Tiếp nối bài viết, nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 4, chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn 20 bài thơ tiếp theo trong tập thơ này. Đây là những bài thơ vết về nhiều cung bậc cảm xúc trong tình yêu, cũng như những trải nghiệm và những vấn đề còn gặp phải trong mối quan hệ này. Hy vọng những vần thơ này sẽ giúp bạn tìm thấy hình dáng của mình trong đó cũng như có được những phút giây thư giãn.
Nhói ngực anh
Đời anh là cuộc rong chơi lớn
Thơ rượt theo cũng đủ mỏi giò
Lẽ nào em cứ đem phiền muộn
Khiến lòng anh buốt một cơn ho
Như cây trái Tết
Mới đầu anh tưởng em là ổi
Xá lị mà ăn rất đã đời
Dè đâu em trở thành xí muội
Ngọt ngào mà chua loét đôi môi
Anh ê răng chạm vào trái cóc
Em lại đem xoài tượng ra mời
Tim anh phân nửa là muối ớt
Nửa nước mắm đường nêm mê tơi
Em khoe cả một vườn cây trái
Me dốt mùa xuân ngó bắt thèm
Trái dâu nũng nịu trên đầu lưỡi
Có xuýt xoa bằng anh nhớ em?
Em đỏng đảnh tương đương như Tết
Yểu điệu mà chua ngọt đủ điều
Anh nằm mộng suốt đêm trừ tịch
Thấy trái trong vườn cũng biết yêu!
Những tiểu khúc về một cô bé
Con mắt
Rất nhiều con mắt theo anh
Đêm về nhớ một cái nhìn gì đâu
Người ta nói mắt ngọt ngào
Còn anh thấy mắt như dao điếng người
Anh đi tìm kiếm trăm nơi
Không hay con mắt một đời ở đây
Con mắt lấp ló sau quầy
Anh đang đứng bỗng muốn bay ra đường
Con mắt lấp ló cổng trường
Anh đang khỏe bỗng ốm luôn một tuần
Con mắt lấp ló ngoài sân
Anh đang hát bỗng hóa câm thật mà
Con mắt lấp ló trong nhà
Anh đang héo bỗng nở hoa tận hồn
Mặc ai cần của hồi môn
Phần anh chỉ muốn cầu hôn cái nhìn
Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Mắt xinh mắt có vô tình vẫn xinh
Nụ cười
Vì con mắt vốn biết cười
Cho nên cái miệng cũng tươi quá chừng
Anh đi quét sạch lá rừng
Em cười khiến gió phải ngừng rung cây
Nụ cười không thuộc riêng ai
Mà anh cứ tưởng chẳng ngoài anh đâu
Một hôm em cười lần đầu
Trong anh mọc những vì sao ban ngày
Rồi em cười lần thứ hai
Trong anh tà áo lụa dài thướt tha
Rồi em cười lần thứ ba
Làm sao đếm được hết ngọc ngà trong anh
Em cười như thể trong tranh
Anh im như tượng để thành đàn ông
Đừng làm Bao Tự nghe không
“Tiếng cười nghiêng nước” má hồng ớn ghê
Cứ cười rất đỗi… nhà quê
Mình anh hai buổi đi về biết thôi
Giọng nói
Con mắt, cái miệng biết cười
Cho nên giọng nói trời ơi, dịu dàng
Phải rằng tình Bắc duyên Nam
Mà nghe có tiếng hò khoan trữ tình
Phải rằng quan họ Bắc Ninh
Mà nghe như thể rập rình Hội Lim
Phải rằng con mắt lim dim
Mà nghe có tiếng ai tìm Trống Cơm
Giọng em như quạt mo thơm
Còn anh giống hệt Thằng Bờm ngẩn ngơ
Anh cầm chiếc quạt mà mơ
Run tay viết một bài thơ nhói lòng
Tiếng em hay tiếng biển Đông
Mà nghe như sóng tơ đồng hòa âm
Tiếng em dù rất thì thầm
Mà nghe như bốn ngàn năm vỡ òa
Tiếng em tiếng mẹ cha ta
Nên quê hương mãi đậm đà cháu con
Mai này nước chảy đá mòn
Riêng em giọng nói vẫn còn ru anh
Nỗi buồn
Mỗi người một nỗi buồn riêng
Lẽ nào anh dám làm quen nỗi buồn
Anh buồn anh đi ra đường
Hút ba điếu thuốc, hát cương bốn bài
Sau đó đứng dựa gốc cây
Trước khi thử sức một vài chai bia
Em buồn mới đáng sợ kìa
Thuyền quyên đâu dám về khuya một mình
Em buồn em chỉ lặng thinh
Hai tay bó gối ngồi rình bóng đêm
Vái trời anh là cột đèn
Anh hắt ánh sáng cho em bớt buồn
Vái trời anh là cái chuông
Anh rung liên tục cho buồn xa em
Vái trời anh là Tề Thiên
Anh làm con khỉ thổi kèn đi dây
Niềm vui anh ở trên mây
Em ở dưới đất nên hay bị buồn
Cái buồn lây đến dị thường
Trần gian một lúc cô đơn hai ngườ
Những vì sao
Nửa khuya ta tiễn em về
Những-vì-sao-của-Đô-Đê trở mình
Ban ngày dơ bụi nhân sinh
Ban đêm tinh khiết mối tình của sao
Những vì sao cũng cưới nhau
Sao Vua cởi áo long bào cầu hôn
Sao Cày không có hồi môn
Phải làm tì thiếp trong vườn Thần Nông
Những vì sao hóa vợ chồng
Cho thơ ngàn tuổi vẫn trồng cây si
Nỗi buồn của Phượng
Phượng giấu một nỗi buồn
Bằng cách ngồi bó gối
Cái đầu gối không nói
Được bất cứ điều gì
Nhưng mà cái rèm mi
Lại rất nhiều ngôn ngữ
Trong đó có Sở Thú
Trong đó có quán chè
Trong đó có xinê
Trong đó đầy cóc ổi
Trong đó có buổi tối
Mẹ kể chuyện đời xưa
Trong đó có buổi trưa
Anh chở đi Văn Thánh
Khi anh bị sét đánh
Là rèm mi cong lên
Khi anh bị yếu tim
Là rèm mi khép lại
Ôi cánh cửa thần thoại
Đóng vào rồi mở ra
Anh như người chết đuối
Lúc định bước vào nhà
Bởi nhà là dòng sông
Bởi sông là mắt Phượng
Bởi sau rèm mi cong
Là dòng sông nước lớn
Anh uổng công chạy trốn
Giống một đứa trẻ con
Cũng không thoát nỗi buồn
Phượng giấu trong đôi mắt
Hỡi tất cả báu vật
Quý giá nhất đời này
Hãy lặng lẽ bao vây
Quanh chỗ ngồi của Phượng
Hỡi tất cả lạp xưởng
Hỡi tất cả bánh mì
Hỡi tất cả cây si
Hỡi hoa hồng… tất cả
Hãy mọc cho Phượng ngó
Hãy dọn cho Phượng dùng
Để anh thấy dòng sông
Không buồn vì thiếu bến
Hoa Phượng không màu tím
Hoa Phượng không màu xanh
Hoa đỏ từ sơ sinh
Phượng hồng từ nở nhụy
Khiến bao nhiêu nhạc sĩ
Chết rồi thành con ve
Khiến bao nhiêu nhà thơ
Chết rồi thành mùa hạ
Khiến anh đành hóa đá
Đứng như thể trời trồng
Chiều nay anh hóa đá
Phượng có buồn hay không?
Phản “Tống biệt hành”
Đi đến với những người hiếu khách
Ngoài ba lô còn một cây đàn
Ba lô để nhớ thời chân đất
Cây đàn nghe sóng vỗ thênh thang
Đưa người, ta cứ đưa sang sông
Không sợ tiếng sóng ở trong lòng
Thâm Tâm lên núi mà tống biệt
Ta về biển mặn hoá dòng sông
Nhích lại gần nhau nghe ngày xưa
Chàng An Tiêm lãng mạn trồng dưa
Có cô công chúa đi làm rẫy
Con mắt to giống như em vậy
Con mắt to thành mắt con thuyền
Có người kéo lưới đợi thuyền lên
Có người kéo lưới thương con mắt
Mắt con thuyền… a, con mắt em
Người biết bơi nhớ mùa nước nổi
Lặn làm chi sặc sụa tâm hồn
Quả dưa xẻ đặt trên đầu gối
Em một đầu, ta một đầu: hôn
Ừ thôi về biển, ta về biển
Con cá ra khơi, con chim liệng
Chỉ e con sóng sắp bạc đầu
Sợ hãi vì người xanh tóc đến
Đã bảo trong ba lô có biển
Không, sao cây sác mọc thành rừng?
Đã bảo trong cây đàn có biển
Không, sao âm nhạc thở tình nhân?
Đừng hàm hồ gọi đất-không-chân
Khi ngón mỗi người đều có móng
Tóc biết bay và tay biết ôm
Gió biết biển lúc nào xúc động
Em có thể khóc chiều nay lắm
Nếu ta vờ đánh mất cây đàn
Ta có thể khóc chiều nay lắm
Nếu biển vờ quên mặt dòng sông
Sen
Khi mẹ sinh ra Liên
Sen nở đầy mặt đất
Mưa bắt cóc đi mất
Giấu ở một nơi nào
Anh muốn tròn như ao
Anh muốn dài như rạch
Hứng cơn mưa róc rách
Ao rạch anh thành đầm
Em đậu lại ngàn năm
Tay anh làm bờ thửa
Tóc anh làm bãi cỏ
Đầm gọi em là sen
Anh gọi sen là Liên
Em nở đầy mặt nước
Sẽ không ai biết được
Anh chàng Mạc Đĩnh Chi
Đắm mình trong giếng ngọc
Vớt một bài Đường thi
Sẽ không ai biết được
Anh vớt em làm gì?
Sen trong đầm anh đẹp
Bông trắng và lá xanh
Tay anh thì quá hẹp
Cái nhụy vàng trốn quanh
Anh gọi xanh ơi xanh
Con mắt màu chiếc lá
Anh gọi em ơi em
Cái nhụy vàng óng ả
Tiếng anh bay theo gió
Tiếng anh bay lên đồi
Bông trong đầm vẫn trắng
Chẳng lấm bùn em ơi
Sinh nhật
Hôm nay là ngày sinh nhật của anh
Hai mươi bảy tuổi cháy ngon lành
Anh xòe diêm đốt mà cay mắt
Diêm tàn, riêng sợi khói mong manh
Sinh nhật anh không có đèn cầy
Hoa hồng mang đến cánh còn gai
Em cong môi thổi như công chúa
Hơi thở thơm mùi hương trái cây
Sinh nhật anh không có rượu vang
Ly quên chén dĩa, ghế quên bàn
Anh quên đời sống như quên tuổi
Bó gối nghe đùi thương gót chân
Sinh nhật anh không có đàn bà
Tháng Mười, Chúa chẳng kịp sinh ra
Dang tay anh đứng làm thập tự
Mơ một nàng Ma-đa-lê-na
Sinh nhật anh không có đàn ông
Tháng Mười, Phật giác ngộ chưa xong
Vòng tay anh khép làm tràng hạt
Đợi nàng Thị Kính cắt râu chồng
Sinh nhật anh mà sinh nhật em
Có nàng con gái rất thuyền quyên
Lách qua khe cửa như hơi gió
Ụp xuống đời anh cơn bão đêm
Sinh nhật anh. Ừ, sinh nguyệt em
Trăng lên soi rỗng túi không tiền
Mẹ anh sinh nở con cầu tự
Nên suốt đời anh ngủ mái hiên
Sợ
Năm, mười, mười lăm, hai mươi…
Kiếm nơi nào trốn loài người đi em!
Sự cố đêm Noel
Cô bé ơi, những lời ca lạc hậu
Người ta đã sử dụng nó để làm trò giác đấu
Mua vui cho bầy-công-chức-triều-đình
Có phải đột ngột anh bất thường nổi cáu
Quay mặt về em tìm kiếm sự đồng tình
Và câu trả lời của bé rất thông minh
Một cái chớp mắt đủ làm anh mát ruột
Đủ làm anh làm đơn xin từ khước
Những-bài-thơ-quốc-doanh đã in báo trước giờ
Đủ làm anh hiểu cái đầu của Goethe:
“Mọi lý thuyết đều xám xịt buồn xo”
Mà cây đời xanh lá rất tự do
Tự do tuyệt đối như anh cầm tay bé
Xưa ông bà đã cầm tay như thế
Và mẹ cha đã nắm chặt suốt đời
Ta cũng phải làm những điều giống họ
Để lập lại một cái gì truyền thống bé ơi
Anh bất cần để ý những cái đuôi
Đi lẽo đẽo ở đằng sau lưng bé
Nội chuyện gặp nhau cũng bất ngờ quá thể
Anh đã thốt lên và mắt bé chớp rồi
Mình chần chờ gì mà không ngồi xuống ghế
Nghe bé hát bài “Biển động” buồn ơi
Nghe anh kể về Duyên Hải xa xôi
Có ngọn sóng giang hồ hăm bảy tuổi
Ngọn sóng con trai thì thương thầm con gái
Nên đêm Noel bỏ biển nhảy lên bờ
Ngọn sóng này gặp ngón sóng kia chạy lại
Như bây giờ anh gặp bé đọc bài thơ
Chào khu giải trí thanh niên hai mặt lập lờ
Anh và bé bước ra đường lương thiện
Trong các ngôi sao đêm nay ta tìm kiếm
Thiếu mất ngôi sao của Chúa Hài Đồng
Chắc Thánh Giuse bận đi mua áo lạnh
Máng cỏ còn một mình Đức Mẹ (bé lạnh không?)
Ai bảo trời sinh mắt biếc môi hồng
Cho người bên cạnh phải trở thành thi sĩ
Ai bảo trời sinh đàn ông hợp lý
Cho bé ôm đàn lãng mạn hát tình ca
Ta sẽ đóng đinh tử hình ma quỷ
Mời những thiên thần xuống nhảy “cha cha cha”
Hoa quỳnh nở về đêm mới thật là hoa
Bé đã nở thành hoa trên mười ngón
Cho anh quàng vai cho anh ăn trộm
Lòng ngực lăng xăng tim đập chỗ nào
Tên thánh của anh là gì không biết nữa
Nếu Chúa có buồn cũng thông cảm chứ sao!
Bé ơi, đêm về lạnh lắm, tim đau
Hai đứa run rẩy vì không mang áo lạnh
“Đừng bỏ em một mình, trời lạnh lắm”
Bé hát hay ai? Lạnh lắm, bỏ sao đành
Sau này một mình về ngang cư xá
Khi lạnh trong lòng bé còn nhớ đến anh?
Anh như muỗng đường, bé giống miếng chanh
Mình trộn vào nhau làm thành ly nước ngọt
Cơm áo quanh năm làm môi mình mặn chát
Đổi một đêm nay: Đêm-Thánh-Vô-Cùng
Mai anh ra biển yếu lòng vì tiếng hát
Anh gọi bé hoài, bé có gọi anh không?
Sự lợi hại của con mắt
Con mắt của em nguy hiểm quá
Dại dột chi mà lại ngó vào
Ta đang chí lớn trong thiên hạ
Lẽ nào đần độn trước em sao
Do người xưa nổi hứng một câu:
Ngai vàng cũng còn thua đôi mắt
Do ta chưa đến tuổi bạc đầu
Nên nổi hứng thản nhiên ngoảnh mặt
Nhưng mà trời đất ơi, con mắt
Quay đi đâu cũng thấy rõ ràng
Thôi ta chịu lép người xưa vậy
Nhìn một lần cho mát ruột gan
Nhìn hai lần cho hết dọc ngang
Nhìn ba lần cho quên chí lớn
Thảo nào hoàng hậu bị cấm cung
Và công chúa ra đường che mạng
Đã lỡ thì phải nhìn cho đáng
Trước sau ta cũng bị chầu trời
Thà ngó thẳng em rồi chết đứng
Cho chàng Từ Hải phát ghen chơi
Sự tích cột thu lôi
Không hề cháy thịt cháy da
Vậy mà thân thể tan ra dễ dàng
Lặng yên hết hệ tuần hoàn
Chỉ còn lại giữa trần gian hai người
Chỉ nghe môi thật là môi
Mắt thật là mắt có lời bên trong
Đáng gì cái lạnh mùa đông
Gió càng mang rét càng hồng má thêm
Một người nhỏ nhẹ xưng em
Mở đầu “tiếng sét” có tên “ái tình”
Bầu trời đột ngột bình minh
Chôn chân anh đứng một mình… thu lôi
Sương Mai
Mỗi lần sắp sửa yêu cô
Là anh chuẩn bị một giờ nín thinh
Hai giờ nữa tập rêm mình
Và ba giờ khác ngồi rình suốt đêm
Tốn “sáu giờ” mới gặp em
Trượng phu cũng hóa ra hèn vì yêu
Phải cô tên là Buổi chiều
Anh đâu đến nỗi chân xiêu gối chồn
Phải cô tên là Hoàng hôn
Anh đâu đến nỗi hết hồn chịu thua
Phải cô tên là Buổi trưa
Anh đâu đến nỗi nắng mưa một đời
Hoặc cô tên là Đêm ơi
Thì anh có tiếc chi đời con trai
Nhưng mà em tên Sương Mai
Thức đêm, anh sợ đêm dài buốt tim
Tầm quan trọng của phụ nữ
Em đã đánh thức những giác quan trong anh
Mặt mũi chân tay có một thời vô dụng
Thượng Đế ban cho anh sự sống
Mặt trời ban cho anh một trái đất buồn
Mẹ cha ban cho anh hình thể, trí khôn
Em gom hết Thượng Đế, mặt trời, mẹ cha cộng lại
Khi em xuất hiện anh gọi thầm: con gái
Con gái ban cho anh sự ưu việt tâm hồn
Từ đó tim anh biết đập trước văn chương
Con mắt nói ra âm thanh, bàn tay làm hội họa
Anh cố gắng tìm sân khấu ở trong anh, nhưng không có
Những giác quan chưa đóng kịch lần nào
Cơm áo gạo tiền khiến anh chết được sao
Công danh phù phiếm có làm anh tắt thở
Anh tồn tại mà không hề lo sợ
Chuẩn bị cho các giác quan sắm nhiệm vụ của mình
Có khi anh chuẩn bị hoài vẫn không thấy bình minh
Có khi anh chờ đợi một đời trong bóng tối
Tội nghiệp thay những giác quan nóng hổi
Phải nguội dần đi trước đời sống lọc lừa
Bị tê liệt mỗi ngày mà vẫn đợi chút hương xưa
Vẫn kiên nhẫn chờ em ban phép lạ
Với mọi người, giác quan anh hóa đá
Qua ngọn lửa tình em, đá đã trở nên vàng
Em đến, và anh nói nhỏ: cám ơn
Sự già cỗi cám ơn lòng son trẻ
Mắt anh chưa lúc nào trong veo đến thế
Chân tay cứng cáp hơn, vành tai thính quá chừng
Anh còn dùng khứu giác mình phát hiện được mùi hương
Dù em có trốn cách một ngàn cây số
Miệng anh cười xã giao, tim anh kêu rầm rộ
Máu anh chảy lung tung, phổi hữu nghị với bầu trời
Ôi, khi những giác quan của anh đã cựa quậy lại rồi
Thì anh sẽ bất tử chẳng thể nào tiêu diệt
Chỉ trừ ra em, em yêu ơi, có biết
Em cứu sống ai thì kẻ đó thuộc về mình
Em rất dễ dàng giết chết hồn anh
Một lần nữa nếu…
Tâm sự của Adam lúc phát hiện Eva
Em xuất hiện như mặt trời
Xua đi những cơn u ám
Anh đang buồn hiu một hoàng hôn xám
Bỗng đổi màu thành xanh
Từ đó một ngày có ba buổi bình minh
Nắng buổi nào cũng thơm tho mùi mật
Từ đó không còn giới hạn của ngày và đêm
Em đã xoay chiều trái đất
Thì anh chính là một hành tinh buồn bã nhất
Lần đầu tiên biết giá trị nụ cười
Em đi rón rén như nhan sắc
Dạy cho anh nói tiếng loài người
Tên Cô-dắc, tên thổ phỉ
Cũng có thể vì anh ba gai
Và nheo mắt trái được mười lăm phút
Nên em vẫn thường hất mặt, nhún vai
Trước khi nói: Ê, tên Cô-dắc
Tên Cô-dắc từng làm em khóc ngất
Hắn thẩy con sâu vào chiếc ghế em ngồi
Tên Cô-dắc từng làm em cười khúc khích
Hắn nhảy hàng rào Bộ tư lệnh đi chơi
Cũng có thể vì anh đen thui
Nhậu nhẹt đánh nhau nhiều hơn suy nghĩ
Nên em vẫn thường chớp mắt, cong môi
Trước khi nói: Ê, tên thổ phỉ
Tên thổ phỉ từng làm em say lúy túy
Hắn đổ chai Rum lên mái tóc em mà
Tên thổ phỉ từng làm em thành bác sĩ
Hắn rên hừ hừ dù sốt rét sơ sơ
Thái độ
Khi anh nói lời tục tĩu
Đừng nên bưng mặt thình lình
Chẳng qua chỉ vì quá chén
Đành quên tập quán văn minh
Khi anh cười ngất một mình
Đừng thèm nhếch môi khinh bạc
Chẳng qua trong cuộc bon chen
Lỡ có một người thất lạc
Giữ sự ngây thơ cần thiết
Giùm anh, thay đạo thánh hiền
Để khi nào anh thấm mệt
Còn một chỗ ngồi thương em
Thân cư thê
Ngồi yên cho hết buổi chiều
Nghe thầy bói nói mà xiêu xiêu lòng
Nói rằng tài hãm thiên không
Bao nhiêu lộc hóa bụi hồng bay đi
Nói rằng hình đáo cung di
Làm sao kiến nghĩa bất vi… bây giờ?
Nói rằng quả tú cung nô
Chao ơi, bè bạn giang hồ hết sao?
Kiểm tra quan, ách, tử, bào
Mới hay lọt giữa gươm đao bốn bề
May mà thân lại cư thê
Giấy rách còn giữ được lề, nhờ em
Em hồn nhiên tựa cây kem
Một trăm thầy bói cũng thèm trẻ con
Tử vi đang nát như tương
Chỉ mình em đủ bồi thường cho anh
Cho gương đang vỡ lại lành
Anh đang bạc mệnh bỗng thành… đào hoa
Thần giao cách cảm
Khi nhớ đến em, anh gọi tên người khác
Làm như em chưa hề có ở trên đời
Bởi vì theo luật thần giao cách cảm
Anh gọi tên người nào là người đó bị hắt hơi
Ôi, cái nỗi nhớ bật lên thành tiếng gọi
Anh lại phải giấu đi, đau đớn biết chừng nào
Để nghìn lẻ một đêm em ngủ trong thần thoại
Không ai được làm ồn, không ai được xôn xao
Thí dụ
Thí dụ em là hạt mưa
Thì anh khi ấy cũng vừa thành lu
Thí dụ em là cao su
Thì anh làm gã tiều phu lên rừng
Thí dụ em là dây thun
Thì anh sẽ búng mấy vòng cho coi
Vì em nhan sắc mặn mòi
Nên anh thí dụ đùa chơi thôi mà
Trên đây là những bài thơ tiếp theo trong tập Thơ tình của nhà thơ Bùi Chí Vinh mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Qua đó bạn sẽ hiểu thêm về phong cách sáng tác của nhà thơ này cũng như những nội dung mà ông muốn chuyển tải. Và cũng đừng quên đón đọc bài viết Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần cuối bạn nhé!
Theo Thuvientho.com