“Những câu thơ lãng đãng đi qua vùng trí nhớ. Tôi đọc và nhớ về Bùi Kim Anh. Rồi như có một vết xước trong sâu thẳm tâm hồn”. Đó là một trong những lời bình luận hay về thơ của bà. Lối thơ, phong cách thơ của bà độc đáo, có cách nhìn mới mẻ, hút hồn độc giả. Trong đó tập thơ Lối Mưa (1999) rất nổi tiếng, vang bóng một thời.
Ngay dưới đây, chúng ta cùng nhau nghiền ngẫm tập thơ và thấu hiểu hơn về lẽ sống đời thường, về một tình yêu đầy khát vọng nhé!
Bà Lão Bên Hồ
Bà cụ già như bà lão từ trong cổ tích
Dúm dó góc hồ
Lần lữa đôi tay cắt gọt
Mụn vải tả tơi gió lật
Mẩu gỗ cộc cằn chỏng chơ
Những con búp bê nhem nhuốc như những đứa trẻ bị bỏ rơi
Những con búp bê như tuổi già lay lắt
Dòng đời trôi tốc độ xe máy vùn vụt
Bà cụ lặng lẽ trước thời gian
Phố Lương Văn Can đồ chơi hiện đại cả dãy hàng
Bà cụ già như bà lão từ trong cổ tích
Ở nơi đâu?
Thưa thớt ngày búp bê giẻ rách
Góc tường bên kia hồ Hoàn Kiếm từ buổi nào trống lặng
Bà lão về đâu?
Có một cô bé nay đã thành người lớn
Ngăn tuổi thơ vẫn bày con búp bê bù rối
Xếp thành câu chuyện cổ ngày nay
Biển Muộn
Muộn mằn quá vầng trăng mười tám
Lép loi chẳng còn nữa căng tròn
Vẩn vơ trôi từ biển đến đầu non
Bãi vắng đằm mình trong giấc ngủ
Muốn ra biển mà ngại cơn sóng dữ
Dạo phố khuya sợ tối bóng hàng cây
Tìm gì đây lòng phố biển hôm nay
Căn gác lặng một vầng trăng lạc lõng
Câu Hát Dài
Non nớt thay tiếng hát của em
Chất giọng quý như vàng ròng rơi vãi
Chiếc loa gỉ chắt lời em vọng lại
Câu hát dài một kiếp lang thang
Mũ ngửa ra nào có xin ai
Ròng rã lời ca ngày kiếm sống
Đồng tiền mọn rơi từ lòng trắc ẩn
Dây loa lê lết bụi hè đường
Câu hát dài cho phố một âm thanh
Chọn bài gì đây khiến người thương cảm
Non nớt khúc tình ca
Em có tuổi thơ đâu trong tiếng hát của mình
Chỉ Một Lời
Nếu không thể thật lòng
Xin người đừng nói dối
Chỉ một lời soi lại lòng nhau
Chỉ một ly cạn hơi tiễn biệt
Kỷ niệm gói vào thơ trao lại
Chút ân tình đọng giọt xót xa
Bàn ghế ngây ngô chén ly nghiêng ngả
Giẻ thời gian lau sạch lệ nhoà
Chiều Cuối Năm
Chỉ gặp nơi đây những khuôn mộ lầm lì
Hàng bia xám trong buốt giá
Gió ngủ quên trên lá khô lặng lẽ
Chân hương gầy nẻ mặt nhang
Một nắm hương đâu đủ thắp lượt hàng
Lòng thành kính mênh mang sương khói
Bức tường đá những dòng tên trơ trọi
Dấu vết đời người
Vỏn vẹn vết sơn đen
Chiều cuối năm chỉ có gió thôi
Gió từ núi thổi xuống khuôn mặt đá
Gió từ rừng thổi hàng cây trước mộ
Đường Điện Biên cuốn bụi mải mê
Một nắm hương đâu đủ gọi anh về
Sâu lắm chiến hào
Sâu lắm hố bom
Chiến thắng năm xưa đã là sâu lắm
Mường Lay con nước ngập đầy
Chiều cuối năm phảng phất khói hương bay
Phố mở ra trên đường núi
Đồi A1 thu mình
Điện Biên lớn dậy
Hồn gọi hồn thảng thốt giữa tầng cao
Chiều Trên Phố
Hà Nội hè này nhiều nắng quá
Chẳng theo người thêm nắng Nha Trang
Biết biển xanh không nỡ phũ phàng
Xát nước mặn làm xót xa mong nhớ
Người dạt dào theo triền sóng vỗ
Bỏ ta một mình ngược giữa phố đông
Ta khát khô thân xác cộc cằn
Chớp nắng lụi giữa ngã tư đầy bụi
Người vô tình mang đi của phố một dáng hình
Bỏ ta một mình như bao lần bỏ ta không nói
Gió cứ thổi khoảng sau lưng trống trải
Hà Nội lên đèn khi chưa tắt hoàng hôn
Bởi nắng nhiều hoa tím ngát hơn
Dưới bóng cây chờ cùng đi một lối
Ta cột ước mơ góc sâu tăm tối
Ủ tâm tình trong dòng chữ mong manh
Lá khô rơi cho nhớ giật mình
Biết là người xa tầm tay với
Biết đã yêu trên đường Hà Nội
Một người dãi nắng Nha Trang
Cho Kẻ Ngủ Trên Đường Nguyễn Công Trứ
Hắn nằm như vậy giữa ngã ba
thong thả duỗi
nửa khuôn mặt mà giấc ngủ đã trả trẻ trung
về cho người mẹ thuở sơ sinh
giữa nắm tóc cằn của mồ hôi và cát bụi
Chẳng ai biết hắn từ đâu tới
Ngủ đêm giữa phố lặng yên
Ngủ sớm nay dập dụi
Chẳng ai dám đánh thức kẻ tả tơi
Viên đá rơi trên đường còn có kẻ hảo tâm hất vào rãnh nước
Thói quen vô tình đã khiến con người trở nên vô cảm
Hãy ngủ đi kẻ bên đường
Rỗng không cho con người giấc ngủ thánh thiện
Thức dậy sẽ khát đói
sẽ lẩn thẩn
sẽ là trơ trọi
Đừng bao giờ thức dậy mà biết mình là một gã ăn mày khùng điên
Cho Mình
Tôi lặng im và xin đừng hỏi
Người quanh tôi đã nói quá nhiều
Những tiếng chạm nhau ắp cả một chiều
Tôi mải ngắm những làn môi biến dạng
Nghe trong thanh âm lẫn tiếng vô hồn
Thảng thốt oán hờn hay yêu thương
Tôi bận lấp khoảng không giả dối
Bứt khỏi đầu từng sợi còng queo
Trang ngày tính toan
Trang đêm thẫm màu
Tôi lặng im cho thơ thức dậy
Câu chữ vặn mình bứt khỏi cơn mê
Gió từ đâu man mát thổi về
Chờ
Chờ một người không hẹn
Chờ lá rơi chiều hè
Con đường rưng nắng nghẹn
Chiều thì cứ chiều thôi
Người lạc ở giữa người
Còn một bó hoa ế
Sao chọn tôi để mời
Chờ Bình Minh
Tiếng ồn ã bên nhà hàng xóm
Cha con cùng uống rượu
Nguểnh ngoảng
Không còn nữa cha con
Tôi thu mình trong góc tối om
Vùi sâu ý nghĩ
Họ sung sướng hay đau khổ
Tiếng mảnh vỡ găm vào không gian
Tôi sung sướng hay đau khổ
Bóng cây trên khung cửa chập chờn
Họ quên chính mình
Không ý nghĩ chỉ còn lời nói
Tiếng lè nhè giải thoát
Cực nhọc của miếng cơm manh áo
Tủi hờn của số kiếp long đong
Và họ ngủ
Cần chi giấc ngủ
Hơi rượu xua cơn mộng mị
Khát thèm
Đêm chẳng công bằng
Nghiêng trở trăn cho người đánh mất đi giấc ngủ
Vo mình trong mảnh con con
Chờ bình minh làm tắt ánh đèn
Con Đi Lấy Chồng
Bố mẹ đã nhận trầu cau của người ta
Nụ hoa đến thì chờ ngày trao cho người con trai xa lạ
Mẹ sắm sửa hành trang cho con từ tấm bé
Để hôm nay
Con tách ra, nhập lại với một người
Con đi lấy chồng vẫn về với mẹ thôi
Nào có qua sông mà lo cách trở
Nhà mình chông chênh vì thiếu đi áo quần sách vở
Chiều vắng thêm vì chiều vắng con
Con đi lấy chồng cũng xa mẹ từ đây
Vui buồn cũng từ đây thay đổi
Mẹ không thể cho con những gì chưa biết tới
Hãy yêu quý cuộc đời như mẹ đã yêu con!
Đêm Tôi Tìm Mình
Có như đêm nay tôi tự tìm mình
Đêm cô đơn mở toang cánh cửa
Lúc này gió không còn có nữa
Một bóng người hút cuối bóng cây
Anh trẻ trung vô tình như gió mây
Nay dạt đến mai trôi hờ hững
Một khoảng hồ đêm lọt giữa lòng Hà Nội
Một con đường đêm tắt bóng
Tiếng nhạc đêm nhức nhối
Giọt nước mắt đêm lạnh gối
Tôi tìm tôi trong giấc ngủ của mình
Đợi Trăng
Biển ở mãi nơi xa
Sông đêm ngày mải mốt
Con thuyền không buộc chặt
Trôi theo dòng mênh mang
Mây cứ mãi lang thang
Gió một đời theo đuổi
Trăng trở giấc mơ màng
Chẳng bao giờ biết vội
Cái gần ở thật gần
Vơ một lòng tay chật
Giấc mơ ở xa nhất
Đêm thả màn đợi trăng
Giọt Sương Đầu
Em cứ cố xoá đi nỗi nhớ
Mà trong mơ anh lại tới gần
Cả âu yếm cả ức nén cả điều đã mất
Đêm quạnh hiu
Em không nắm nổi tay mình
Em và anh như hai cõi âm dương trên manh chiếu lạnh
Đường trần lầy lội gắt gay
Em gọi anh trong cơn mơ đêm
trong ý nghĩ ngày
Người yêu ơi sao là giấc mộng
Cứ ú ớ như câm như điếc
Đến khuya khoắt vò nhau nuối tiếc
Tình yêu nào có lỗi gì đâu
Nỗi nhớ nào đong trắng giọt sương đầu
Giữa Lùm Hoang Dại
Suối hẹp lòng bởi lối viễn du
Chẳng còn tiếng rì rầm lách trong khe lá
Tìm đâu phiến đá xưa êm ả
Thanh thản Côn Sơn lánh cõi tục ồn ào
Đỉnh Bàn Cờ ngàn bậc leo cao
Đã quang quất để không còn heo hút
Ta bới cỏ vạch một thời cay nghiệt
Lệ Chi Viên vơ vất âm hồn
Mảnh ngói tàn mây phủ mấy trăm năm
Mà hương khói đốt lời thảng thốt
Gió cứ gió trọn đời trói buộc
Thuở anh hùng tan kiếp tài ba
Trắng đêm Côn Sơn đâu chỉ mình ta
Hoa đại rụng rời đau tấc lòng ưu ái
Đốt nén nhang giữa lùm hoang dại
Một tiếng thở dài hút lạnh sau lưng
Gửi Người Vội Vàng
Người đi để nắng cho đồng
Nhạt màu sắc
Úa nhành lá thắm
Gió cồn cào thổi trời yên lặng
Mùa ngẩn ngơ lạc bước chân
Có thể yêu thêm nữa một lần
Xuân đang tới và người đã mất
Có ngày tháng xuân đâu mà thi nhân giã biệt
Để vội vàng hối thúc kẻ tình si
Một nửa nào Người đã mang đi
Còn một nửa ta tìm mải miết
Ta muộn màng chịu lời cách biệt
Đến bây giờ là khoảng hư vô
Còn bao xuân cho ta đợi chờ
Mau thế mỗi giờ không trở lại
Nơi cõi xa có xuân hồng ươm trái
Mà thơ tình trải mãi nhân gian
Ta muốn yêu Người cách lối xa đường
Gửi nắng tắt gói vào cho gió
Tình không tuổi chẳng âm dương cách trở
Cho riêng ai đâu mà nặng thế chữ tình
Khoảng Trống
Khi em hiểu về cuộc đời
Khi em hiểu về anh
Đầy đủ ngọn ngành
Thì tất cả đã là rất muộn
Cho dù mặt trời dậy buổi sớm mai
Cho dù những bông hoa tình yêu vẫn nở
Cho dù những nhịp cầu lao nhanh nối đôi bờ cách nhau
Và anh nói rằng – anh vẫn yêu em
Điều anh cần em có đáp được đâu
Cái em mộng mơ anh thờ ơ không biết
Hai ta biền biệt
Em nghĩ tới phương nào
Anh sống ở nơi đâu
Trang ngày trang đêm 24 khoảng thời gian
Công việc chung bữa ăn giấc ngủ
Chiếm hết khoảng tình yêu cần có
Phút nghỉ ngơi nào ta dành cho nhau
Đời còn gì để nối anh với em
Giữa hai đứa đâu là mơ là thực
Một con đò sang ngang chở đầy trách nhiệm
Các con là cầu nối chặt đôi ta
Cho đến bao giờ ta chỉ biết có nhau
Chỉ san sẻ niềm yêu con cái
Không vắng xa với đời riêng biệt
Không còn thức dậy giữa đêm sâu
Khoảng Xa
Có một khoảng rất xa
Như những ngày ta chưa gặp nhau
Hoa dại dột nở trên đường vắng
Người là gió phiêu diêu tìm triền núi rộng
Thanh thản vùng xanh biếc cỏ cây
Có một khoảng rất xa
Như con đường ta đã đi qua
Có biển xanh như chưa hề biết vội
Chưa một lần giận dữ với thương đau
Chưa một lần yêu để phải nhớ phải sầu
Có một khoảng rất xa
Như cuộc đời hai chúng ta
Hai lãnh địa chăng đầy biển cấm
Có cái nhìn lạnh tanh sương sớm
Phủ trắng ước muốn
Có một khoảng rất xa
Cứ dãn ra khi lòng ta xích lại
Người một cõi miên man
Ta một mình mê mải
Ý nghĩ cho nhau lặng lúc thu tàn
Không Đề
Một đời người bao buồn vui đi qua
Cả uất hận yêu đương lùi vào quên lãng
Con người già đi trên chồng kỷ niệm
Lo toan dồn vào búi đam mê
Lối Về
Rồi những cơn mưa nhoà phố hẹp
Tôi lại tìm tôi của ngày xưa
Thuở con gái mái tóc dài buông xoã
Vội vã mưa trú mái hiên người
Con phố nhỏ mãi vẫn nhỏ thôi
Tôi đi qua tuổi thơ
Những ngôi nhà thay dáng mới
Thương Hà Nội rũ mình sau cơn mưa chật chội
Chỉ một khoảng cách ngăn mà vòng vo bao khúc lội
Để tôi trở về với yêu thương
Tôi hằng đi trên lối của mình
Hà Nội của những ai thức khi bình minh chưa tỉnh giấc
Có thể vừa đi vừa hát
Chỉ có gió và lá bay bay
Thoang thoáng người mải mốt
Không tiếng còi xe và hơi xăng nồng nặc
Con đường quen từng vết xóc
Con đường quen từng gương mặt
Có thể vừa đi vừa nghĩ một ý thơ
Con phố nhỏ mãi vẫn nhỏ thôi
Tôi đếm thời gian trên từng sợi tóc
Thương Hà Nội nắng mưa lầm lụi
Cho tôi sớm chiều đi trên lối của mình
Mẹ Chỉ Còn Một Nửa
Căn nhà tách ra
Mẹ một mình với tuổi già
Xoay xoả lương hưu chật hẹp
Đã ngăn cách tiếng rầy la bực bội
Ngăn cách tình bà cháu mẹ con
Mẹ một mình chống đỡ thời gian
Căn phòng lạnh khỏi chống lời con cháu
Nước mắt cạn chỉ mình mẹ thấu
Trong nửa nhà mẹ cho
Con thành kẻ láng giềng
Mẹ một đời chiu chắt cho con
Đến giả cả tự xây tường ngăn cách
Mẹ so ro vơi trong nồi cơm lạnh
Thoi thót một mình còn nửa trái tim
Bức tường gạch xây không phải vô hình
Trả cho con bình yên vì không có mẹ
Rồi có thể một đêm
Mẹ không còn trở dậy
Và bức tường này cản mẹ kịp nhìn con
Mẹ Ơi
Mẹ ơi lạnh mất rồi
Hơi ấm của con không truyền sang nổi mẹ
Con thêm một lần mồ côi
Dẫu ở tuổi nào cũng vậy thôi
Mất mẹ cô đơn đè lên tất cả
Căn phòng nhỏ dáng gầy của mẹ
Giờ chỉ còn hương khói đợi con
Trời vô tình để mãi mưa tuôn
Con đâu biết chiều nay phút cuối
Đôi mắt mẹ khép lời con khóc gọi
Mẹ ơi lạnh mất rồi
Mong Qua Đêm
Vô lý nghĩa là không có lý
Mùa xuân về không hẳn là xuân
Nửa rét mướt sang
Nửa nhão nhoét gió nồm
Người đàn bà so mình
Quán tong teo
Giơ mái gầy
Nhặt đồng vặt vãnh
Những kẻ ngông cuồng rú ga
Xé toang lòng đường
Tiếng còi đuổi
Cụ già gánh nắm hành run bước chạy
Vỉa hè phô phang hàng quán thản nhiên
Báo hàng ngày hằn lên
Thiện ác vách ngăn tờ bạc mỏng
Người cứ đẹp bởi thời trang dài ngắn
Những đứa trẻ vàng oặt tật nguyền
Chiến tranh đã lâu
cha không là thương binh
bởi con gánh thay cha phần thương tật
Bão đã cuốn những con thuyền
cho làng chài thiếu những người đàn ông ra biển
Lũ lụt cuốn trôi hàng tỷ đồng
Người ta chiếm dụng hàng tỷ đồng…
Tôi lang thang mong là kẻ trống không
Xoá trong tâm não những mảnh đời vô lý
Tôi chỉ là người đàn bà
Trái tim đau chi chút cũng giật mình
Cánh màn đêm khép lại rối tinh
Câu thơ viết lời lời không có lý
Đèn trắng một vệt dài
Mong qua đêm
Ngày Mới Yêu
Ngày ấy lúa vẫn thì con gái
Chỉ biết xanh ngút ngát tận trời
Em mới yêu nên chưa biết làm thơ
Vụng dại trượt trên nhành cỏ ướt
Ngày ấy có con cò trắng muốt
Dầm mình trong vạt lúa kiếm ăn
Anh mới yêu nên chưa hết ngại ngần
Gió cứ thổi quẩn quanh vào với gió
Ngày ấy tình yêu còn rất trẻ
Anh vin cành em nhặt tím hoa xoan
Chỉ biết say mê chẳng biết lỡ làng
Đầy ắp lối đi về hò hẹn
Ngày ấy… qua bao lâu ngày ấy
Em đã quên không buộc chỉ cánh cò
Anh đã quên cả lối dẫn tới bờ
Con diều tuột tay qua cánh đồng bay mãi.
Ngược Lối Thu Sang
Em và anh
Nốt nhạc xưa
Không lời
Tuổi mới yêu rất vội
Khoảnh khắc thu sang vụt tắt trong lòng
Hoa sữa không vương hương
Cho lần hẹn
Anh đón em
Soạn khúc nhạc đầu
Bài hát tình yêu anh viết bao lần
Giai điệu cũ mong manh
Bài thơ tình yêu em viết bao lần
Những mối tình dang dở
Mùa thu này em không viết nữa
Một ý thơ lỡ vần
Anh đi về phía nắng phương Nam
Những người tình cho anh câu hát mới
Khoảnh thu vời vợi
Lời hát anh xa xôi
Lời thơ em riêng một mảnh đời
Em một mình rời khỏi phố mùa thu
Anh một mình trở về với mùa thu Hà Nội
Con phố nhỏ
Ngược lối thu sang
Nợ Nỗi Niềm
Ta mắc nợ người lần hò hẹn
Lần ngủ quên mắc nợ bình minh
Sợi tóc vương trắng nợ nỗi niềm
Mải lo toan nợ con đường đi về bài thơ chưa viết
Ta mắc nợ người bao giờ trả đây
Câu thơ cho rừng xanh xao như cỏ
Câu thơ cho lúa nghẹn đòng đòng trước gió
Núi thu mình hòn non bộ ngẩn ngơ
Ngồi trong căn phòng mơ những bến bờ
Dòng sông đỏ mắt ngầu suy nghĩ
Lọ mọ đi quanh tường cũ kỹ
Nhành cây trong chậu hoá mùn
Khi có thể mở lòng thì bước chân run
Mới khao khát đã nôn nao nắng gió
Tóc vẫn xanh chỉ còn vừa đủ
Giữ cho ngày thời gian
Ta mắc nợ người câu thơ chứa chan
Giọt nắng trong rớt vào nhành lá
Ngã tư sớm người bán hoa tỉa từng cánh nhỏ
Vội vã đi cho chiều nghẽn lối về
Để một đời yêu vẫn u mê
Câu thơ tình xé vào đêm tối
Là thi nhân đâu mà không trả nổi
Mắc nợ trời sao giấc ngủ đây
Nước Mắt Tuổi Già
Mắt mẹ đã nhoà khi nhận tấm huân chương
Nỗi đau mất con nhúm đôi tay già cả
Mẹ lặng im
Vì sự đè nặng của chuỗi ngày vất vả
Hay chờ niềm tự hào thức dậy
Sau những chịu đựng triền miên
Nước mắt một đời giờ đã cạn khô
Bao lần tiễn con
Mẹ chẳng biết ghi lên ngày tháng
Vắng con mẹ một mình lụi cụi
Chịu âm thầm cùng nước mắt thở than
Chút nghĩa tình làng xóm cưu mang
Mẹ đón nhận như ơn sâu nghĩa nặng
Tiễn con đi
Mẹ chịu ngày mưa nắng
Bợt mái đầu
Còng cõi níu đôi vai
Mẹ còn gì cần đâu
Tuổi già và căn nhà vắng bóng con trai
Mẹ đặt lên bàn thờ tấm huân chương
Lẩy bẩy thắp nén nhang
Cho người con liệt sĩ
Mẹ lặng im
Khép sự đơn côi
Che cơn lạnh mới về.
Rằm
Hãy thắp giùm tôi nén nhang cháy dở
Cho một kẻ ngẩn ngơ làm khổ đời mình
Phút lãng đãng thả hồn mây gió
Để lạc loài trong cõi nhân sinh
Rét Tháng Ba
Thiên hạ bây giờ còn đan áo nữa đâu
Tấm áo rét rẻ hơn manh áo lụa
Lo một lần bền bỉ mấy mùa đông
Tháng ba bây giờ chẳng tái tê lòng
Cái rét trở mình hong hóng gió
Bất chợt đến cơn mưa rào đầu hạ
Thương nàng Bân chắc còn lọ mọ
Miệt mài theo mũi chỉ đường kim
Chút tình yêu thiên hạ suốt đời tìm
Rút Từ Kí Ức
Những gì đã khiến tôi hiểu em
Và yêu hơn nghề làm cô giáo
Tập làm văn em gửi lại
Thành nếp gấp kỷ niệm đời tôi
Người học trò giỏi văn ra đi
Trên đất An Dương thủa nào dựng nước
Chim ngói bay về kín đồng hợp tác
Mùa vàng xốn xang
Nắng hạ thêm lần nhận tin em
Phong bì không dấu hòm thư quen thuộc
Em đang trên đường ra phía trước
Viết vội vài dòng gửi cho cô
Năm học bắt đầu rồi em có nghe không
Vẫn thầy hiệu trưởng già và tiếng trống
Lớp học vào làng sân trường tạm vắng
Nỗi nhớ học trò trĩu nặng hàng cây
Thư em đến trước giờ tôi lên lớp
Vẫn bài mở đầu đã giảng em nghe
Sao bỗng hôm nay trong lòng xao động
Tôi nói về môn Văn và nói về em
Đường đến lớp xa hơn mà lại thấy gần
Ngọn đèn dầu thâu đêm bên trang giáo án
Có những điều tưởng như giản dị
Trong cuộc sống này ngày mỗi lớn lao.
Tháng Tư Con Gái
MMoojt ngày tháng tư – ngày sinh con gái
Những ngày tháng tư năm ấy
Mẹ con mình tiễn cha đi chiến dịch
Còn mãi đó tấm hình con bé bỏng
Bịn rịn cha ôm vội vã lúc lên đường
Không phải người lính mà cha luôn vắng nhà
Chiếc túi đeo vai
Một cây bút và những tờ giấy trắng
Giản dị hành trang nhà báo
Tiến về Sài gòn theo bước đoàn quân
Bài viết cho con ngày tháng tư
Đỏ sắc cờ bay trên dinh Độc Lập
Món quà lớn mẹ con mình đón đọc
Tờ báo nào cũng rộn rã tình yêu
Miền đất ở xa – miền đất ở gần
Trang báo ghi
Ngày hối hả và đêm thao thức
Từng chữ từng trang
Cha vội vã lên đường
Tháng tư – ngày sinh con gái
Từ phương Nam bạn bè đang đợi
Lại một lần tháng tư – con gái
Cha không kịp về mừng sinh nhật con
Thư Gửi Con
Có một loài hoa để cho tháng tư
Nắng hạ soi vào thấy mình thanh cao quá
Giá có thể gửi cho con
Hoa loa kèn đang nở
Trắng ngần trên lối phố
Hà Nội đong đầy nhớ thương
Ở bên ấy bây giờ vào mùa đông
Nắng cũng lạnh khoảng trời xa lạ
Con một mình làm quen tuyết giá
Con một mình tự chăm sóc mình thôi
Con trở về tuổi lên ba bập bẹ tiếng người
Trang sách mở những âm vần khác lạ
Con kiến xíu xiu lượm từng hạt chữ
Chất đầy mơ ước của mẹ cha
Con là giọt nước mát lành sau mỗi cơn mưa
Là tiếng reo vui mỗi ngày quẩn quanh chân mẹ
Là khát khao thuở mẹ còn con gái
Và là những gì hôm nay ngày mai
Con còn nhớ cây phượng già xoè cánh trên mặt hồ Hoàn Kiếm
Tháng năm này nóng hơn, bông thắm đỏ hơn
Cái nắng hút khô dòng điện tận nguồn
Hà Nội đẫm mồ hôi
Từng khu phố thay nhau không gió mát
Sông vắt mình tưới nước cho ruộng cạn
Lúa khát nghẹn hơi
Chắc thần mưa ngủ quên không mở nước cho người
Mà đi tìm con cóc nghiến răng gọi trời bây giờ cũng khó
Cái ông Trời nằm trong câu chuyện cổ
Ngày xưa… mẹ kể con nghe
Con đã học bao điều để đi xa
Thiên nhiên cũng như người cũng là bí hiểm
Đã có thể ngăn sông xẻ núi
Riêng chuyện nắng mưa không uốn được trời
Đường Giảng Võ vẫn những người rán lưng trên bỏng rát vỉa hè
Và con đường mẹ đi về chiều hôm vẫn tắc
Người như kiến trên lối hẹp
Chậm hơn một đám tang
Chôn mỗi ngày một quãng thời gian
Cứ mỗi bước nhích lên lại thương hơn con đường Hà Nội
Mẹ giận mình chẳng thể bứt lên mở lối
Đành theo hàng ngang mà tiến vậy thôi
Giá có con ở bên
Mình ríu nhau lách giữa dòng người
Tìm Thấy Chữ Mình
Ta một mình
Khoá cửa ngôi nhà
Thả chân trần trên sàn lạnh
Thả thân trần trong bồn ấm
Chợt thấy mình lãng quên
Ta để rơi chữ mình vào búi lo toan
Bộ não lập trình
Căng ra nhịp thở
Dồn thời gian vào vũ điệu đam mê
Bàn tay xoè những ngón nhễ nhại
Nắm bắt
Mảng sống tính bằng những con số chi li
Tham vọng đến lưng còng gối mỏi
Ta một mình
Tắt thanh âm khỏi loãng bằng an
Khung kính mỏng lọc trong bụi bặm
Nhặt những mảnh đời đáng ghét và đáng yêu
Xếp lại chữ mình
Trả Lại
Em trả tự do cho anh
Và xin lại riêng mình
Ta không thể buộc thời gian
buộc yêu thương
Dù chỉ vô hình
Tự do sẽ phải trả bằng nước mắt của em
bằng nửa đời bên nhau dành dụm
Với niềm an ủi của mẹ cha ta lúc tuổi già
Với ríu ran gia đình bên bữa cơm chín tới
Tự do có thể khiến anh hoặc em cô đơn phần đời còn lại
Vẫn đành trả cho nhau
Ta không thể làm lại từ đầu
Mùa xuân những sợi tóc nhợt màu
Im lặng tiếng thở dài có tắt đâu
Tranh cãi làm con kinh hãi
Phần mất mát và phần còn lại
Cân dần theo thời gian
Tự do mà anh
mà em
mà con
đau đớn trong lòng
Trắng Căn Phòng Tối
Chiều nắng ngả trên đường hạ
Một thoáng mây nhẹ hoàng hôn
Hoa cúc nở trắng căn phòng tối
Người vội đến rồi đi
Trống một khoảng ngồi
Lời vội buông có một nửa lời
Câu nói dở lạc dòng suy tưởng
Ta khép cửa
Co mình trên ghế rộng
Thứ bảy chông chênh
Vẳng nhạc buồn
Trắng Chiều Hôm
Con thuyền bỏ quên cột bên bờ
Khát cháy trên dòng đầy sóng vỗ
Mảnh trăng bỏ quên úa trên nhành cỏ
Muốn bứt mình bay theo dải mây
Tình yêu bỏ quên ngâm trong ly rượu đầy
Trái tim vẫn phập phồng hơi thở
Thời gian bỏ quên vùi sâu kẽ tóc
Nhuộm phủ rồi chạng vạng trắng chiều hôm
Bỏ quên tia nắng thắp bình minh
Đêm chậm chân không vào giấc ngủ
Quên không khoá bỏ quên ngăn tủ
Bóng dại khờ lẵng nhẵng nhớ quên
Tự Mình
Người tôi yêu trốn giữa bao người
Bưng mắt tôi đi quờ quạng
Nắm bàn tay nhầm tên mặt
Giật mảnh áo vương sai mất bóng hình
Tôi giấu người yêu vào cõi tâm linh
Dại dột lại bày lên câu chữ
Thiên hạ bới ngổn ngang mảnh vỡ
Tôi dẫm lên nhức những câu hàng
Chút cỏn con lạc chốn nhân gian
Cho kẻ đá đi người nhặt lại
Tôi mắc nợ mình không trang trải
Đốt thành tro vương vãi nhiều thêm
Tập thơ Lối Mưa mang đến cho độc giả niềm hứng thú với nền thi ca Việt Nam. Đọc những bài thơ này, chúng ta hiểu thêm về bà, về những giải thưởng cao quý văn học mà bà đạt được trong những năm tháng cuộc đời. Mời bạn cùng tham khảo nghiền ngẫm và chớ quên theo dõi những bài thơ hay của bà trên web nhé!
Theo Thuvientho.com