Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 4

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 4

Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 4

Tiếp nối bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 3 chúng tôi sẽ giới thiệu cho bạn 20 bài thơ tiếp theo nằm trong tập thơ này. Đó là những bài thơ hay mới được bổ sung vào sau khi tác phẩm được tái bản. Vì vậy, giọng văn của nó cũng sẽ có một vài điểm khác biệt so với các bài thơ khác. Hãy cùng đọc và cảm nhận những bài thơ này bạn nhé!

Huế thơ

Anh sẽ về Huế mà

Nghĩa là Huế đêm nay áo trắng

Nghĩa là mắt anh vừa mới cận

Chứ sao dụi mãi nhìn không ra

Thảo nào hồi đó Hàn Mặc Tử

Chỉ ngó sơ mà đã đậm đà

Làm thơ về Huế thường dễ bịnh

Chẳng hạn như đêm nằm bịn… rịn

Sớm mai áo trắng làm anh mơ

Tưởng lạc giữa sân trường Đồng Khánh

Tưởng trôi về tận đất cố đô

Lạc trôi đâu đó trong thành nội

Mần răng bên nớ biết mà chờ

Bên ni dù buốt lòng vẫn đợi

Một đời tráng sĩ, một đời thơ

Hai mươi bảy tuổi còn giang hồ

Đi bộ hơn rất nhiều thi sĩ

Nhà trọ vốn thường không địa chỉ

Làm sao can đảm mời em qua

Sông Hương trong đục là như thế

Đục phần anh, trong suốt Huế mà

Thành thử nếu làm thơ áo trắng

Nhớ hát giùm anh: “Mộng dưới hoa”

Hương của Lan

1.

Cách một đêm đã nhớ em

Xa trăm đêm chắc anh mềm như bông

Nghìn đêm lẻ một có không

Cho chàng Ả Rập đi trồng cây si

Cái đêm hôm ấy đêm gì

Đóa lan rừng ngủ hàng mi khép hờ

Anh ngồi canh giấc bằng thơ

Mùi hương cổ tích bất ngờ: hương lan!

2.

Khi anh nói tiếng vợ chồng

Là con sáo định sang sông quay đầu

Là em hết dám đi mau

Còn trăng thì rụng xuống cầu đấy thôi

Mỗi người có một đôi môi

Khi hôn nhau hóa một người nghe chưa?

Cầu xin năm mới nhiều mưa

Cho nàng Chức Nữ phải bùa Ngưu Lang

3.

Sợi tóc rơi trên ngực anh

Dù em biến mất cũng thành tóc tơ

Tóc mai là của nhà thơ

Tóc tơ là của đợi chờ trăm năm

Tóc em rụng tự vầng trăng

Trong anh có một đêm rằm nước trôi

Đừng than: Tư Mã chàng ơi!

Em mang nguyệt thực xuống đời anh đây

4

Tự nhiên no suốt một ngày

Trái tình yêu mọc từ cây sống đời

Mặc cho cơm tự nhiên sôi

Anh ăn em đấy cho đời tự nhiên

thành một ly kem

Môi anh ghé ngậm cho mềm môi tươi

Hai hàm răng ngọc chơi vơi

Anh quên hết đói, lạy trời, em no…

Kẻ đáng sợ

Anh sẽ không ném đá vào gã Gôliat khổng lồ

Để trở thành vua Đavít

Anh cũng không cần cầm gươm đi thích khách

Để trở thành liệt sĩ Kinh Kha

Vì kẻ chạm trán với anh là một ông già

Có đầy đủ quyền uy thế lực

Có một thứ mà Gôliat và Tần Thủy Hoàng thèm chết được

Hắn đã gây sợ hãi cho anh

Buổi sáng hắn ngồi vào chiếc ghế bành

Để nghiên cứu binh thư kim cổ

Buổi trưa hắn định thần nhìn qua cửa sổ

Quan sát mục tiêu xâm nhập bất thường

Buổi tối trời ơi, anh đến bấm chuông

Mới chứng kiến hết tà công ghê gớm

Hắn mới liếc sơ mà anh đã tăng độ cận

Hắn liếc lâu chắc anh thành Tôn Tẩn

Chỉ một cái nhìn đủ rụng đôi chân

Hắn còn hét lên một cách hung hăng:

“Em – đi – vắng!”

Với Gôliat khổng lồ chỉ cần một hòn đá nhọn

Anh sẽ làm Đavít dễ như chơi

Với Tần Thủy Hòang chỉ một nhát gươm thôi

Anh sẽ cho hắn về chầu tiên tổ

Nhưng với hắn thì anh đành thúc thủ

Dù võ nghệ anh chẳng đến nỗi hèn

Kẻ đáng sợ họ tên gồm bốn chữ:

“Ông – già – của – em!”

Khái niệm

Cái gì không địch, không ta

Xét ra thì nó chính là… các em!

Khai trường

Cổng trường đóng cửa trong ba tháng

Có một con tằm ngồi ươm tơ

Suốt ba tháng, thơ anh hạn hán

Dù sóng và mưa vẫn vỗ bờ

Ba tháng ủ ê vườn thiên lý

Hoa trên trái đất đều không thơm

Anh giận một mùa hè ích kỷ

Giam em trong cá chậu chim lồng

Ba tháng tưởng đâu em mất tích

quên áo lụa Hà Đông

Đường phố toàn màu đen ngỗ nghịch

Nhớ ai kia mắt biếc môi hồng

Bây giờ thì nói chi ba tháng

Trái thị hồn anh đã chín rồi

Cô Tấm khai trường hương áo trắng

Anh lại làm thơ “xịn” gấp đôi!

Khi đàn ông

Anh như một cái máng xối

Cho em rửa chân khi cần

Anh còn giống một cái khăn

Cho em soi gương lau mặt

Khi em thấy mình nhan sắc

Là anh giống thỏi son môi

Khi em thấy mình dễ coi

Là anh trở nên cái lược

Thí dụ tóc em mà ướt

Anh làm bồ kết gội đầu

Thí dụ em liếc đằng sau

Thì anh trở nên cục gạch

Nếu mà em cười khanh khách

Anh làm hai cái đồng tiền

Nhưng nếu đời anh vô duyên

Thì em cũng nên… bạc phận!

Khi nghe tin cô gái thứ bảy trên thế giới chịu thí nghiệm sinh con mà không cần đàn ông

Rồi thế giới sẽ bất cần đàn ông

Em không cần thiết phải lấy chồng

Em tiếp tục bảo toàn trinh tiết

Em sẽ giống Đức Mẹ Maria, giống hệt

Người phụ nữ đồng trinh chỉ biết cỡi lừa

Còn bây giờ em biết lái ô tô

Biết nhai kẹo cao su trong đêm hòa nhạc

Em sẽ là Đức Mẹ Maria văn minh nhất

Tụi anh thành Thánh Giuse vì em đã bất cần

Vì tụi anh vốn là đàn ông

Đàn ông lấy vợ để thành chồng

Em chẳng có chồng dù tưởng như là vợ

Em vẫn tiếp tục ô-ri-gin sau khi sinh nở

Em vẫn là con gái muôn năm

Này đứa con gái thứ bảy trên hành tinh

Vào nhà bảo sanh mà chưa hưởng thụ ái tình

Em thánh thiện chẳng thua gì Đức Mẹ

Nhưng em ngu ngốc chẳng thua gì đau đẻ

Em chối từ sự có mặt của tụi anh

Giống được vị tha, can đảm, tốt lành

Biết hé miệng lúc môi em chờ đợi

Biết hướng dẫn em bài học mà ông Adam bà Eva chưa nhắc tới

Biết cách làm hôn thú thật nhanh

Này đứa con gái thứ bảy trên hành tinh

Vào nhà bảo sanh mà chưa hưởng thụ ái tình

Hãy nhổ nước bọt vào những người xúi giục

“Tinh trùng ống nghiệm vô danh kết hợp với noãn sào của em” hợp thành hai tiếng khóc

Đứa bé khóc vì không biết mặt cha

Em sẽ khóc vì thành một ma soeur

Để anh làm dấu thay vì săn sóc

Hỡi những thí nghiệm mang danh y học

Các bạn làm ơn nghiên cứu con người

Ở Trung Phi vừa có dịch cùi

Ung thư vú xâm lăng Bắc Mỹ

Giang mai ở Đại Hàn vẫn còn nguyên giá trị

Tuổi lên mười nước Việt bệnh còi xương

Ma túy nước Anh chờ đầu giường

Các virus mãi bò lên chất xám

Hỡi trí tuệ chúng ta, những chàng trai

Hãy tỏ tình mạnh dạn với các em

Đừng để Đức Mẹ đồng trinh vầng trán nhăn thêm

Lãng mạn xanh

Trước đời sống khôn ngoan

Anh yêu em đần độn

Như con chó ăn hỗn

Chén-cơm-thiu-ái-tình

Con chó sủa lặng thinh

Đợi đêm gào cuồng nộ

Ngày anh du-đãng-đỏ

Đêm thành lãng-mạn-xanh

Là anh không hề quên

Là anh chưa từng nhớ

Cơn say gã chưa vợ

Ghê gớm biết chừng nào

Sẽ đọc thơ ngọt ngào

Nếu gặp bầy giặc cái

Và đọc thơ hết sảy

Nếu gặp lũ già nua

Lộ bản chất

Tất nhiên đây không phải là lần đầu

Anh đã cư xử với em như một người phàm tục

Dù thân thể anh không có gì xuất sắc

Trán không triết học giống Ăng-ghen, đầu không được hói giống Lênin

Sự dũng cảm của anh có khi làm ngứa mắt Paven

Đôi khi anh “mát” làm buồn lòng Các-Mác

Nói chung, anh là thằng cha có tử vi không đạt

Thầy tướng ở Lăng Ông mới liếc đã thở dài

sinh con không ai muốn con gầy

Nhưng anh ốm nhách đến nỗi thành bất hiếu

Ai cũng muốn người yêu mình có nụ cười hàm tiếu

Nhưng anh đã cười méo mó rất khó coi

Chưa kể những đêm say rượu đã đời

Anh rất giống kẻ tình nghi hình sự

Anh cũng hay “kên-xì-bo” với đám du côn ngoài chợ

Và thích “so găng” với những kẻ cầm còi

Em chỉ cần sáng trí một chút thôi

Sẽ thấy anh “xa huy chương mà rất gần tù tội”

Nhưng đây không phải lần đầu anh lại nói

Mỗi chúng ta đều có cuộc sống của mình

Đừng đem nỗi buồn tham nhũng cùng anh

Rồi hà tiện sự hồn nhiên cần thiết

Anh không phải là cái phao Ac-si-mét

Để em bám vào lơ lửng đời nhau

Anh càng không phải là một con sâu

Lợi dụng tình yêu để thành chú bướm

Trời sinh hai tay anh dài như vượn

Vừa để quàng vai, vừa để thượng đài

Trời sinh hai chân anh lắm vết chai

Đủ đi bộ và đủ tìm nhà trọ

Buồng phổi anh cháy dần vì thuốc lá

Trái tim anh hằng khốn nạn vì yêu

Anh có cái đầu thì thơ chiếm mất tiêu

Khiến bao tử cứ loét ra vì rượu

Đó là những điều nếu em tham dự

Đừng bao giờ xâm lược đến đời nhau

Không ai ưa bọn “Hồng Vệ Binh” mới lớn chút nào:

“Em ơi, dang ra cho anh làm cách mạng

Nhích lại gần anh làm mất Đoàn, mất Đảng”

Nhưng cũng không ai ưa thứ ái tình ăn trộm

Ăn cướp, ăn xin, ăn giựt, ăn mày

Ái tình đâu phải là dĩa trái cây

Mà lúc tim đói há mồm ra cắn

Sa-gan nói: “yêu là đừng

Anh cũng trả lời yêu là phải chịu chơi

Lúc hôn nhau mình đã rất lắm lời

Nên lúc đối thoại em làm ơn tiết kiệm

Với đời sống anh là thằng gác kiếm

Thì với ái tình anh không muốn rửa tay

Đời sống gờm nhau ngôn ngữ “tao, mày”

Trong tình ái gọi tiếng “em” mát ruột

Ở đời sống người ta cần phong tước

Trong ái tình anh chỉ thích làm dân

Em là Thảo, Bích, Dung, Phương, Nhạn, Thu, Vân

Hay Kim, Đào, Yến, Phụng, Giang… gì cũng mặc

Miễn là chúng ta tôn trọng ngầm nguyên tắc

Anh là đàn ông, em là đàn bà

Chúng ta khác nhau từ lúc lọt lòng ra

Và đây không phải lần đầu anh phẫn nộ

Nhưng trong tình yêu nếu em làm toán đố

Thì xin mời em mai cắp sách đến trường

Anh vốn sợ giáo điều như sợ bảng cửu chương

Đừng xoa đầu anh như xoa đầu đứa trẻ

Đừng bắt chước bà hoàng đi săn nô lệ

Đừng để anh phải nói tục thật kỳ

Thà mang tiếng Mã Giám Sinh còn hơn là ôm hận Trương Chi

Lời cầu hôn

Tôi tỏ tình tôi lần thứ một ngàn

Bằng bài thơ tình dễ thương như vậy

Những bài thơ mặc áo quần quý phái

Lúc cởi ra thành xó chợ, đầu đường

Thơ tình của tôi không xẻ rạch, đào mương

Mà thuỷ lợi hơn rất nhiều cuốc xẻng

Thơ tình của tôi mọc chân như bầy kiến

Bò khắp hồn em kiếm vị mỡ hành

Và tôi khát nước trong mỗi lần há miệng

Tự vắt cạn đời mình như vắt cạn một múi chanh

Nên tôi sẽ bỏ vỏ vào tay người nữ nào mà tôi dám xưng: anh

Em có ngại khi tôi làm điều đó?

Đã yêu nhau, mình sợ gì !

Tình sẽ vu quy ngay lúc sắp từ trần

Tình sẽ kết hôn vào lúc mới mười lăm

Thiếu son phấn, tình chẳng hề xấu xí

Thiếu của hồi môn, tình không lo ly dị

Vì tình của tôi không hạch toán bằng tiền

Em sẽ mua chịu bằng tấm lòng miễn phí

Chỉ yêu cầu còn cục cựa trái tim

Tôi tỏ tình tôi vụng dại quá các em

Nghèo kiết xác trước đời đầy công chúa

Tôi đốt nến hơ ái tình vô lửa

Không sợ phỏng tay trước địa ngục, thiên đàng

Ai dám yêu tôi sẽ trở thành giàu có

Vì ái tình tôi: thơ đã đắt hơn vàng!

Lời rao của sự cô đơn

Tìm em không phải tìm hạnh phúc

Có khi bạc mệnh cả một đời

Có khi cả một trời nóng nực

Tôi vẫn tìm một chút mưa rơi

Tìm em không hẳn tìm ngay được

Có khi đến chết vẫn còn tìm

Em thấp thoáng như là kiếp trước

Đậu xuống hồn tôi: chỗ yếu tim

Tìm em thật giống tìm nguồn cội

Tôi lạc tôi biết mấy tuổi đời

Tôi vừa kén vợ, vừa mai mối

Thấy bóng mình đổ xuống chung đôi…

Lu-i Mi-ghen, ca sĩ 13 tuổi

Mười ba tuổi đã được gọi là đàn ông hay chưa?

Mười ba tuổi đã có gì hấp dẫn?

(Râu chưa mọc trên đôi chân đá bóng

Ngực chưa căng khi nhảy xuống ao hồ

Những thèm khát trên chiếc giường người lớn

Cũng chưa bằng chiếc bánh ngọt nằm mơ)

Thế mà đủ bàng hoàng cả Mê-hi-cô

Xao xuyến hết những túp lều da đỏ

Vú đã hồng chưa, hỡi các cô gái nhỏ

Mà các cô quên hết lối về nhà

Mà các cô trèo hết lên sân khấu

Mặc ống kính truyền hình của Ác-hen-ti-na

Mặc biên giới phân chia giữa các quốc gia

Đất nước chỉ rõ rệt từ khi Mi-ghen hát

Khi Mi-ghen hát là ban hành hiến pháp

Mi-ghen không ca là thế giới đã từ trần

Là nhân loại đã lùi về kiếp vượn

Ngược quá trình tiến hóa của Đác-uyn

Các cô không nhớ mình màu trắng hay đen

Màu da thay đổi trước bầu trời âm nhạc

Các cô yêu bằng tình ái vị thành niên

Trước thần tượng tuổi mười ba ngơ ngác

Trước Lu-i Mi-ghen tóc vàng mắt biếc

Dắt chó đi chơi sau bữa ăn chiều

Trước Lu-i Mi-ghen chưa đủ tuổi làm căn cước

Nhưng hát lên là Venus sốt vì yêu

Ông hoàng Mi-ghen chưa kịp mọc râu

Mà làm bạc tóc trái tim Châu Mỹ

Bằng tiếng bập bẹ của trẻ con thế kỷ

Không đủ tiêu chuẩn đàn ông nhưng thừa thông hành nghệ sĩ

Lu-i Mi-ghen hát bài hát đời mình

Tình lo sợ trong lời ca thủ thỉ:

Kiếm một nơi nào trốn người lớn đi em!

Kiếm một nơi nào đầy Lu-i Mi-ghen

Không disco, không ABBA, không rock

Kiếm một nơi nào tình thơ không phải khóc

Vì sự nhân danh sứ mệnh của tuổi già

Kiếm một nơi nào có chó, hoa và cỏ

Rồi mình yêu nhau bất chấp mới mười ba

Mẹ và ông Thánh đa nghi

Mẹ đã cho không con hai bàn tay

Cám ơn Thượng Đế sinh ra mẹ

Mẹ cũng có hai bàn tay như thế

Bàn tay làm dấu thánh nhà thờ

Bàn tay xoa đầu lúc con tập làm thơ

Bàn tay tát nhẹ vào má con bên phải

Sao mẹ lại không tát luôn má trái

Cho con lớn khôn như cây cỏ trong rừng

Sao mẹ cứ muốn con là quả trứng trẻ con

Và mẹ cứ mãi là mẹ Âu Cơ trong truyền thuyết?

Trên bàn tay mẹ tưởng rằng con đi hết

Mà vẫn không qua đường chỉ của cuộc đời

Những đường chỉ gầy như những nhánh sông trôi

Trên bàn tay mẹ, con lội hoài không đến

Mẹ đã hơn bảy mươi, hỡi bàn tay của biển

Biển bao dung tự tách để thành đường

Biển Đỏ của ông Môi-Sen, biển đỏ của văn chương

Biển của triệu bài thơ làm về mẹ

Trong mẹ có nhà thờ lại có thêm nhà trẻ

Vừa có Chúa thiêng liêng vừa có bố bình thường

Vừa có mười hai Thánh Tông Đồ vừa có sáu đứa con

Vừa có bầu trời lại có luôn mặt đất

Để con chạy nhảy suốt đời không sợ chật

Con đặt tay mẹ lên tay con

Mẹ không muốn con thành thằng bé tí hon

Bỏ vào rừng vì mẹ không nuôi nổi

Mẹ ơi, chuyện cổ tích thường xảy ra khi trời tối

Mẹ chớ lo âu kiếm một ngọn đèn cầy

Khi tay mẹ trong con, mẹ đã hóa ban ngày

Mẹ hóa mặt trời, mẹ là ánh sáng

Trong bóng tối, bàn tay con tìm bạn

Hỡi cô gái tôi yêu, bàn tay rất mịn màng

Cô có dám như tôi, xòe năm ngón tay ngoan

Đặt dưới tay mẹ trước khi mình đỏ mặt

Và hỡi Eva, người đàn bà thứ nhất

Bàn tay của người có khác mẹ và em?

Cho nên tôi tin, tôi tin, tôi tin

Như Chúa tin mẹ có cơn đau sinh đẻ

Như mẹ tin Chúa có cơn đau trần thế

Như con biết tin bàn tay mẹ thật thà

Có thể nào con tập giống Thánh Tô-Ma

Đặt năm ngón vào cạnh sườn của Chúa

Đặt giọt nước không đâu vào nơi sinh của lửa?

Lửa ở trên đầu chúng ta

Vì lưỡi lửa đã ở trên đầu Thánh Tô-Ma

Con có một thời làm ông Tô-Ma tội nghiệp

Con hào hứng đặt tay vào giấy viết

Mà vẫn không hay lỗ hổng của cuộc đời

Đặt vào tay em chỉ thấy chuyện lứa đôi

Đặt vào tay bạn chỉ thấy tình bằng hữu

Đặt vào tay mẹ mới biết mình tham dự

Mới hiểu mẹ Âu Cơ không khác mẹ Eva

Mới hiểu chết đi nghĩa là đang sống lại

Nghĩa là hoàn toàn như chuyện Thánh Tô-Ma

Mưa trên đồi

Tôi qua Đà Lạt mùa mưa

Gió ơi là gió, gió lùa tôi đi

Mưa ơi, hỏi gió muốn gì

Không cho tôi hóa cây si giữa trời

Lạnh thì chịu lạnh mưa ơi

Tim ai còn ấm, tôi mời hứng mưa

Mưa, sự lập lại

Mưa

Đứa con gái chưa đến tuổi phát ngôn về tình yêu tỏ ra bực bội

Chiếc dù và bầu trời ngoài căn cước giống nhau còn cùng chung mode mới

Ly cà phê sẫm hơn mọi ngày

Những giọt nước sỗ sàng đang ói

Mưa

Sao lại đụng vào tôi rồi xin lỗi, xin lỗi

Hãy nhìn thủng qua dạ dày của những kẻ hát rong để định nghĩa thế nào là đói

Sự va chạm chỉ là ngẫu nhiên

Người nữ không có tội

Mưa

Lý do gì mà Schubert

Tôi muốn trong một giây lỗ tai có răng và có lưỡi

Để nếm âm thanh, nhạc, và…

Cô có quyền làm thầy bói

Mưa

Chưa đoán ra ư? Vậy thì tôi lải nhải

Chiếc dù đen, bầu trời đen, cà phê đen

Đen đen đen đen…

Tôi xin lập lại:

Chiếc dù của em, bầu trời của em, cà phê của em

Em em em em…

Mừng tuổi cái răng khểnh

Cô bé có cái răng khểnh

Giấu đi định xài một mình

Cái răng giống như bụi trúc

Chia đều chỗ mọc mới xinh

Trúc xinh trúc mọc đầu đình

Bé xinh bé còn răng khểnh

Năm con Chuột chớ hà tiện

Phút giao thừa trong cái răng

Chúc bé cười đúng một năm

Cho môi hồng thêm chút nữa

Cho đời anh được thăng bằng

Nhờ khấp khểnh răng công chúa

Chắc gì trong lòng ngọn lửa

Không mơ một ngọn đèn cầy

Khi bé trở thành chuyện cổ

Một nghìn lẻ một đêm nay

Trang giấy anh cầm trong tay

Có nụ cười ai không biết

Chắc gì trong tuổi ba mươi

Không khểnh răng trên ngòi viết?

Và chắc gì khi chấm hết

Lại không được phép xuống hàng

Anh như hạt dưa ngày Tết

Lìa đời khi bé cắn răng!

Mười năm đứng trước Đà Lạt

Mất đến mười năm yêu Đà Lạt

Mới quàng vai được những ngọn đồi

Em có đi trên đồi không vậy?

Sợ chạm vào em lại điếng người

Điếng người chỉ muốn tan thành khói

Rụt rè bay trên những mặt đường

Chỉ cần sáng sớm em mang guốc

Là bao nhiêu khói trở thành sương

Đà Lạt mềm như chiếc áo len

Khoác vào là lại hiện ra em

Hồn anh đã khép hai hàng nút

Lá trúc nhà ai: mặt chữ điền

Tội nghiệp cho chàng Hàn Mặc Tử

Níu tình nhau bằng cái đậm đà

Không biết trong căn nhà ngói đỏ

Sắp có nàng công chúa bước ra

Anh biết và anh đợi hằng đêm

Như tường vi đợi gió qua thềm

Như trăng rằm đợi mùa sương khói

Anh đợi mười năm tiếng guốc em…

Ngã tư thị trấn

Em buồn em lang thang

Ta buồn ta đứng ngó

Không có phấn không vàng

Để gửi hương cho gió

Chỉ riêng ta đứng đó

Thay một nhánh cây gầy

Cái bóng cây vừa đổ

Xuống em mà không hay

Nên ta cụt hai tay

Một đời không níu được

Nên ta điếc hai tai

Trước tiếng ồn kiếp trước

Tưởng rằng em thân thuộc

Mà xa xôi quá chừng

Đau lòng ta khúc ruột

Một mặt trời rưng rưng

Ngón út

Đưa anh ngón út anh cầm

Cái ngón ốm nhách mà em giấu hoài

Không đưa, anh nắm bàn tay

Anh nâng lên mũi, hỏi ai bắt đền?

Mà đền thì nghĩ vô duyên

Đến trời cũng sợ trước quyền yêu nhau

Cái mũi không có tội đâu

Đánh hơi thấy sự ngọt ngào mới hôn

Bàn tay thiệt đáng đánh đòn

Biểu đưa ngón út sao còn dấu đi?

Đưa anh ngón út khó gì

Anh cầm mai mốt đi thi đậu liền

Bắt bướm là bướm ngồi yên

Hái hoa, hoa sẽ nở trên tay mà

Chưa kể lúc em pha trà

Cái ngón sẽ hát bài ca con người

Anh nâng ngón út vào môi

Cái ngón sẽ nói những lời trái tim

Đừng đưa lộn ngón nghe em

Lỡ ai đeo nhẫn, anh tìm sao ra?

Ngựa quen đường cũ

Mỗi lần đi chơi với một người đàn bà tôi có lỗi với em

Tôi không biết làm sao như vậy nữa

Đời sống tôi vốn là ngọn lửa

Cần chút lá khô để nhúm đống tro tàn

Em âm thầm và đen đủi như than

Nấu tôi chín mỗi ngày hơn một tiếng

Tôi bỏ củi than đi tìm bếp điện

Thấy lửa rơm không bén nổi đêm dài

Tôi bỏ mối tình em tiết kiệm

Thấy chính mình đang phung phí từng giây

Mỗi lần đi chơi với một người đàn bà có cặp đùi dài

Tôi gục mặt trước cái nhìn em rất cũ

Tôi sẽ tự kiểm dưới gầm giường, trong hộc tủ

Như chuột rúc em ơi, như muỗi thở em à

Tôi sẽ bò như con rệp mất nhà

Đến tạm trú dưới lưng em hối hận

Tôi sẽ thành chàng dế trống đơn ca

Chết bất tử trước khi trời sáng

Tôi sẽ thành bọ giun, thành côn trùng gầy ốm

Để trừng phạt mình về tội thích trăng hoa

Tôi đã không làm được Thánh Giuse

Maria ơi, tôi hoàn toàn biết lỗi

Tôi bỏ con lừa chở em, tôi đi theo con… gái

Tôi bỏ hang đá Bê-lem, tôi nằm sấp trên giường

Mỗi lần đi chơi là mỗi lần tôi đứng lại

Ngựa chạy quen đường rồi, tôi cũng chạy quen em

Trên đây là những bài thơ hay nằm trong tập “Thơ tình” của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu tới bạn. Với chất văn và khả năng sử dụng ngôn ngữ văn chương của mình, nhà thơ đã chinh phục được nhiều thế hệ độc giả. Và dù đã sáng tác cách đây khá lâu nhưng những bài thơ này vẫn giữ nguyên được giá trị của mình. Đừng quên theo dõi bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 5 bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Xem thêm:  Bài thơ Xin Đừng Trách – Nhà thơ Dương Hoàng

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …