Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Bùi Giáng và tập thơ đặc sắc nhất “Mưa nguồn” (Phần 2)

Nhà thơ Bùi Giáng và tập thơ đặc sắc nhất “Mưa nguồn” (Phần 2)

Nhà thơ Bùi Giáng và tập thơ đặc sắc nhất “Mưa nguồn” (Phần 2)

Tập thơ Mưa nguồn của thi sĩ Bùi Giáng viết về khung cảnh thiên nhiên đất trời của mùa xuân. Đó là mùa xuân hiển hiện, lung linh ánh sáng và long lanh thinh sắc. Chính trong niềm hoan lạc của trời đất, con người ta sẽ an tâm vui hưởng. Bởi đó là niềm tin vào sự tuần hoàn của thiên nhiên đất trời và tin vào như một cánh én. Tiếp theo phần thơ Mưa nguồn phần 1, chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn những bài thơ hay trong tập thơ này.

Chiêm bao

tặng Lyn-Rô (*)

Các em đến trong vòng quanh mi mắt

Các em cười vầng ảo mộng trăng khuya

Màu xuân trắng mơ màng pha in mặt

Khắp môi hường nhắc lại chuyện hôm kia

Vườn cây lá một lần về đây ở

Một vài ngày xao xác hẹn bên nhau

Trùng quan lạnh mấy lần ai đã sợ

Em nghe không? lời nức nở nguyện cầu

Câu chuyện kể một lần trong tiếng hát

Bến đò xưa mây nước rộng xanh trời

Ngàn sao biếc một lần theo sương bạc

Xuống bên rừng tùng thuý điệp chen phơi

Màu tô tỉnh sáng bừng tờ phương cảo

Từng đã sai bóng nguyệt lạc tin hoa

Giờ bất tuyệt giậy ngần trong thủy thảo

Dừng âm thanh ngoài cõi sóng thu loà

Thành đất quạnh vàng rêu mưa thấm liễu

Nẻo Thương Lương làn sáo động đêm ngà

Vừng phơ phất loà xoà em có chịu

Giục Đào Nguyên anh ngó hăm Liêm Hà

Sầu thiên cổ chợt về trên nước dạo

Gió biên đình chợt ẩy gục đầu hoa

Ồ ly biệt tơi bời bờ lảo đảo

Em ra đi – đời bưng mặt khóc oà

Chiều

Em ngó buổi chiều buồn có phải

Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa

Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải

Sắc của trời hương của đất lưa thưa

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi

Vang về đâu không vọng lại hồi âm

Của réo rắt riêng một lần mãi mãi

Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại

Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm

Em ngó mãi những chiều về trở lại

Mang những gì về trong cõi trăm năm.

Chiều hôm phố thị

Chiều hôm phố thị

Em ngồi đếm lá bay chơi

Đèn khuya phố thị

Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung

Những lời cũ kỹ

Một trời thu để nhớ nhung

Chuyện đời giản dị

Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay

Chuyện đời có thế

Nỗi đời em có nhớ không

Em về đây để

Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời

Một lần em lại bên người

Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng

Mở hai hàng cỏ long đong

Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi

Chiều hôm đếm lá cây rơi

Bên đèn phố thị thương đồi núi xa.

Chỗ này

Người đứng đó ngày về tôi có thấy

Hai bàn chân trên cỏ lá ngàn xuân

Phong cảnh đã bốn bề cùng tôi nói

Linh hồn người là thiếu nữ thanh tân

Rồi tôi lớn đi vào đời chân bước

Cỏ mùa xuân bị giẫm nát không hay

Chợt có lúc hai chân dừng một lượt

Người đi đâu? xưa chính đã chỗ này

Người không ở vì chờ mong đã mỏi

Người đã đi cùng tuổi trẻ tôi đi

Chợt có lúc trên đường tôi đứng lại

Ngó ngu ngơ… xưa chính đã chỗ này

Cỏ

Những đứa con mùa thu chết hết

Lúc tôi ra đời ngó xung quanh

Mở mắt bên người tôi chẳng biết

Mùa sau lá có rộng bên mình

Tôi giữ nơi nào những tiếng kia

Người đi không để nụ môi chia

Mùa xuân năm tới tôi không ngó

Nước chảy dòng khe cỏ mép rìa.

Cỏ hoa hồn du mục

Nghe trời đổ lộn nguyên khê

Tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh

Gót chân khơi rộng bóng cành

Nhịp vang đầu núi vọng thành lũy xiêu

Thời gian chắn bước bên chiều

Khóc sông bến lạ mưa nhiều sớm xuân

Cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng

Hồn du mục cũ xa gần hử em

Đá lạnh

Chạy dài đêm sầu đông tất tưởi bóng ma cuồng

quay loạn hồn chia cây lá chẳng nghe nhau mặt

đất chân mây mơ màng xưa xuân vũ thiết tha

gối mỏi con về

Người đóng cửa một lần xin hãy mở đèn khói kia

hương thở mộng con tan. Người sẽ nhớ đời xưa

giấc ngủ nọ canh chầy mười sáu tuổi khóc đêm.

Người hãy quên chuyện người con gái đó còn

đây con giữ đủ người mở xem con giữ được

chừng nầy có nói lại người rằng có nói

Con khóc ở bên khe đá rêu in buồn giữa dạ

tràn lan ngập nước sóng xanh sầu theo ủ rũ bên

con cũng sẽ nói rằng tuổi đời con tới đó nghe

sương trời bay lổ đổ bốn bên vây bốn phía một

mình con ở giữa con gục đầu tảng đá lạnh kêu em

Đi tìm

Ngậm ngùi gió nội lang thang

Theo nồng hơi thở miệng vàng chưa quen

Trời xuân xanh xuống hẹn rằng

Sớm sương đổi lục chiều trăng thay hồng

Ngõ về em có nhớ không

Bóng vang đầu nước hình lồng cuối hoa

Từ ngao ngán hạc bay xa

Lá ngang ngửa rụng cây già cỗi thu

Chợt dừng cõi bắc phiêu du

Niềm ly biệt hận dặm cù đá se

Chợt giòng hoài cảm ven khe

Từ trong hang thẳm giậy đè đầu non

Mùa mây trên tháng năm còn

Ngày vui thứ nhất trái tròn sơ nguyên

Dâu Tần ngả nhánh nghiêng nghiêng

Ôi người cố quận nhìn em phương nào

Đổ quán

Thưa em từ bữa lạc đàng

Đầu hai thứ tóc gió ngàn thổi tung

Nhớ em miệng đỏ vô cùng

Hai môi khép mở một vùng cỏ hoa

Nhớ ngang ngửa dưới trăng ngà

Lối sương tố vọng canh gà sơ nguyên

Nhớ em anh rất có quyền

Ngồi trên bãi rộng quàng xiên vẽ hình

Bốn bên đổ quán xiêu đình

Ba bề đờ đẫn một mình anh đi.

Đứng lại

Nghe sông thênh thang đi một ngàn nhịp thở lá

cây. Những gian nhà ngó nhau dựng ở mọi nơi

trên khắp bờ cỏ gió đèo bay qua thổi lật mái

tranh. Đời của em pha vào đời con gấu con thỏ

con nai con gà rừng con dế nội – em bước vào

rừng dáng dấp nguy nga gót chân hồng sen

ngón chân hồng ngọc suốt một trăm lần trong

vũ điệu từ ly

Về đây nghe lại đêm xanh hớt hải sương cù lận

đận khoai sắn muối dưa bát mẻ chiếu sờn em

đi khắp năm miền lục địa binh đao chừ đây

đứng lại

Em đi về giữa

Em đi về giữa nước non này

Mắt lệ phai mờ tóc lạnh vai

Thao thức nghe mùa tan dưới nguyệt

Nỗi đời em xẻ bớt cho ai

Dư vang ngày trước ở đâu rồi

Bước hận chia lìa máu nhạt môi

Tiếng khóc câu cười thôi thế đã

Chiều đem mây trắng bủa xanh trời

Em đi chân bước với tay buông

Còn nữa không em mộng giữa nguồn

Sóng dạt buồm trôi con gió lại

Núi mòn hạnh ngộ dưới mưa tuôn

Em quên

Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm rụng liên

miên bữa em về. Bữa em đi. Trời xanh không

nói. Rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân

đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia

nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể

nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp

với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở

gốc cây con dễ than đen

Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày

xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có

thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. khép

hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về

thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên

Em về

Em về trăng nước mai sau

Gót dời phố thị lòng đau trong mình

Nỗi niềm xưa đã ai quên

Sầu gieo ngang ngửa đi ghềnh đá se

Máu tim tù ngục mang về

Với mong ước đã ê chề với thân

Em về nhìn tháng theo năm

Chân mòn duỗi rạc rời nằm dưới thông

Một vùng nắng phủ mai thôn

Sườn trùm nước ruộng lá dồn xuống khe

Mai sau dù có đi về

Xin nhìn gió rụng ngành tre thưa rằng.

Gái buồn

Bờ sau hang núi

Lá xanh lá đỏ chiều nay

Chim trời vòi või

Để rơi cánh mỏng theo ngày

Mùa sau thu xế

Hang rừng gió thổi giòng khe

Em về đây để

Rạc rời tiếng cũ còn nghe

Ngày sau chỗ ấy

Mây mù quyến rũ trăng sương

Em về sẽ thấy

Mông lung sầu mộng gái buồn.

Giã từ Đà Lạt

Nói nữa sao em? với lời lỡ dở

Đường lây lất chiều bay sương lổ đổ

Đứng bên trời em ở lại hôm qua

Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà

Và giữ lại chuyện đời ta đi mất

Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc

Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi

Lùi bay đi để ở lại bên người

Tơ vấn vít gió muà mời mọc én

Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến

Ô thiều quang! làn nước cũ trôi mau

Em đi lên vói bắt mấy hương màu

Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc

Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc

Đã mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa

Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa

Bàn chân bước với tay buông kể lể

Trời với đất để lòng em lạnh thế

Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ

Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ

Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt

Người xuống núi mang về đâu có chắc

Những dịp về còn nữa ở mai sau?

Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau

Gió bão Tây Nam

Giọng người đổ xuống bến xanh

Đời vui đón hội sao đành sớm tan

Bước chùng gió bão Tây Nam

Rừng sâu giếng cạn bóng hoang liêu thành

Hãi hùng bi kịch đồi tranh

Trùng quan vó ngựa tế nhanh trong mù

Thân người nát ở phía sau

Ngàn năm mắt khép khổ đau khôn hàn.

Giòng sông

Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép

Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười

Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết

Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi

Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xoã

Ðể than van sầu thiên cổ theo nhau

Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ

Nhớ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu

Trời thuở đó ngần nào em khổ sở

Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông

Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ

Giòng sông đâu em có biết ngọn nguồn?

Giòng sông trắng

Kết cánh vào chân về bờ em đợi. Quanh một

vòng vùng tuổi trẻ lao xao vây một miền nhớ

nhung có đời em ở giữa. Em thiên tài em quốc

sắc em nụ cười mở trang mộng trang thu trăng

mờ vĩnh viễn mây mờ thiên thu

Lưu Hà em đi như bên dòng nước chảy ở bên

dòng vắng lặng trăm năm ở bên bờ lạnh khô

vàng đá ở bên nguồn cỗi mộng trong mơ ở bên

kia ngày đó đến bây giờ đời thao thức khóc đời

em ở giữa

Hang rừng

Mù sa thấp rừng nai xưa lỡ hẹn

Xuống thôn làng ngó lá rụng ven khe

Mùa tháng chạp chim trời xa lỡ hẹn

Với sông thu từ một buổi bay về

Làn sóng đục lần kia nghe gió lạ

Lạnh vô cùng thổi lại tự phương tây

Đêm khuya khoắt ai một mình em ạ

Đứng trên bờ nghe rã mộng trong tay

Lời ước nguyện tuổi thơ cùng một lúc

Với mây xanh với gió biếc trời tròn

Với sông trắng chảy quành qua mấy khúc

Để bên giòng giờ tấc dạ chon von

Trời bấn loạn bóng đèo xa đi khuất

Lá âm u đường lấp ở sau lưng

Nguồn thác đổ bên bụi mờ lây lất

Xuống thiên thu sầu hận khóc hang rừng

Hận

Nhớ Tố Như

Những giòng thơ nối giòng đi rất xiết

Đã trở về mấy bận với trang buông

Người ngồi đây ngó mây trôi biền biệt

Lơ thơ bay loáng thoáng cánh chuồn chuồn

Trời đất lạnh và lòng anh không thỏa

Gửi hồn đi phương hướng hút heo ngàn

Hồn ngơ ngác loay hoay về hỏi dạ

Có bao giờ dạ thỏa giữa không gian

Tờ giấy mỏng mấy lần không chiu nổi

Những hình ma quái ác anh vẽ lên

Sương với bóng bay về trên cỏ nội

Bủa mịt mờ ảo mộng lạnh bốn bên

Lệ đã chảy ròng ròng rớt xuống

Với xuân về oanh yến rộn bên tai

Em quốc sắc em thiên hương đã uổng

Làm sao khuây khỏa hận của thiên tài

Hẹn ước

Rạc rời tay điệu tay xoang

Em về chấp nhận giấc bàng hoàng không

Rằng: nghìn xưa đó mơ mòng

Nguyên tuyền đổ rộng xuống giòng thiên thâu

Xin mừng sóng biển triều dâu

Đoạn trường đẩy nhịp lên cầu hạo du

Từ đây sống với sa mù

Với cô bác lịm sầu ru hao mòn

Với người mẹ chết bên con

Với chàng ngã gục nhìn non sông chào

Mai sau hẹn với ban đầu

Chờ nhau ngõ khác ngó màu nguyên xuân

Hiện thể

Miệng người tự bữa môi cong

Mắt người tự bữa ngước đong đưa nhìn

Đầu khe cỏ mọc đem tin

Xuống tồn hoạt tại sương tìm nẻo truông

Mảnh băng tuyết khóc rẫy ruồng

Mộng hoang phế rụng bên nguồn nước xanh

Chiêm bao tàn tạ trăng cành

Ngàn xưa gục ngã bên thành liễu xiêu

Khép tà áo lạnh in rêu

Điệp trùng huyễn ngạn hồng chiêu hoe vàng

Hoàng hậu

Ngập ngừng trong bóng nhặt thưa

Ảnh hình Hoàng Hậu năm xưa lại về

Thùy dương xanh mái tơ thề

Quanh Trường Thành dựng ngọc kề trắng vai

Ngàn thu xuống lá thu bay

Buồn tiêu tao để bên ngày tháng đi

Tràng giang sóng cát li ti

Xô dồn tiết điệu lên vì hoa dung

Vì em phiền mộng sương ngần

Cỏ Yên tơ bích đâu Tần gục cong

Sầu kim hải sóng phiêu bồng

Giòng thơ ngây lệ em ròng ròng tuôn

Dập dìu bên liễu chùng buông

Tình chưa thoảng chợt tiếng buồn lại dâng

Hôm qua mộng

Xin về níu giữ dòng khe

Bóng xanh màu phượng lá che hai hàng

Rụng rời dĩ vãng xô ngang

Kết thành tố mạch đôi đường chia nhau

Nửa xin để lại bên cầu

Nửa xin trường mộng nhiệm màu mang đi

Hào hoa xưa hẹn sai kỳ

Đoạn trường còn vọng tiếng gì chửa nguôi

Bây giờ em lại bên tôi

Bên nguồn vĩnh phúc nối lời cho đang.

Hư vô và vĩnh viễn

Cũng vô lý như lần kia dưới lá

Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành

Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ

Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh

Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ

Tiếng kêu kia còn một chút mong manh

Giòng nức nở như tia hồng đốm đỏ

Lạc trời cao kết tụ bóng không thành

Lá cũng mất như một lần đã lỡ

Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh

Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở

Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình

Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo

Cồn sương đi vào truông lạnh miên man

Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo

Đêm tàn canh khắc vợi nguyệt gương ngàn

Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống

Ngón trên tay và tóc xoã trên đầu

Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng

Để bây giờ em có biết nơi đâu

Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa

Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng

Hồn hoa cỏ Phượng Thành Hy Lạp úa

Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không

Trên đây là những bài thơ hay trong tập thơ Mưa nguồn của thi sĩ Bùi Giáng mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Đọc nó người ta có thể cảm nhận được những vần thơ viết ra là những vần thơ hạnh phúc. Nó hạnh phúc trong từng câu từ, lời nói và hạnh phúc ở mọi khía cạnh. Đừng quên theo dõi những bài thơ tiếp theo trong tập thơ Mưa nguồn phần 3 bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …