Nhà thơ Bùi Chí Vinh nổi tiếng với tập “Thơ tình” (1989). Đây là một tập thơ lớn. Vào năm xuất bản lần đầu tập thơ gồm có 60 bài. Tuy nhiên đến năm 2007, đã được chỉnh lý và bổ sung thêm một số bài và có tất cả 108 bài thơ.
Alibaba
Trái tim tôi mọc một rừng thông khi ghé lên Đà Lạt
Em xô ngã tôi bằng trận gió ái tình
Tôi sẽ hứng chịu sự-dịu-dàng-độc-ác
Để những người đến sau tôi không chịu khổ vì em
Tôi sẽ đi như lạc đà giữa Đà Lạt cho xem
Lưng có bướu và đầu hơi cúi xuống
Công chúa ơi, cô không cần nhìn trộm
Bởi tôi đang chở của cầu hôn đến gõ cửa từng nhà
Vì trong lòng em còn “bốn mươi tên cướp”
Nên tôi đành làm Alibaba!
Anh chỉ là một con cừu
Cướp hết tình yêu dành cho mẹ anh đi
Em cướp hết như người đi chinh phục
Kể từ bây giờ không còn ai thân thuộc
Anh mồ côi trong đôi mắt em rồi
Hãy an ủi anh bằng những nụ hôn môi
Hãy xoa dịu anh bằng vòng tay con gái
Hãy dạy anh đánh vần và tập nói:
“Yêu, yêu, yêu…” cho đến lúc lìa đời
Em đã trở thành một bà mẹ nhân đôi
Đi chăn dắt một con cừu thần thoại
Một con cừu chứ sao? Đầy vụng dại
Anh là một con cừu tình nguyện được… mồ côi
Anh và con đại thử
Để giữ được tình yêu bên mình
Nó phải may một cái bao bằng vải
Nó đeo trước ngực và mỗi ngày mỗi nói:
Tình yêu ơi, tình yêu!
Thời gian trôi đi rồi năm tháng qua theo
Cái bao bằng vải dính liền thành da thịt
Nếu anh có thể kể em nghe sự tích
Về loài đại thử lúc yêu nhau
Để giữ được em, anh cũng may một cái bao
Đeo trước ngực và chất đầy đau khổ
Làm ngạc nhiên hết những con đại thử
Về cách loài người yêu nhau
Anh và ngân hàng
Nếu ở Việt Nam đóng cửa ngân hàng
Anh sẽ trở nên người giàu có nhất
Người ta bắt đầu kính trọng thơ văn
Coi như đó là thước đo phẩm chất
Anh giàu có không thể ai ngăn được
Dan díu với các em bằng ngăn kéo thơ tình
Mọi giấy bạc đều biến thành bản thảo
Nhưng mà…
Ngân hàng đang mở cửa ở Việt Nam
Anh và quả bóng
Đời sống có hơn gì quả bóng
Tay trơn không níu được bao giờ
Hạnh phúc có hơn gì quả bóng
Lủng mấy lần xì hết ước mơ
Vậy mà anh vẫn rất trẻ thơ
Thấy bóng lăn là chân động đậy
Bóng lăn đến một nơi nào vậy
Sao bàn chân mãi ở bậc thềm?
Bàn chân có lúc cạnh chân em
Khi hai đứa dìu nhau trên sỏi
Bàn chân có lúc lạ chân em
Khi trên cỏ: banh và đồng đội
Biết nói thế nào về cái lưới
Về xà ngang, cột dọc, khung thành
Hay chỗ đó lọt vào nông nổi
Quả bóng tình em buốt ngực anh
Quả bóng tròn như thể công danh
Anh chụp suốt một đời không dính
Chỉ thương thầm những cọng cỏ xanh
Không lớn nổi trên sân mùa lạnh
Sau trận đấu khán đài hiu quạnh
Như Charlot, anh hát một mình
Có ngọn cỏ biết yêu buồn quá
Nếu giày anh để đến thăm em
Anh và thằng nhóc
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường
Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất
Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương
Anh bịnh thương hàn suốt… ba ngày chẵn
Cái tội lang thang quên béng nắng trên đầu
Mà nếu có chết anh cũng không hối hận
Chỉ sợ tan trường có kẻ lén theo sau…
Chỉ một mình anh đau, một mình anh ốm
Còn riêng em đừng thương hại ngoái nhìn
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Anh độc quyền buồn ngay cả lúc… làm thinh
II
Còn bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ngồi xổm lan can và gặm bánh mì
Chờ áo trắng tan trường ơi áo trắng
Anh trải thơ tình để lót bước em đi
Nếu em bắt chuyện tất nhiên anh lơ đãng
Trời thì xanh, xe cộ rất nhiều màu
Anh quên màu trắng đến khi em hốt hoảng
Mới quay lại cười một cái dễ… xa nhau
Nếu em dửng dưng tất nhiên anh hét lớn
Em sẽ quan tâm hỡi cô gái tò mò
Thấy chưa, bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ai dại độc quyền chịu đựng nỗi buồn… xo!
Ba mươi mốt tháng mười hai
Hãy đổ ra đường đi các em
Đêm nay may phước nghỉ giới nghiêm
Đêm nay tôi sẽ làm hiệp sĩ
Hộ tống các em chẳng lấy tiền
Em chỉ tốn tiền mua bông giấy
Vui vui thì thảy đại lên trời
Buồn buồn thì rắc đầu tôi vậy
Tôi phủi, làm ơn chớ cắn môi
Làm ơn vén tóc khi xem lễ
Chúa đã sinh ra được sáu ngày
Sáu ngày Chúa sống trên trần thế
Biết rõ mình thuộc giống… con trai
Biết rõ mình sẽ thành pho tượng
Nhìn các em quỳ gối nhà thờ
Và biết trước có tên hiệp sĩ
Nhìn các em nũng nịu, làm thơ
Làm thơ cũng tựa như cuốn lịch
Năm trút ra tờ cuối cùng rồi
Tôi mới trút lòng tôi một ít
Chờ các em thắt cổ thơ tôi
Các em ơi cho tôi giựt tóc
Thứ dây-leo-hạnh-phúc loài người
Dù không cứng cáp bằng dây cước
Ngàn năm chưa đứt được lứa đôi
Các em ơi cho tôi nắm tay
Tôi: chàng-tuổi-trẻ-thích-đu-bay
Chia nhau đời sống không trọng lượng
Thân thể nhiều khi thiếu… dạ dày
Các em ơi cho tôi khều chân
Ngón chân đánh móng hãy chia phần
Tôi thèm son đỏ trên mười ngón
Giấu mãi thanh xuân dưới gấu quần
Các em đi đường phố giật mình
Mỗi người là một nữ minh tinh
Chân dài, ngực nở, đôi môi hé
Đỏng đảnh mà ban phát ái tình
Tôi sẽ vũ trang bằng sức khỏe
Cõng các em qua những vũng lầy
Bế các em đặt vào ghế đá
Xong rồi tôi mọc rễ như cây
Cây xòe một chiếc dù độc đáo
Che các em mãi mãi ấm đầu
Như được một chàng trai ngổ ngáo
Choàng tay ôm kể chuyện chiêm bao
Các em đến tận cùng trái đất
May ra thì gặp được thiên đàng
Nhưng mà trời sáng, em yêu ạ
Lối về em có phải tôi chăng?
Bài thơ chưa hoàn thành
Đêm nhớ em, em có tin không?
Em như chiếc gối rúc trong lòng
Nào ai biết trăm con chim mộng
Vây kín đầu giường anh hát rong
Ngày nhớ em, em đã tin chưa?
Em như sen đẹp tự nghìn xưa
Vái trời ao mọc ngay bên cạnh
Em nở thành thơ suốt bốn mùa
Mốt nhớ em, biết nhớ hay không?
Mới ngày đêm đã đủ tê lòng
Thôi nghe đừng nhớ, thôi đừng nhớ
Lỡ mai này con sáo sang sông…
Bàn tay
Khi tay em trong tay anh
Kẻ nào dị nghị sẽ thành người dưng
Mắc mớ gì phải quan tâm
Miễn sao ta nắm không lầm tay ai
Tay mà đút túi rất gầy
Có đôi chắc chắn bàn tay hồng hào
Tội gì không áp vào nhau
Đợi cho sợi tóc bạc đầu thì buông…
Bé bỏng
Bé bỏng trong tim, bé bỏng trong thơ
Em bé bỏng trong tay anh bé bỏng
Viên sỏi lăn trên vỉa hè rất nóng
Viên sỏi là em còn anh hóa vỉa hè
Anh không cần chờ đợi một vòm me
Che sao được buổi trưa đang chết khát
Cứ lồ lộ, anh không cần râm mát
Bé bỏng chừng nào nướng chín thịt da anh
Biến cố khủng khiếp
Vậy là ta lấy vợ thật sao
Thất nghiệp từ nay đám ả đào
Lấy ai thay thế cho ta được
Một gã nhà thơ lún phún râu
Vậy là ta lấy vợ thật ư
Anh hùng xưa lỡ vận Xuân Thu
Còn ta chỉ quá ba mươi tuổi
Chưa lập công danh đã muốn… đù
Vậy là ta lấy vợ thật à
Vợ, nghĩa là một đứa khác ta
Hai gò bồng đảo cao như núi
Một lạch đào nguyên chảy hít hà
Vậy là ta lấy vợ, bạn ơi
Làm như con gái hết duyên rồi
Nên giường nên chiếu bày ra cửa
Cho Chí Phèo ôm Thị Nở, chơi…
Biển động
Lên đến biển là nhớ em
Kỷ niệm như sóng làm nghiêng con đò
Con đò nghiêng chỉ bốn giờ
Tôi nghiêng ít nhất cũng là bốn năm
Tôi nghiêng lên cát tôi nằm
Cái vai còn ấm hương thầm em ơi!
Tôi nghiêng xuống biển tôi bơi
Cái lưng sao lạnh tình tôi em à
Mình tôi trên bãi khuya… ca
Lỡ ai nghe được chắc là yếu tim
Tôi ca như thể tôi điên
Tôi điên như thể tôi tìm bóng ai
Sau tôi: dương mọc thành cây
Trước tôi: chim xếp thành bầy lẳng lơ
Và tôi cô độc như thơ
Quạnh hiu như nhạc, sững sờ như tranh
Dã tràng xe cát chung quanh
Tôi lặng yên để tan tành tôi đi
Vái trời em hóa cái ly
Tôi thành giọt rượu cấp kỳ cho xem
Vái trời em hóa cơn ghen
Cho đầu tôi mọc sừng thêm cũng đành
Vái trời em hóa cọng hành
Tôi thành tóp mỡ nêm canh ái tình
Vái trời đang đứng một mình
Có người bịt mắt thình lình… ai kia?
Ai kìa? Chỉ có sao khuya
Em ơi, sao rụng tim lìa ngực tôi
Là nơi em áp đôi môi
Là nơi tôi biết nói lời tương tư
Blao
Em có giống Blao không em?
Đón anh đừng đóng cửa, cài then
Bằng không anh biến thành bông giấy
Mọc tỉnh bơ ngay phía trước thềm
Em có giống Blao không em?
Ngắt anh đừng nỡ ngắt trong đêm
Bằng không anh biến thành trái bắp
Cắn vào răng em để bắt đền
Em có giống Blao không em?
Vất anh đừng vất ở ngoài hiên
Bằng không anh biến thành con muỗi
Chờ dịp giường em bị hở mền
Em có giống Blao không em?
Đập anh đừng đập bẩn tay tiên
Bằng không anh sẽ nằm huýt sáo
Suốt mùa thu như chú dế mèn
Là phải giống Blao nghe em
Chiều, mưa một chút để anh thèm
Tối, sương một chút cho anh nhớ
Một chút gì như thể áo len
Là phải giống Blao nghe em
Làm duyên một chút để anh hiền
Dịu dàng một chút cho anh sợ
Một chút gì như thể buốt tim
Buồn gì đâu
Uống ly cà phê trong quán cóc
Ngẩng đầu lên và ngó ra đường
Các em thất tiết nhiều hơn trước
Bộ ngực nào cũng nhuốm phong sương
Ta có thói quen nhìn khoảng giữa
Chỗ trọng tâm giữa gót và đầu
Kẻ có rơm còn người có lửa
Mắt mờ mà chân mở, lạ sao
Tại các em cứ hay khiêu khích
Dáng thì xà tướng, mắt thì dâm
Tại các em cứ hay tinh nghịch
Hồng diện “căng”, trường túc lại “đầm”
Mà ta thì giỏi nghề họ Mã
Chưa Giám Sinh cũng đủ lẩy Kiều
Có đêm bủn rủn hai mắt cá
Gối mòn chân mỏi cũng vì yêu
Có đêm chỉ biết phều phào thở
Lõm xương vai, lồi hết xương sườn
Chuyện đời hành lạc từ kim cổ
Vốn mùi như em hát cải lương
Uống ly cà phê trong quán cóc
Ngẩng đầu lên và ngó ra đường
Các em thất tiết nhiều hơn trước
Bộ ngực nào cũng nhuốm phong sương…
Bứt và động
Bứt mây sợ bị động rừng
Cho nên ta bứt lung tung động trời
Bứt gì thì bứt ta ơi
Động sao cho thấu luân hồi mới ngon
Động là động đến càn khôn
Bứt là bứt đến biển cồn nương dâu
Bứt tóc xanh động bạc đầu
Bứt nay mà động ngàn sau để đời
Bứt em sợ động thành lời
Bứt ơi: bứt rứt, động ơi: động phòng
Cái chuồng ngựa
Tụi nó đã cỡi lên lưng ta như cưỡi ngựa
Khiến mông ta có đuôi và sau gáy mọc ra bờm
Ta vừa hí vừa vặn mình nôn mửa
Một đống lạ lùng nửa áo nửa cơm
Tụi nó còn đưa ra trước đầu ta một giỏ cỏ thơm
Có mùi văn chương có hương nghệ thuật
Ta cắn răng nhai một cách cuống cuồng
Đến khi ợ mới hay mồm tàn tật
Tụi nó định vỗ tay mừng ta tự sát
Nhưng nước mắt phu nhân đã đông lại thành chuồng
Ta sẽ cố sải dù bốn chân cà nhắc
Để nhớ rằng mình còn có một quê hương
Cái lưỡi của Ê-dốp
Nghe Ê-dốp nói về cái lưỡi
Tôi hoảng hồn ngó lại tìm em
Thiên hạ sợ nhau vì cái lưỡi
Cuộc bon chen thô tục buồn phiền
Thỉnh thoảng tôi cũng cần cụt lưỡi
Lưỡi làm thơ đâu lại trái tim
Nhưng riêng em chớ bao giờ cắn lưỡi
Đừng dọa tôi kiểu chết thiếu êm đềm
Nghe Ê-dốp nói về cái lưỡi
Sao em còn lè lưỡi bắt tôi xem?
Cao và thấp
Bao nhiêu lần em kiễng chân lên
Cũng không thể cắn vành tai anh được
Anh có bổn phận phải cao gần hai thước
Để xoa đầu em một cách dễ dàng
Anh có nhiệm vụ lớn bằng người ngoại quốc
Để cùng em dạo phố thiệt hiên ngang
Nếu anh cao một thước tám mươi lăm
Chỗ cư trú thường là sân bóng rổ
Cao một thước tám mươi tư cũng khổ
Không tắm pít-xin anh cũng đánh bóng chuyền
Cao một thước tám mươi ba càng buốt tim em
Vì môn thể thao mới sẽ là nghề bóng đá
Em sẽ tốn tiền mua dầu nóng để bôi vào mắt cá
Cầu thủ như anh hay bị đốn bất ngờ
Nhưng dưới một thước năm mươi thì em sẽ buồn xo
Thấy anh bò lết cả ngày vì tập tạ
Anh sẽ đô như Hercule nhưng thê thảm quá
Dạo phố ngoài đường chỉ đứng đến vai em
Vì vậy hôm nay em kiễng chân lên
Anh mới thí dụ để mình không mặc cảm
Cái chiều dài hay bị thua chiều ngắn
Lúc cúi hôn em phải biết lấy thăng bằng
Cao cho dữ cũng đành thua lùn xủn
Lúc hai cái đầu chụm lại rất tình nhân
Chẳng phải vậy sao? Kiễng chân thì dễ… sợ
Nên lúc rụt về em thấp đến dễ… thương!
Căn chòi trống
Lòng ta mọc một căn chòi
Trồi lên giữa phố đợi người trú chân
Ngặt vì vách trống, tường không
Cho nên mắt biếc môi hồng đâm e!
Căn nhà trừu tượng
Chúng ta sẽ cất nhà
Rất đơn sơ vật liệu
Kèo cột không đi tiểu
Lên trí tuệ con người
Anh cần chiếc giường đôi
Hai đứa mình cùng thở
Chia nhau nỗi xấu hổ
Mà ông bà cắn răng
Đất nước bốn ngàn năm
Rộng dài như văn hiến
Đêm anh đi thấy điếm
Lợp nhà cạnh gốc cây
Ngày thấy lũ con lai
Căng lều ngay xó chợ
Vợ chồng mướn nhà trọ
Yêu nhau như ngoại tình
Căn nhà mới tượng hình
Đã tan theo cơn đói
Anh dắt em lên núi
Không đủ giấy tờ về
Anh dắt em thăm quê
Định làm chàng Tô Vũ
Định làm một gã hề
Căn nhà không địa chỉ
Anh lợp hoài trong mê
Trời sinh anh yêu em
Mà không sinh hộ khẩu
Con chim có chỗ đậu
Con chó có nơi nằm
Anh và em lưu vong
Như người không quốc tịch
Đất nước giàu diện tích
Cho châu chấu cào cào
Nỡ đâu nghèo lý lịch
Với những người yêu nhau?
Trên đây là 20 bài thơ đầu tiên nằm trong tập “Thơ tình” (1989) của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Như đã chia sẻ ở trên tập thơ này có hơn 100 bài nên đừng quên đón đọc Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 2 bạn nhé!
Theo Thuvientho.com