làm bạn. Đệm đêm, chúng làm anh bị thương và chúng xoa dịu vết thương cho anh.
Rồi năm tháng sẽ qua đi, mười năm, hai mươi năm… bao nhiêu đổi thay sẽ diễn ra trong vũ trụ. Cũng có thể lúc ấy ngự trị trên trái đất là những Vương quốc của Cỏ chứ không phải của Người. Nhưng em ơi, lúc ấy cỏ sẽ hát không ngừng bài tình ca của chúng mình.
Lúc ấy, những giọt sương trong veo trên Cỏ sẽ ánh lên gương mặt tươi sáng của em, gương mặt dịu dàng và mãnh liệt âu yếm dụi vào ngực anh, gương mặt của tình yêu không chút bụi mờ.
Em yêu ơi, giờ thì anh đã quay về thì hiện tại mà nói với em rằng, khi anh viết những dòng này, người bạn có tên là Chia Xa vẫn đang ngồi bên cạnh, vẻ thắc thỏm đợi chờ.
Anh vội vàng cất tiếng hỏi: “Này Chia Xa, bạn có biết người yêu của tôi giờ này đang ở đâu, làm gì, nghĩ gì, và có đang nhớ tôi không?”
Chia Xa không biết chiều chuộng anh cho dù chỉ một lần, hắn thản nhiên trả lời: “Tôi không biết!”
Những tấm ảnh thời thanh xuân
Bỗng nhiên anh muốn được xem những tấm ảnh thời thanh xuân của em. Em hỏi: “Để làm gì?”
“Để làm gì?”. Những tấm ảnh thời thanh xuân của em sẽ mang lại cho anh nụ cười tuổi mười bảy, nụ cười lung linh và trong suốt ánh nắng ban mai chiếu mặn mòi thành phố biển, nụ cười dấu sự dạt dào của sóng đại dương năm tháng vỗ không nguôi vào bờ cát trắng, nụ cười trinh nguyên chưa hề in dấu cả nụ hôn của gió trời.
Những tấm ảnh thời thanh xuân của em sẽ mang lại cho anh thân thể em tuổi hai mươi đầy đặn, thân thể toát ra hương thơm của thiên nhiên vừa được ủ kín trong một đêm ấm trời, để rồi, anh có thể nghe được tiếng hát của chim sẻ, tiếng cựa mình của những cánh hoa, tiếng nẩy mầm của chồi non và tiếng run rẩy của trái tim hai mươi trước ban mai kỳ diệu.
Những tấm ảnh thời thanh xuân của em sẽ mang lại cho ạnh mái tóc em ngày xưa xanh mềm như dòng suối chảy miệt mài giữa đôi bờ thời gian tươi tốt, đó là kỷ niệm mà sau khi em cắt bỏ đi rồi, nỗi buồn nhớ muôn đời còn quay lại.
Những tấm ảnh thời thanh xuân của em sẽ mang lại cho anh ngày tháng đã trôi qua, ngày tháng mà gót chân son bước tự tin dọc những con đường rải đá, dưới hàng cây lá chín rơi xạc xào như một trò chơi vui vẻ chứ không phải là nỗi buồn rơi rụng. Những ngày tháng mà tiếng nói yêu đươngvang lên trong trái tim sôi nổi của em nếu không sớm thì cũng chẳng là quá muộn.
Những tấm ảnh thời thanh xuân của em sẽ mang lại cho anh em – của – thời – đã – mất, dù anh biết rằng, những tấm ảnh dẫu được giữ gìn cẩn thận cũng không sao thoát khỏi màn bụi vô hình của thời gian, và nó không thể nào sống động như chính em đang cười nói vui buồn trìu mến bên anh.
Ôi, có những câu hát ta biết bao giờ hát lại. Những tấm ảnh thời thanh xuân của em chẳng là một câu hát như vậy đó sao? Khi câu hát được cất lên, ấy là lúc muôn hạt nỗi nhớ xanh biếc bật mầm…
Để tiếp nối bài viết Nguyễn Trọng Tạo Cùng Tập 101 Bài Thơ Tình Ngọt Ngào Phần 3 bằng những bài thơ tình còn lại đặc sắc, đậm đà tình cảm yêu thương cùng những tâm tư trăn trở của ông. Những bài thơ tình của ông luôn mang đến cho quý độc giả những ấn tượng mạnh mẽ. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com