Trong bài trước chúng tôi đã giới thiệu đến bạn bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 1. Đó là những bài thơ hay nhất và đầu tiên của tập thơ này. Tiếp nối với mạch cảm xúc đó nhà thơ cũng đã viết lên những bài thơ hay chứa đầy ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm. Đó là những cung bậc cảm xúc trong tình yêu mà đọc lên bạn có thể bắt gặp được hình ảnh của mình trong đó.
Cây dương ốm
Sẽ tìm được một cây dương ốm nhất
Cởi áo ra ta đứng tựa trời trồng
Tiếp tục cởi hết quần dài quần cụt
Các em nhìn ta có giống cây không?
Sẽ đứng vậy bởi vì chiều lắm gió
Chiều im hơi ta sẽ duỗi chân nằm
Đàn ông nằm thô tục hơn thiếu nữ
Các em nhìn ta giống bóng cây không?
Sẽ xuống biển nếu cây dương bật gốc
Cây dương quyên sinh ta phải tự trầm
Kể từ đó sóng buồn như khóc
Các em nhìn ta giống rễ cây không?
Sẽ không chết nữa nếu cây dương mập
Nếu các em cũng từ khước áo quần
Nếu các em đừng nhìn ta lén lút
Ôi, biết biển còn nhớ đến cây không?
Thì ta cứ là cây dương ốm nhất
Cho các em nhìn suốt bốn ngàn năm
Chiếc ghế mây
khi em rời ghế mây
chỉ mùi hương ở lại
tre biến thành thần thoại
trúc biến thành hoang đường
anh biến thành tai ương
thấp thỏm bên chiếc ghế
cái mùi hương ác thế
không theo em bay đi
mà quấn quýt bên tre
mà quẩn quanh bên trúc
để riêng anh biết được
có thực, mùi hương kia
không một ai sẻ chia
chỉ trừ ra chiếc ghế
không ngu gì anh kể
mùi hương này cho ai
hỡi những chiếc ghế mây
hiếm hoi trên trái đất
hãy khinh chiếc ghế sắt
hãy khinh chiếc ghế bành
những chiếc ghế vô danh
trong căn nhà trải thảm
nơi chân em chưa dẫm
nơi tình em chưa ngồi
nơi Chúa chưa ra đời
nơi Phật chưa hiện đến
nơi em chưa rón rén
những gót chân tuyệt vời
nơi mọi người hít thở
chưa thấy mùi em rơi
nơi đây anh đang hay
chỗ này anh đang biết
anh vuốt ve ghế mây
như vuốt ve truyền thuyết
tình yêu anh lẫm liệt
thanh trúc phải cong vòng
tình yêu anh tận cùng
thanh tre đành duỗi thẳng
anh đặt trái tim đắng
vào chiếc ghế em ngồi
trái tim trở nên ngọt
chiếc ghế tình anh ơi
chiếc ghế tình em ơi
lúc người kia đi mất
lúc người này cúi mặt
cái mùi hương chưa đi
như không hề biệt ly
như không hề xa cách
trận gió có thổi sạch
tất cả mọi đền đài
cơn bão có đùa dai
anh cũng không lo sợ
khi lòng anh, em ở
khi ghế anh, em ngồi
hương thời gian muôn thuở
thuở bắt đầu lứa đôi…
Chiều có Lan
Chỉ cần ngón tay đưa lên môi
Ngàn năm nhan sắc ở em rồi
Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc
Cây cỏ chào nhau để lứa đôi
Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly
Là tim anh chết rất nhu mì
Là chàng thi sĩ bay đâu mất
Một chút tình anh lẻn trốn đi
Chỉ cần em cứ ngồi như thế
Yên lặng nhìn anh suốt buổi chiều
Là anh trôi sạch bao dâu bể
Mở hết lòng ra đợi tiếng: yêu!
Chỗ của anh
Giữ anh một chỗ ở Lâm Đồng
Trồng trên đồi một đám cỏ non
Trước sau anh cũng là con ngựa
Té ngã vào nơi có cội nguồn
Trước sau em cũng là ngọn cỏ
Đến chết lòng anh vẫn cúi hôn
Một chỗ cho anh nghe Đà Lạt
Nghe Blao, nghe cỏ, nghe tình
Giữ anh một chỗ cho anh hát
Về cơn động đất ở trong anh
Giữ anh một chỗ cho anh khóc
Bằng lời thơ nhòe hết mặt em
Ở đó anh quên mất kẻ thù
Và không ai biết được anh đâu
Nếu họ nhìn anh thành thi sĩ
Em có làm cô đi hái dâu
Nếu họ nhìn anh thành con ngựa
Đám cỏ đồi em trốn chỗ nào?
Ở đó anh vĩnh biệt mọi người
Cúi chào anh một thuở rong chơi
Chúa đã chào đời trong máng cỏ
Em làm ơn mang cỏ lên đồi
Anh sẽ trượt chân vào chỗ đó
Có tình, có cỏ, có em thôi
Chuyện chiếc guốc
Guốc không phải của anh
Guốc là của con gái
Một hôm em mang tới
Làm xôn xao thềm nhà
Anh sợ chiếc-guốc-già
Nên chở ra vườn trẻ
Tụi mình như đứa bé
Khi bước vào sân chơi
Dọc đường chiếc guốc rơi
Làm sao anh dám nhặt
Lỡ em đi cớ mất
Anh bị giam còn gì
Phải chiếc guốc biết đi
Thì đúng là cổ tích
Nhưng đằng này em thích
Làm chiếc guốc sút ra
Cái chân của người ta
Có chiều ngang chiều dọc
Chân anh số 43
Xỏ giày còn thấy chật
Chắc chân em số 1
Nên xỏ guốc còn thừa
Đừng để bàn chân khóc
Vì gai đâm nghe chưa
Anh vốn yêu cà chua
Mà không ưa cà chớn
Chẳng ngu gì ăn trộm
Chiếc guốc rơi dọc đường
Tiếng tu-huýt sẽ buồn
Trên môi ông cảnh sát
Tội “cản trở lưu thông”
Khiến xe ngừng năm phút
Rồi suốt ngày chủ nhật
Ai chở em đi chơi
Ghế công viên héo hắt
Vì dư hai chỗ ngồi
Mới một chiếc guốc rơi
Hai mạng người muốn rụng
Sao em không cẩn thận
Đặt bàn chân song đôi?
Nhưng… nếu chiếc guốc rơi
Từ trái tim em thực
Mặt đường sẽ là ngực
Của anh và riêng anh!
Chuyện chiếc xe đạp
Anh chở em đi bằng xe đạp
Thấy phổi hôm nay sạch lạ thường
Dọc đường khói một trăm chiếc “cúp”
Không làm hơi thở bị dơ hơn
Anh chở tình anh trên xe đạp
Mặc ai kia ngó mặc ai dòm
Dễ gì mang một cô công chúa
Đặt vào xe rồi khẽ cúi hôn
Anh chở em đi bằng xe đạp
Mồ hôi ra đẫm hết vai gầy
Thương ghê ngọn gió sau lưng đã
Thổi mát đời anh trong cánh tay
Cám ơn em dám ngồi xe đạp
Để cho anh quên mất mình nghèo
Cám ơn em đã không đánh phấn
Nhìn anh bằng con mắt trong veo
Chuyện trong rừng
Con đường biết lắc
Khi gặp ổ gà
Trái tim biết lắc
Khi nhìn đôi ta
Chiếc xe đi qua
Ai mà đứng lại
Là bản “Sêrênata”
Đập vào mắt đấy
Em chớ sợ hãi
Bí mật của rừng
Để dành sợ hãi
Cho người sau lưng
Đôi khi đàn ông
Như là đại thụ
Em đừng tủi thân
Thương thầm kiếp cỏ
Anh sẽ hung dữ
Như gã giang hồ
Rồi anh mắc cỡ
Như chàng nhà thơ
Cái cây nằm mơ
Đến thời tiểu thuyết
Cớ gì đôi ta
Chẳng là Rômêô và Giu-liét?
Thề không lố bịch
Sao em ngậm ngùi
Anh hứa quên hết
Sao còn cắn môi?
Em, em, em ơi
Như là nước lạnh
Một chút mặt trời
Rớt vào sóng sánh
Có một con mèo
Quả tình em như một con mèo nguy hiểm
Vừa đanh đá lại vừa dễ thương
Vừa thông minh lại vừa láu cá
Tiếng meo meo hết sức bất thường
Một con mèo biết thèm tiếng rung chuông
Mà anh: gã bán cà rem dạo
Như ly chanh tươi thiếu muỗng đường
Em vọc mõm khuấy đời anh nhão
Quả tình đôi khi em dễ bảo
Cũng rụt rè, e ấp rất tiểu thư
Cũng nhí nhảnh và giả vờ lãng mạn
Ấy là khi anh nheo mắt có… ý đồ
Anh vốn như con gấu xô bồ
Đi lầm lũi suốt mùa đông cô độc
Đem trái tim quá đỗi giang hồ
Chở vần điệu thi ca khó nhọc
Còn em vốn như một con mèo lấc xấc
Khoái trò chơi “bịt mắt bắt dê”
Bao nhiêu gã đàn ông trúng gió
Bị chấn thương mang bệnh não nề
Nhưng với anh nào có hề gì
Trong tử vi anh cầm tinh… con gấu
Cho dù em có kêu meo meo
Anh cứ tỉnh bơ và kiêu ngạo
Nếu em là mật ong, anh nhậu
Còn em là bông vụ, anh quay
Đừng nên làm con mèo thế nữa
Anh đuổi theo hoài mệt hết hơi
Coi chừng
Bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn độc quyền
Trong tình yêu thế cả
Nên khi anh gọi em bằng “má”
Thì em chẳng nên có nhiều “ba”
Nếu không, anh sẽ phải ra tòa
Về tội hành hung giống đực
Nếu không, anh sẽ phải cạo trọc
Về tội hờn giận đàn bà
Em sẽ được yêu một… ông già
Bằng “gà-mèn” thăm nuôi và đồ chay ba bữa
Không phải là mất tiêu ghẻ ngứa
Khi tình ái kéo da non
Nhưng anh không muốn những đứa con
Được khai sinh bằng nhiều quốc tịch
Anh sẽ ngồi nhậu một hơi ba lít
Với một dĩa thịt cầy
Anh sẽ tập sự say
Với số lương định đưa về cho vợ
Chắc chắn là em sẽ mắc nợ
Tiền điện, tiền nước, tiền nhà
Chắc chắn là anh sẽ “puộc-poa”
Cho cô “sẹc-via” nào duyên dáng nhất
Chính vì thế mà em nên cảnh giác
Bất cứ thằng đàn ông nào cũng muốn độc quyền
Làm sao để người thứ hai xúc phạm
Chỉ mình… anh yêu em!
Con gái ba miền
Gái Huế
Con gái Huế rất khó chơi
Ta dân Nam bộ thốt lời vũ phu
Khó chơi vì hát như ru
Nói như chim hót, bước như rắn trườn
Cộng lại thì thành văn chương
Trừ ra thì dễ bất thường động tâm
“Sơn bất tận, thuỷ bất thâm”
Lên núi Ngự mới ớn thầm sông Hương
Ta từ xưa thích du dương
Ưa trèo núi, khoái bơi xuồng lội sông
Giang hồ một phút yếu lòng
Kêu lên hai tiếng mặn nồng: Huế ơi!
Dù các em rất khó chơi
Nhưng ta cũng thử ngỏ lời bướm ong
Các cô gái Huế nghe không
Kêu thêm tiểu muội đến bồng ta đi…
Gái Bắc
Con gái Bắc rất chịu chơi
Ta dân Nam bộ ngỏ lời cầu hôn
Chịu chơi vì lắm hồi môn
Chẳng hạn răng khểnh, má tròn đồng xu
Chưa kể con mắt tiểu thư
Dáng đi công chúa, lời ru thiên thần
Ta thường dễ động lòng trần
Thấy con gái đẹp manh tâm ngó hoài
Các em mình hạc xương mai
Thấp cao vẫn nhớ, mập gầy vẫn thương
Chanh chua vẫn ngọt như đường
Nói xạo cách mấy vẫn tương tư hoài
Nhớ nhau “lồi hết vành tai
Lõm hai con mắt, lồi mười ngón chân”
Em tên Bích, Thảo, hay Dung
Hay Loan, Oanh, Yến… có lần chịu chơi
Từng yêu khi mới chào đời
Đêm nay gọi các em ơi, ta buồn
Hà Nội băm sáu phố phường
Ngó môi em hết nhớ đường về Nam…
Gái Nam
Con gái Nam rất ham chơi
Ta dân cùng xứ ngỏ lời biểu dương
Ham chơi đến lúc lên giường
Em còn xuống giọng cải lương rất… mùi
Sáng đèn nhớ lúc tối thui
Giàu sang em nhớ khoai lùi dính tro
Các em như miếng cá kho
Ngó vô thấy đã, cắn vô thấy… bà
Cắn vô xương gỡ không ra
Trừ khi trình diện ông già của em
Lên Đồng Nai, xuống Long Xuyên
Các em má lúm đồng tiền bắt ham
Chỉ người điên mới không tham
Ta tỉnh táo muốn gỡ làm vốn riêng
Kệ “đồng tiền” trắng hay đen
Ngày ta bỏ túi đợi đêm bỏ… mùng
Các em mới liếc đã… khùng
Hèn chi thi sĩ, anh hùng phải tiêu
Mỹ nhân nghĩ thiệt trớ trêu
Xưa nay danh tướng biết điều dưới “cơ”
Vòng Bến Tre, bọc Cần Thơ
Ở đâu ta cũng choán giờ cơ quan
Nước dừa em tắm thả giàn
Ta vốn đàng hoàng cũng lén rình coi
Rình coi con quạ kêu rồi
Quạ kêu “nam đáo” nữ ơi, đề phòng
Phải không Đào, Cúc, Thu, Hồng
Ta trai khác họ đem lòng nhớ thương
Con gái tuổi Dần
Năm tới sẽ là năm con Cọp
Tuổi bé trùng năm mới động trời
Nếu muốn làm tim anh hồi hộp
Bé gầm lên một tiếng “Anh ơi!”
Sử sách đã nhắc nhiều đến bé
Hết sát phu rồi đến bỏ chồng
Anh thì gọi đó là “Bà Kẹ”
Mới nhìn, đã nuốt chửng đàn ông
Vái trời ai cũng xa lánh bé
Chỉ riêng anh tan cửa nát nhà
Anh chết sớm không hề nuối tiếc
Miễn là móng vuốt có mùi hoa
Mà anh lại cầm tinh con Ngựa
Thoát sao qua con gái tuổi Dần
Giả đò vồ thật anh lần nữa
Để tình run rẩy hết hai chân
Con mắt của bé
Con mắt của bé như con ghẹ
Mà anh mua hai ký mười đồng
Rang muối sao mà thơm thấy… mẹ
Như cái nhìn của bé phải không?
Có lẽ cần phải nêm gia vị
Lúc lai rai cũng đỡ lạnh lòng
Con mắt có bò như con ghẹ
Sao gắp vào đũa cóng tay run?
Con mắt bé còn như con ốc
Anh bỏ quên ở biển Vũng Tàu
Có lẽ cần một cây kim gút
Để khều thì con mắt mới đau
Có lẽ cần phải ra quán nhậu
Gọi dĩa mồi cho đỡ nhớ nhau
Anh sẽ luộc ốc lên mà nhắm
Không mời con mắt bé ăn đâu
Nói chung, con mắt là con gái
Tắm biển dòm chơi đủ nhức đầu
Cơn giận hợp lý
Con gái có hai con mắt
Để ban đêm nhắm chặt vào
Để ban ngày thành ngôi sao
Bay lung linh trên đường phố
Con trai gặp ngôi sao đó
Thường tương tư thuở dậy thì
Ta giận, một hôm ra chợ
Gom hết sao mà giấu đi
Cuộc hành hình
Những ngày bận rộn nhất của đời anh đã bắt đầu
Đi nhặt nhạnh mọi điều xa lạ nhất
Anh đã bỏ thói quen hút một ngày gần gói thuốc
Trốn tất cả quán bia, tránh né gặp bạn bè
Những ngày bận rộn này anh gắn với yên xe
Chạy dáo dác như một thằng ăn trộm
Anh cướp được trái tim em và trở thành bận rộn
Mọi gánh nặng của đàn ông đang sắp sửa bắt đầu
Thượng đế phán: hãy gom thật nhiều vào
Nhưng gom tình ái khác hoàn toàn hàng hoá
Nhà ngươi có thể sống một mình hả hê trong ngôi nhà lợp lá
Chớ đừng hòng bắt vợ giống như ngươi
Anh đã sống những ngày kinh khủng quá, trời ơi!
Bao nhiêu lương tháng bay vèo trong năm phút
Nồi, chảo, ghế, bàn, chiếu, giường, gạo, thóc…
Siết cổ người hùng thi sĩ trong anh
Anh sẽ chết mà không hề hối tiếc
Ba mươi bốn năm qua hằng chờ đợi cuộc hành hình
Cực kỳ đơn giản
Em ơi, chúng ta còn quá trẻ
Chúng ta không thèm giấu chân lý
Để sự độc-quyền-yêu-nước về mình
Chúng ta cũng không vì thế mà hiện sinh
Bằng cách cởi truồng đi phố
Chúng ta không vào hang đá
Tự dày vò mình như Giê-su
Chúng ta cũng không Thích Ca
Đến nỗi phải ăn chay dằn bụng
Nói chung, chúng ta biết cách làm lụng
Ăn uống, nghỉ ngơi và yêu nhau
Em ơi, đuổi ông Khổng Tử ra khỏi địa cầu
Để trái đất không còn vua chúa
Vua chúa không tự mình làm ra lửa
Nên trừng phạt chàng Prômêtê
Tình yêu chúng ta vì thế rất nhà quê
Một túp lều tranh không làm ai tham vọng
Khi yêu nhau ta yêu những gì quanh ta đang sống
Và yêu ngay sự thiếu thốn của mình
Hoàng hôn có thể biến thành nòng súng
Nhưng chúng ta là bình minh
Vì vậy anh yêu em
Như con trai yêu con gái
Như con trống yêu con mái
Như đàn ông yêu đàn bà
Như ngày xưa đặt câu với chữ: thì, mà, là…
Sự tất nhiên của bài học vỡ lòng về văn phạm
Dạm ngõ
Hai người lớn giáp mặt nhau
Vậy là con trẻ qua cầu gió bay
Áo tình anh giữ trong tay
Bõ công em cởi từ ngày còn thơ
Anh đi hỏi vợ bất ngờ
Vầng trăng chờ mật nằm mơ trên trời
Trầu cau chưa sắm đủ đôi
Trước sau chỉ có một lời sắt son
Mẹ anh đánh tiếng cầu hôn
Ba em con mắt cứ dòm đôi ta
Mặc người lớn nói gần xa
Tội gì không lẻn xuống nhà hôn em
Dép quốc doanh
Đi bộ dép vỏ xe phồng ngón
Con đào thương hại sắm dép da
Trời xúi bàn chân quen xả láng
Xỏ vào nửa tháng đã te tua
Tội nghiệp con đào, tiền chắt bóp
Nhịn tháng lương, không dám ăn chè
Ta thân đói rách mà chơi “sộp”
Nửa đường nhìn dép đứt, giận ghê!
Thì đổ thừa tại đường lồi lõm
Lỗ Tấn mà đi cũng cụt giò
Huống chi ta, mỗi ngày lộn xộn
Giang hồ chưa chịu lép Rambo
Thì đổ thừa tại ta tuổi ngựa
Thiếu yên cương, ruổi vó sao đành
Tiếng hí nghe buồn như tiếng sủa
Tiếng sủa buồn như dép-quốc-doanh
Con đào sắm dép, quên sắm kép
Dép-quốc-doanh thì kép-cuốc-cày
Em nhan sắc thuộc hàng kiện tướng
Chọn lầm ta, duyên nợ thương thay!
Thương thay sĩ tử đông như vậy
Nỡ để trạng nguyên ngóng vỉa hè
Thương thay giày dép nhiều như vậy
Để thi hào mang lốp vỏ xe…
Đằng sau những quầy đổi tiền
Giữa một thời kỳ mà tiền bạc chưa yên
Giấy thiếu trữ kim bỗng biến thành giấy lộn
Giữa một thời kỳ mà thiên hạ đổi tiền
Như đổi một hầu bao thiếu vốn
Em đã đến cực kỳ khiêm tốn
Mắt mở to cho túi của anh đầy
Em đã đến không người đưa kẻ đón
Nhoẻn miệng cười ngang giá trị “năm cây”
Vàng trong anh có từ lúc sơ khai
Đợi em đến là trồi lên thành quặng
Ngọc trong anh có từ lúc chào đời
Đợi em đến là gia công thành nhẫn
Hãy xoè tất cả bàn tay năm ngón
Chỉ cho anh ngón áp út vợ chồng
Để vàng ngọc của anh còn ý nghĩa
Hơn những tờ bạc mới số “năm trăm”
Em đến, làm anh trong suốt kim cương
Mọi bá hộ trần gian đều khánh kiệt
Tình yêu anh mở ngay tiệm kim hoàn
Chứa một triệu cara dành em hết
Giữa thời kỳ không lằn ranh thiện ác
Đang đói meo, anh chợt biết mình giàu
Em rách vẫn thơm, anh nghèo vẫn sạch
Thiên hạ đổi tiền, ta đổi đời nhau
Đêm Mona Lisa
Người đàn bà tôi lỡ gặp trong đêm
Tuyệt như nàng Mona Lisa tôi đã gặp
Nàng bổ dưỡng hơn rất nhiều “thịt nạc”
Tôi “ba rọi” trong tiếng hỏi lời chào
Trên tóc nàng tôi đậu một con sâu
Sớm đập cánh rồi bay đi như bướm
Nàng hàm tiếu như hoa quỳnh nở muộn
“Tự nhiên hương” nên tôi “hữu xạ” nhìn
Rồi lặng lẽ làm bài thơ ăn trộm
(Cũng nhờ trời, tôi có chút thông minh)
Đêm dắt nàng chạy ra khỏi bức tranh
Bật công tắc hồn tôi đang cúp điện
Nàng dặn tôi đừng liếc ngang, dòm lén
Đặt đồng tử tôi đến chỗ cần nhìn
Tôi ngắm dại khờ một cõi nhân sinh
Thú và người mong manh như sợi chỉ
Tôi không biết gầm, tôi không biết hí
Vậy thì tôi đích thực giống con người
Con người ấy nói một câu có lý:
“Em, em, em và chỉ có em thôi”
Đêm bỗng vỡ òa ánh sáng trên môi
Người đàn bà trở nên không có tuổi
Nàng hát một bài đầy thức ăn cho tim tôi bớt đói
Nàng ca một trích điệu Bôhêmiêng cho tôi lấy thăng bằng
Nàng bay như chim không sợ cánh rừng
Ngỗ nghịch hát trên đồi tôi đầy sỏi
Nàng tự vệ bằng kinh nghiệm của bà cố, bà sơ, bà ngoại
Rằng con quạ nó kêu là nam đáo, nữ phòng
Trước thứ vũ khí vô cùng lợi hại
Tôi đã đầu hàng rồi… nhích lại gần hơn
Chính lúc này môi mới thật là son
Đỏ như lửa người đàn ông thần thoại
Đỏ như máu bộ tuần hoàn đang chảy
Đỏ như em: con rắn của Chúa Trời
Đỏ như tôi: trái cấm nuốt chưa trôi
Trần trụi nhảy xuống trần gian gieo giống
Em sinh đẻ một đêm ngàn giấc mộng
Tôi nằm mơ đấm ngực tiếc xuân thì
Chỉ ao ước tóc râu dài như võng
Ru em nằm quên Cung Oán Ngâm thi
Tôi giao hết cho nàng bao tuổi đó
Như bao đó xu chẳng đáng là gì
Ôi đêm lạ tuổi tôi thành giấy bạc
Em hãy xài cho tôi chết mau đi!
Đi
Đi qua đèn đỏ đèn xanh
Đi để hiểu thế nào là thui thủi
Đi trong cảm giác của một người đang săn đuổi
Tự chạy quanh co trước đồ thị cuộc đời
Đi qua nơi có loài người
Thấy dã nhân lăng xăng trải chiếu
Đi qua nơi có trại cùi
Thấy con gái ngoắc tay yểu điệu
Đi, và một mình phát biểu
Nước mắt ứa ra ngụ ngôn
Đi, và nói ngọng luôn mồm
Tiếng cười trở nên tục ngữ
Đi qua nơi có loài thú
Thấy chúng mình không nỡ xa nhau
Đi qua nơi có nhà tù
Thấy anh ôm em giữa hàng song sắt
Đi nữa cho anh khóc ngất
Tình yêu đói giống dạ dày
Đi nữa cho anh thành Phật
Một tháng bốn tuần ăn chay
Trên đây là những bài thơ hay nhất nằm trong tập “Thơ tình” của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Đúng như tên gọi của nó các bài thơ trong tập này đều viết về các câu chuyện, những cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Đừng quên đón đọc Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 3 bạn nhé!
Theo Thuvientho.com