Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 3

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 3

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ đời” (2007) phần 3

Phần 2 của tập “Thơ đời” Bùi Chí Vinh chúng tôi đã giới thiệu đến bạn những bài thơ mang cảm xúc dàn trải. Tiếp nối mạch thơ đó nhũng bài thơ này cũng sẽ có cảm xúc tương tự. Là những xúc động về những con vật đã gắn bó thân thiết với mình, là những người của người thi nhân. Tuy nhiên, chung quy, đó vẫn là những trải lòng của nhà thơ trước những khía cạnh của cuộc đời.

Ngày sinh của ngựa

Ngày ta sinh ra Nguyễn Huệ đã băng hà

Nên con-ngựa-tử-vi không người cưỡi

Ta sút chuồng phá bỏ yên cương

Lặng lẽ ruổi đời mình

Ngày ta sinh ra rừng không ai biết tới

Chỉ có cỏ cây hoa lá tầm thường

Ta đi đến đâu, chỗ ấy thành đại thụ

Đại thụ sinh rừng, rừng sinh nở mùi hương

Ngày ta sinh ra bầy rắn đã rung chuông

Định lấy nọc để phân ranh trời đất

Khí hạo nhiên ta dựng cứng bờm

Lấy nhân nghĩa để phân ranh lành độc

Chỉ có cô đơn mới đủ làm ta khóc

Tiếng khóc của ta là tiếng hí của người

Ta không biết ta là người hay ngựa

Chỉ một mình Nguyễn Huệ hiểu ta thôi!

Ngó lại tiền nhân

Với trí nhớ của Lê Quý Đôn

Cái đầu đội trời của Cao Bá Quát

Phảng phất Tú Xương chút mùi

Ta đem thân ta đùa giỡn với công hầu

Ta cấm “bể xanh hóa thành ruộng dâu”

Cho người có muối và cho tằm có lá

Ta cấm cửa những nhà thơ đon đả

Nguyễn Công Trứ làm quan chỉ thích được vi thần

Ta cấm cửa những nhà thơ kẻ cả

về già tan hết mộng chăn dân

“Trường giang như kiếm lập thanh thiên”

Ta thương Chu Thần phải tuốt gươm làm giặc

Ta thương mặt trời bị chôn xuống đất

Cho lũ hủ nho nhà Nguyễn mặc hoàng bào

Ta thương mặt gặp phải thời nguyệt thực

Cho lũ nịnh thần lốm đốm mọc như sao

Ta thương anh hùng ở “phố hàng Nâu”

Giả làm phỗng sành mặt mày lơ láo

Ta thương Trần Kế Xương giả say bên chén rượu

Không dám ngâm thơ sợ lộ cốt rồng

Ta thương bậc tú tài quân tử

Mượn áo giang hồ đùa lũ trạng tiểu nhân

Ta có lời xin lỗi Trần Tử Ngang

Hà tất phải “Độc sảng nhiên nhi thế hạ”

“Niệm thiên địa chi du du”, bạn niệm một mình thì phí quá

Ta chẻ đầu ta chia hết thảy mọi người

Thế gian này những kẻ bình thiên hạ

Có còn gan, đủ mật để rong chơi

Có giống Quát khắc thơ vào vách đá

Có như Xương nhét chữ xuống mông ngồi

Và có dám như ta, đọc những lời khí phách

Rồi rủ Hồ Xuân Hương chơi cờ tướng tay đôi!

Ngộ

Chợt kêu ba tiếng “ê sư phụ”

Ngẫm chưởng Kim Dung mà

Quân tử cố cùng thành tiểu tử

Can cớ chi ta lại bất bình

Thà làm đại mẹ Trương Vô Kỵ

Về kẻ lông mày cho Triệu Minh!

Nhắn Nguyễn Du

Mười tuổi,

Học và làm thơ

Năm hai mươi tuổi,

Giang hồ và yêu…

Ba mươi,

Trai gái đã nhiều

Gớm thay cái gã Thúy-Kiều-đàn-ông

Trót yêu động

Lỡ thương phòng

Mái chèo khiêu khích dòng sông Tiền Đường

Tuột quần,

Không sợ đoạn trường

Chỉ e một nỗi văn chương chết chìm

Nguyễn Du ơi, gặp Đạm Tiên

Nhắn giùm có gã nọ thèm chiêm bao

Nỗi buồn của một siêu nhân tí hon

Thông tấn xã thông báo theo tin nước ngoài:

Một thiếu niên tuổi mười lăm, người Ý

Không dùng bình ắc quy, không cần hệ tua bin

Không dùng đến sự tự hào của các nhà bác học

Đã tự tạo điện năng bằng cơ thể của mình

Chào chàng Prômêtê trên tờ Văn Hóa hàng tuần

Người có trái tim nồng nàn hạng nhất

Sợ hành tinh sắp sửa đóng băng

Cậu đem giấu mặt trời trong ngực

Mặt trời lửa luôn luôn có thực

Khác hẳn giả dối rình mò

Tuổi của cậu cần trò chơi ký ức

Diễn văn hàng ngày toàn bom đạn buồn so

Đêm cậu đọc truyện Anđecxen và sung sướng nằm mơ

Thấy chú lính chì cụt chân yêu cô búp bê rơm hàng xóm

Cậu không biết rằng tình ái của tự do

Thường bị bọn vua quan ăn trộm

Chiếc giường cậu nằm cháy bùng cơn tức giận

Những cầu chì nổ tung khi cậu đến gần

Tay cậu sờ vật gì cũng hồng lên thành lửa

Mà khói đã bắt đầu từ giấc mộng trẻ con

Cậu bé siêu nhân hay quái vật, bệnh nhân?

Mọi câu hỏi đổ xô về nước Ý

Đức Giáo Hoàng vẫn cúi đầu làm lễ

Tổng thống Rigân vẫn giống hệt mọi ngày

Tổng bí thư Andrôpôp vẫn chân đất chân mây

Dân thế giới vẫn ngóng cơm chờ áo

Nhưng nhờ cậu mà đời mang tính đạo

Kho bom hạt nhân cấm cậu lại hàng rào

Phi không gian không cho phép cậu nhìn lâu

Các nhà khoa học lớn sợ cậu giành sáng kiến

Chỉ có nhà văn nhờ cậu thêm kinh điển

Và các nhà thơ nhờ cậu biết thiên đàng

Jêsu từng nói một câu không tranh biện:

“Nước trời bao giờ cũng mở cửa đón trẻ con”

Nếu cậu dư dùng, chia tôi chút điện năng

Ở Việt Nam củi thời này như quế

Người thiếu củi dùng lưng tôi làm bệ

Nồi gạo sẽ sôi mà không phải chạy tiền

Khu vực nào tuần lễ cúp hai đêm

Tôi sẽ đến để lùa vào ánh sáng

Tôi còn nấu chín hết các thức ăn ở cửa hàng tươi sống

Để làm lương khô cho những kẻ đói dọc đường

Tôi sẽ cho điện giật bọn bất tài đang choán chỗ các cơ quan

Để chúng hiểu thế nào là buốt ngực

Nơi có trái tim mà chúng đành quăng mất

Cuối cùng tôi chia chút nhiệt lượng cho em

Hỡi cô gái có một ngàn bình ắc quy trong mắt

Ở một nơi nào lãng mạn về đêm

Chúng ta sẽ cháy thành than ly kỳ nhất!

Ông già bắt rắn

Đột nhiên uống rượu gặp ông già

Hai thằng đang thuộc loại không cha

Cha ta ngày trước chưa hành khất

Sao ông già xách bị thăm ta

Quá may chai rượu còn phân nửa

Ta nâng ly thù tạc bạn già

Đêm nay không xỉn mà như xỉn

Tiếng cười theo giọt lệ lăn ra

Không gặp nói chi, bằng đã gặp

Chiến tranh dứt sao “mô” còn đắp?

Mời bố cạn ly rồi cười khà

Chồm hổm coi đời thua con mắt

Ông già, thằng nhỏ cụng ly “túc”

Khè khè không kém rắn hổ mang

Thiên hạ cao tay bằng ngón út

Giang sơn thu lại vất trên bàn

Ông già kể:

Nếu ưng nhậu rắn

Mời mấy em lên núi một lần

Khô hổ khô trăn “qua” chất đống

Gọi là có dịp ngộ tri âm

Qua bắt rắn bằng dây thòng lọng

Khác thầy mo bắt rắn bằng bùa

Mãng xà cắt cổ, qua làm tiết

Xực vào là khoái chuyện mây mưa

Chưa hết, mới xong màn tiết rắn

Còn sáu món chờ anh hùng ẩm

Luộc, xào, lẩu, nướng, gỏi, cà ri

Anh hùng ẩm tửu anh hùng tận

Nhưng mấy em ơi, qua đã già

Cháu chắt thì đang thời khát sữa

Đàng nửa đêm băng núi đi xa

Nói dóc xuống Sài Gòn đòi nợ

Mà xuống đồng bằng, qua là hổ

Con thú làm sao có mái nhà

Trời thương cho ngủ ngoài xó chợ

Đêm về nước mắt tưởng sương sa

May mà gặp chú, giòng hảo hán

Mời cụng ly không sợ dơ bàn

Chỉ tiếc thiếu một khoanh khô rắn

Cắn vào quên nỗi sợ lang thang

Ông già xách bị chào hai đứa

Bố ơi, đất nước lắm ăn mày

Tụi con trúng mánh nhờ phụ nữ

Thời nay con gái dễ đưa cay

Thời nay con gái như con rắn

Đem nướng phơi khô nhậu đã đời

Tụi con giống bố thân hành khất

Thường xin tiền phụ nữ mua vui

Còn hơn ăn trộm bằng ngòi bút

Vua quan trăm kiểu hái ra tiền

Tụi con tính trời cho háo sắc

Ra phố thường ăn trộm trái tim

Mưa xuống, ba người không chỗ ở

Ông già bắt rắn đã đi xa

Riêng ta đi kiếm dây thòng lọng

Đợi nàng rắn cái lén đi qua!

Phản ứng sinh học

Chúng tát vào má phải của Jêsu

Jêsu chìa má trái

Chúng tát vào má ta bên phải

Ta không làm Jêsu

Ta tập trung một thế hệ căm thù

Để chìa ra… quả đấm!

Phố động

Từ giã biển một năm văn xuôi

Mười hai tháng thi ca, ba trăm sáu lăm ngày kịch nói

Ở đó ta làm diễn viên hay đến nỗi

Mọi con cua đều mọc đủ hai càng

Mọi con chim đều xoè ra hai cánh

Mọi con cá đều thở với hai mang

Ta làm diễn viên sân khấu bình dân

Người xem kịch chỉ cần mua chung rượu

Với ông già, ta đóng vai nhập tửu

Với trẻ con thì ta giả thánh hiền

Với phụ nữ, ta định làm gì vậy

Sao lại chàng ràng như gã Lã Phụng Tiên?

Từ giã biển một năm Điêu Thuyền

Mười hai tháng Thúy Kiều, ba trăm sáu lăm ngày Angiêlic

Làm anh hùng còn có thời thấm mệt

Huống chi ta làm đĩ đã rạc dài

Về thành phố mà mua thêm son phấn

Để thơ còn mình hạc với xương mai

Về phố mà xem chữ mọc như cây

Vườn mẫu giáo thành vườn ươm dũng sĩ

Kế hoạch nhỏ còn hơn làm anh chị

Tội chi xưng du đãng với biển kìa

Về phố phen này ta tìm giấy vụn

Ắt hẳn được bằng “dũng sĩ về khuya”

Về phố mà xem chữ lạnh như bia

Khà một hớp là được khen tiên tiến

Gái đẹp kinh thành đi đông như kiến

Dí gót chân trên chiếc cúp mà lùa

Về phố phen này lên đồ chững chạc

Ắt hẳn được quyền bán chúa, buôn vua

Về phố mà xem bạn cũ te tua

Tụ tập bất minh bàn toàn chuyện mánh

Đứa chơi nhạc, đứa vẽ tranh, đứa… rảnh

Kể tiếu lâm bậy bạ sống qua ngày

Ta mang chút sóng lòng về cho phố

Chưa như nhà thơ mà đã như thằng say

Ôi khi ta về đến phố phen này

Là kiếp đĩ lại trở về với động…

Quán khuyển

Sáng sớm nghe tiếng chó

Giữa trưa bén mùi cầy

Chiều bước vào quán cẩu

Chú tuất nằm đâu đây

Tiếng đồng quê là nai

Tiếng trong nghề là cớm

Gần mực thì chú đen

Gần đèn thì chú đốm

Thăm chú nhớ bánh tráng

Mới nhất bạch, nhì vàng

Nhâm nhi dăm xị đế

Mới tứ vằn, tam khoang!

Sinh nghi hành

Sinh nghi ta viết một bài hành

Vợ nghi chồng, em út nghi anh

Cha nghi con cái, bè nghi bạn

Thủ trưởng thì nghi hết ban ngành

Láng giềng dòm ngó nghi hàng xóm

Ngoài đường nghi phố chứa lưu manh

Ngay ta khi viết bài in báo

Cũng nghi mình kiếm chác công danh

Trời ơi, mọi chuyện sinh nghi thiệt

Chén kiểu thường nghi kỵ chén sành

Thời buổi công hầu như chén cứt

Thiếu chó, mèo ăn cũng rất nhanh

Mèo ăn cho chó leo bàn độc

Vừa sủa vừa nhai riết cũng rành

Trẻ con khát sữa ai cho bú

Vú mẹ gầy, sâu rúc nồi canh

Quang Trung bỏ núi Tây Sơn xuống

Hoảng hốt vì gương vỡ chẳng lành

Nguyễn Du chỉ một đêm dạo phố

Đoạn Trường ngồi viết lại Tân Thanh

Thuý Kiều phát triển nhiều như thế

Thảo nào đô thị hoá lầu xanh

Nhà tù phát triển nhiều như thế

Kẻ sĩ làm sao dám

Ta làm thơ mà lòng đứt ruột

Suốt đời bao tử chạy loanh quanh

Lãnh tụ nói: đói quên nghi kỵ

Ơn ấy ngàn năm sáng sử xanh!

Sự nhẹ dạ của Nguyễn Trãi

Sử cho hay Nguyễn Trãi bị tru di

Cốt đạo nho mà không rành Khổng Tử

Thân chưa tu đã sớm bình thiên hạ

Trị quốc thua cái váy của đàn bà

Ta cũng mơ làm ông tướng Bình Ngô

Tưởng thời này khác thời xưa chúa đất

Ngờ đâu minh quân chỉ yêu mến công thần

Lúc hạt gạo vẫn còn nguyên hạt thóc

Gạo thành cơm vốn dành cho hoàng tộc

Lúa nổi, thóc trôi đám tiện dân nghèo

Nghĩ mà thương những anh chàng đánh giặc

Tuổi còn mài kiếm trăng treo

Ta đốt binh thư ra ngủ chuồng heo

Sợ sự thông thái làm mình mê nghiệp bá

Rồi lỡ tay đi cướp ấn công hầu

Mùi cứt lợn lại chồng lên lịch sử

Chẳng thà một lòng quăng con chủy thủ

Ngồi khạc thơ coi lũ cá hóa rồng

Kìa, Nguyễn Công Trứ chưa quên tục ngữ

“Cùng thì tắc biến, biến thì thông”

Tâm sự của người máy

Chào các đồng đội năm 2000

Các người máy Đức, Nga, Nhật, Mỹ…

Chúng ta ngoại hạng về sinh lý

Không cần đàn ông, bất chấp đàn bà

Chúng ta không thuộc quá trình ở giường để được sinh ra

Hưởng khoái lạc rồi lại chui xuống đất

Chúng ta không cần hoảng hốt vì sự cả tin Chúa, Phật

Tôn giáo của chúng ta không cầu cứu nhang đèn

Thời đại của chúng ta hết sức IBM

Chữ “em” vật lý khác bảo sanh Từ Dũ

Chúng ta không sinh ra từ chín tháng mười ngày đầy lo sợ

Không điều trị thuốc thang, không nghiện ngập rượu chè

Chúng ta không tư hữu cho mình, dù chỉ một vé xi nê

Nói đứng đắn là không cần giải trí

Ở đâu có chúng ta là ở đó không có đĩ

Đĩ thõa thuộc về loài người

Loài người đã hơn gì chúng ta: lũ người máy sình hơi

Tuổi thọ chỉ nằm trên lý thuyết

Lúc no bụng chúng bắt đầu nói triết

Lúc đói meo chúng thiết lập trại hòm

Chúng đánh đòn đồng loại chúng bằng bom

Và dỗ ngọt chỉ bằng vài lon gạo

Chúng vừa khát máu lại vừa vờ quý máu

Máu xa lạ với chúng ta

Không có hồng huyết cầu, chúng ta từ kim loại sinh ra

Chúng ta khóc bằng một trăm quốc tịch

Ranh giới quốc gia của loài người là một cái gì vô ích

Thân thể chúng ta mang tiếng nói đồng bào

Trí tuệ chúng ta cùng lên xuống một cầu dao

Và nắm đấm có cùng chung mạch điện

Chúng ta sống độc thân, điều này bất biến

Không tòa án ly hôn, không xô xát gia đình

Chủ nhân tạm thời của chúng ta: loài người nham hiểm

Chủ nghĩa thì nhiều mà thật hiếm văn minh!

Tế Cao Bá Quát

Thiên hạ chữ nghĩa bốn bồ

Mình ông giữ đến hai bồ, ớn chưa

Được một bồ, giặc thành vua

Ngốn hai bồ chữ, ông thua nghiệp thầy

Học trò người ngợm dăm tay

Chọc con chó cái Quốc Oai sủa buồn

Trường giang như kiếm… lìa nguồn

Đôi hàng xích sắt bước… vương chân rồi

Ba hồi trống giục, ông ơi

Bao giờ châu chấu rợp trời bay cao

Thơ bán cá

Đến nhà gặp bạn hiền bán cá

Cá rô, cá sặc, cá thòi lòi

Mà ta thì vốn thằng láu cá

Thấy cá là chỉ muốn nướng trui

Thấy cá là lại thèm một xị

Ít ly i lít với bạn hiền

Cuộc sống chẳng qua toàn mộng mị

Ma quỷ còn đá cá thần tiên

Vậy thì ta chính là ma quỷ

Bắt cá hai tay thú lẫn người

Vậy thì bạn chính là tiên thánh

Bán cá cần chi sợ hổ ngươi

Trên thớt, cá thách người dám cá

Vây giương mắt trợn nhớ ao hồ

Nếu ta nằm thớt như tôm cá

Đã chắc gì dám nhớ tự do

Tự do bị đắm ngay trên cạn

Bạn ta thành cá mắm chợ đời

Vua quan xách giỏ đi mua bán

Mắt bạn buồn như mắt cá tươi

Mắt bạn buồn như bầy cá lóc

Nhớ kênh thương rạch đến bao giờ

Mắt vua chúa như bầy cá mập

Phơi nắng bao giờ mới hết khô

Tại bạn lắm nghề nên lắm nghiệp

Hết bán gạo xong đến bán nhà

Bán nhà đâu sướng bằng bán cá

Xưa Thúy Kiều còn phải bán “bar”

Bán bar thì vốn nòi con gái

Gà trống nuôi con bán cái gì

Chẳng thà bán cá hơn bán nước

Bán lỗ dư mồi nhậu mới nguy

Đói bụng, ca ngay bài con cá

Sẽ được no hơi: cá hóa rồng

Mấy ai đã dám xưng vương bá

Nếu thiếu thời không vượt vũ môn?

Thơ giặt đồ

Mới đầu ta định làm thơ

Sau cùng cảm thấy giặt đồ hay hơn

Sống như Hàn Tín lòn trôn

Hăm bốn chữ cái nuôi mồm không xong

Ra đường sạch giữa đám đông

Về nhà đóng kín thư phòng thấy dơ

Tắm nhiều lưng vẫn trơ trơ

Tốn bao nước rửa, bàn cờ vẫn xoay

Chi bằng sẵn áo quần đây

Ta dồn cái sạch bên ngoài vào trong

Sá gì một chút xà phòng

Mà đi phản bội tấm lòng chậu thau

Nắng lên phơi áo công hầu

Đợi khô, đóng kịch, biết đâu thành người?

Thơ hội hoạ

Làm thơ mà quậy toàn họa sĩ

Là “Thi hữu họa, họa hữu thi”

Ai dám bảo đó điều cấm kỵ

Ngày xưa Lý Bạch quậy Vương Duy

Lý Bạch quậy Vương Duy còn đỡ

Ta nâng ly toàn đụng dân gầm

Mỗi tên cầm cọ chừng dăm vợ

Nói gì tiểu thiếp đến chào sân

Mỗi tên cầm cọ dăm người mẫu

Chữ mẫu nghe đâu giống mẹ hiền

Các em làm mẫu, ta làm phụ

Phụ mẫu kề nhau dễ đảo điên

Mà cật vấn chi nhau chữ “sex”

Picasso biết được mất lòng

Dali biết được đâm xích mích

Họa pháp làm sao cọ khỏi run?

Cọ run thì cũng như ngòi viết

Người mẫu nàng thơ có khác gì

Có em, trường phái đều thua hết

Tranh cởi trần, chữ cởi dâm thi

Đọc dâm thi chỉ cần mảnh giấy

Xem tranh phải ngó lại túi tiền

Tội nghiệp bạn chọn nghề quý phái

Gỗ, lụa, màu… giá rẻ vài thiên

Ơi Khôi, Trung, Đệ, Trường, Khai, Phước

Hội họa ngày nay xuống chợ trời

Tranh ảnh quốc doanh bày như rác

Gác cọ, mình đi uống rượu chơi!

Thơ rượu

Đầu đuôi bạn mời ta uống rượu

Kể tiếu lâm chơi, cười khan chơi

Cần chi phải bồ đào mỹ tửu

Xưa nay ai đã kỷ nhân hồi…

Xây chừng bàn rượu dăm ba đứa

Nhìn nhau chợt hiểu sắp sương sương

Đứa nào lưng cũng còng như ngựa

Làm sao mà không cạn hồ trường

Thì chí của ai, thằng đó biết

Riêng chí của ta, ta mỏi mệt

Chí lớn chí nhỏ đổ đầy ly

Khí phách chuyền một vòng cạn hết

Hỏi ai đã sống mà không chết

Uống rượu nhiều khi chết đã đời

Uống rượu nhiều khi thèm chết đứng

Cho Thúy Kiều khóc tủi thân chơi

Uống rượu nhiều khi như Từ Hải

Nhiều khi cứ tưởng mọc râu hùm

Sực nhớ trời không sinh hàm én

Vậy mà cứ khoái chuyện biên cương

Vậy mà cứ khoái làm tráng sĩ

Giục ngựa vung gươm cười khà khà

Ờ được làm vua, thua làm giặc

Họa hoằn chết xuống cũng làm ma

Uống nhiều thì trở thành Tản Đà

Lai rai thì giống “chị em ta”

Uống mà biết rít thì thành chuột

Khoét cửa cơ quan cũng lắm quà

Thói thường uống rượu hay nhắc gái

Hảo hán đến đâu cũng phải ghiền

Làm gì có chuyện con gà mái

Đẻ trứng mà không bị mất “din”

Lúc này thì nấu sử sôi kinh

Sách vở thánh hiền bay đâu mất

Nghĩ phục tài Vô Kỵ sư huynh

Dê hết Triệu Minh, Chu Chỉ Nhược

Coi, mặt mũi chúng ta đều “đực”

Rượu thánh, mồi tiên, tình ái tục

Công danh ngần ấy tuổi có gì

Tiếng cười xót xa ngang tiếng khóc

Mà bạn ta trời sinh háo sắc

Gặp đào là tính chuyện lửa rơm

Ngặt nỗi cái cười quen khinh bạc

Nên các em đôi lúc vẫn gờm

Mà các em trời sinh đẹp gái

Mắt lá dăm ngọt quá đường phèn

May phước cũng còn hương giống cái

Để rượu nồng uống đỡ vô duyên

Không xỉn nhưng mà hơi lạng quạng

Nên các em hãy cố ngậm ngùi

Nếu thấy ta đọc thơ hào sảng

Yêu cầu cả đám cạn ly coi!

Trên đây là những bài thơ tiếp theo nằm trong tập “Thơ đời” Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Các bài thơ này không đi theo một mạch cảm xúc cố định nào cả. Mà nguồn cảm hứng của các bài thơ này chính là sự xúc động, nảy sinh ý thơ trước những khía cạnh, những gì tác giả mắt thấy tai nghe. Và cũng đừng quên theo dõi chùm thơ “Thơ đời” Bùi Chí Vinh phần cuối mà chúng tôi sẽ giới thiệu trong bài kế tiếp bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Xem thêm:  Nhà thơ Nguyễn Đình Chiến và những bài thơ nổi tiếng nhất

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …