Nhà thơ Đoàn Thị Lam Luyến được biết đến là nhà thơ sở hữu những tác phẩm vô cùng độc đáo và hấp dẫn. Những bài thơ của bà mang đến một luồng gió mới cho nền thơ ca Việt Nam. Những bài thơ nhẹ nhàng đan xen chất trữ tình mộc mạc mà chỉ riêng bà mới có được
Ở phần 1 Thuvientho.com đã nhận được rất nhiều đánh giá tích cực từ bạn đọc. Ngay bây giờ, không để các bạn chờ lâu mời các bạn đón xem những bài thơ còn lại của bà. Đừng bỏ lỡ nhé!
Không có số được vàng
Suốt cuộc đời tôi tìm kiếm tình yêu
Như người ta tìm vàng đãi cát
Chân tôi bước khắp ngả đường sa mạc
Hết ngày dài lại đêm thâu
Nhát tôi đào hoáy thành vực sâu
Cát moi lên ngỡ đắp thành trái núi
Tôi như con sò cắm sâu vào lòng suối
Như con sên bám chặt lá cây rừng.
Tôi chưa gặt được niềm vui đầu tiên
Nên chẳng nhận ra cay đắng sau cùng
Quên mất lời dạy xưa,
Mẹ tôi kể lại rằng:
Người đào vàng phải có số được vàng
Đến ngày được vàng
Nắm đất sét cũng hóa ra vàng thỏi.
Tôi trong chuyện tình yêu
Như người không có số đựợc vàng
Dẫu gặp vàng,
Cầm được vàng
Vàng cũng thành đất sỏi!
Kiều có ở trong em
Dù hoá trang gương mặt mình khéo đến thế nào chăng nữa
Anh cũng là một Thúc Sinh thôi
Kỷ niệm lâm truy Kiều có phải báo ân, đền nghĩa
Anh cũng đã đem em đi bỏ chợ người
Kiều cả tin, Kiều lẫm lỡ một đời
Kiều chẳng có một gương Kiều trước đó
Em đứng giữa Đông – Tây – Kim – Cổ
Sao vẫn cứ là Kiều dang dở… những tình anh!
Làm quan
Nửa đời quen làm lính
Cuối đời nhận làm quan
Sắn khoai đã thành nếp
Đột nhiên miếng giữa làng
Miệng quan muốn có gang
Lòng quan phải có thép
Lộc lá chẳng thấy đâu
Chỉ sẵn lòng ghen ghét
Lính người y một phép
Lính mình thì cãi phăng
Lương người được chu cấp
Mình tự làm mình ăn
Lắp cỗ máy chờn răng
Kéo con thuyền ngược nước
Lỗi hết mọi hẹn hò
Âu nợ nần kiếp trước
Thà sắn khoai xó bếp
Để bầy thơ ra ràng
Thơ và tình trốn hết
Làm chi cái mệnh quan.
Lửa chiều
Anh gần gũi anh thân yêu
Anh như là bếp lửa chiều đời em
Ngọt bùi thì đã xa quên
Đắng cay một nắm sầu riêng, lại còn.
Gặp nhau trao trái tim buồn
Hai thân phiêu bạt hai hồn bơ vơ
Để rồi quên hết ngày xưa
Dối gian với những lọc lừa, sẽ quên.
Than vùi thủa ấy cùng nhen
Lại sôi cơm tấm, lại rền bánh chưng!
Anh đằm thắm, anh bao dung
Anh là đốm lửa cuối cùng đời em.
Mẹ gà ấp trứng tháng năm
Mẹ gà ấp trứng tháng năm
Ổ rơm thì nóng, chỗ nằm thì sâu
Ngoài kia cỏ biếc một màu
Tiếng chim lích chích đua nhau truyền cành
Mẹ thèm một ngọn cỏ xanh
Mẹ thèm một lúc dạo quanh bên ngoài
Vàng sân màu thóc đang phơi
Ríu ran tiếng bạn nhặt mồi cho con
Mẹ lo từng quả trứng tròn
Lo cho từng chú gà con ra đời
Thương yêu mắt mẹ sáng ngời
Mẹ gà ấp trứng giữa trời tháng năm
Mẹ vẫn chờ
Hai mươi năm chiến trận đã qua rồi
Tổ quốc lại trao huân chương anh hùng cho mẹ
Nỗi đau cũ nguôi ngoai, vinh quang này mới mẻ
Mẹ đã già từ những tháng năm xưa
Ai thay thế được con để mẹ vui thừa?
Ai thay thế được con để mẹ nhìn thấy mặt?
Ai thay thế được con để mẹ thêm một lần bế ẵm?
Ai thay thế được con để trong sân ríu rít tiếng bà?
Hai mươi năm mẹ vẫn trông chờ
Con sẽ trở về một đêm khuya vắng
Đòi mẹ làm bánh khoai, nấu nồi canh mướp đắng
Thuở chấy rận qua rồi mẹ chỉ ngồi vuốt tóc ngắm con
Hai mươi năm!
Nước mắt khiến mẹ lòa
Lưng mẹ còng hơn!
Đêm đêm chỉ gió về gọi cửa
Chiêm bao có cả màu khói lửa
Sao không về báo mộng ở đâu con!
Giá có cửa nhà để mẹ được thăm nom
Ngày báo tử, đâu phải ngày giỗ mất!
Mẹ vẫn thắp hương trên bàn thờ Tổ quốc
Cầu tổ tiên mình che chở đứa con xa!
Làng xóm đã thay con dựng cho mẹ căn nhà
Đã có bể nước trong, đã có cong gạo trắng
Mẹ vẫn trồng vạt khoai môn, ươm một giàn mướp đắng
Rằm tháng bảy năm nào cũng gói bánh chờ con.
Nào thì giận nhau đi
Mới giận nhau một ngày
Xem ai làm lành trước
Mặt chưa kịp quay đi
Dạ đã thầm đếm bước
Ai sẽ làm lành trước?
Ai sẽ làm lành sau?
Ai vắng nhau thì nhớ?
Ai thiếu nhau thì đau?
(Miệng chưa nói hết câu
Mắt đã nhoà ngập nước)
Nào thì giận nhau đi
Xem ai làm lành trước?
Nếu biết trước
Nếu biết trước yêu nhau là tội lỗi
Thà quay về kiếp khác đợi đầu thai
Nếu biết trước chia ly không tránh khỏi
Thà xin cho thẳng bước xuống tuyền đài
Nếu biết trước tình yêu là bánh vẽ
Ăn không no,chẳng thỏa mắt say nhìn
Duyên cách trở Ngưu Lang-Chức Nữ
Xin mượn gốc Bồ Đề ký thác trọn niềm tin
Nào đâu biết đam mê là đau khổ
Tai Mỵ Châu lọt lưới mắt Triệu Đà
Áo lông ngỗng chẳng làm nên tích sự
Mất nhau rồi sao lỡ mất một người cha
Người ta bảo trái tim không có mắt
Dể tin yêu sao tránh khỏi lọc lừa
Nhiều trái đắng tình yêu thêm vị mặn
Canh bạc tình cứ khát những bàn thua
Say chẳng đợi nên khôn, yêu đừng mong bớt dại
Chén đắng cay không ít ngọt ngào
Nếu giã biệt đành lòng xin vĩnh biệt
Hỡi ái tình muôn thủa vẫn khát khao
Ngọn gió lá diều
Em là cô giáo mầm non
Nghề chi mà dễ sớm con muộn chồng
Đêm thì vắng, ngày thì đông
Chăm thì chăm thế, mẹ chồng vẫn chê!
Sáng sớm đi, tối muộn về
Trong nhà chân đất, dép lê ngoài đường
Chồng thì khi giận khi thương
Trẻ thì đứa ẩm, đứa ương – lạ đời.
Trẻ ngoan thì cô mới cười
Con mình mình nhãng, con người mình chăm
Lương mình chẳng đủ mình ăn
Thì em cấy ruộng cho bằng người ta!
Nghề đâu là nghiệp đấy mà
Yêu trò cũng hệt như ta yêu mình
Mình cho ta trọn cái tình
Ta lại cho mình những cái ta yêu
Trẻ thơ như chiếc lá diều
Em là ngọn gió một chiều đương thu.
Nhớ Hồ Xuân Hương
Khi em chờ mỏi mắt rồi
Anh còn ở mãi phương trời nào đây
Nơi nào anh cũng dễ say
Nơi nào cũng sẵn vòng tay đợi chờ.
Sông kia vốn có đôi bờ
Bên mía thì lở, bên ngô thì bồi
Bên nào cũng muốn sang chơi
Bên lở mía ngọt, bên bồi ngô non.
Mặc ai trông đợi mỏi mòn
Bến trong cứ đậu, be tròn cứ say
Xuân Hương càng đọc càng hay
Với Nàng, xin chắp hay tay:
– Lạy Nàng
No đòn
Mấy khi được mẹ no đòn
Đã dăm cú đá lại còn bạt tai
Má căng như một trái xoài
Mắt mờ nào thấy bóng người nữa đâu
Lạ kỳ ta chẳng thấy đau
Chỉ nghe buốt một vùng sâu tâm hồn
Tim ta chẳng thấy cô đơn
Như cây chặt ngọn càng vươn giữa trời
Khác chi một vệt sao giời
Chẳng thưa mà sáng hơn mười rằm xưa
Đánh đòn đã thỏa ý chưa
No đòn mà lại thấy vừa lòng đây
Nợ Tiền Đường
Kiều đã lỡ cả một thì con gái
Mà chàng Kim vẫn võng giá đi tìm
Mà Từ Hải bóng tinh kỳ rợp đất
Gột sạch đau thương, rửa sạch oán hờn…
Sống ở trần gian bạn với Đạm Tiên
Để linh cảm mọi điều báo trước
Chàng Kim đến thoắt lời thề ước
Chữ trinh này đổi lấy chữ trinh kia!
Những Tú Bà chỉ sính chuyện mây mưa
Thôi ở lầu xanh lại dinh về lầu tía
Kiều thương tích, Kiều đắm chìm từ đó
Phẩm tiên kia sa đã mấy tay phàm?
Sở Khanh già chừng hết thói dối gian
Gom Tích – Việt những mong làm gia bảo
Sống ma giáo sẽ chết vì ma giáo
Cũng một loài Ưng Khuyển khác chi nhau?
Đành mựơn nẻo Tiền Đường cho dứt kiếp khổ đau
Đâu cũng trái ngang hết lầm lại tủi
Chùa xưa phá bỏ rồi, vừa dựng lên am mới
Phật thương tình đón đợi giữa dòng sâu
Nợ Tiền Đường ta còn mắc duyên nhau!
Ốc đảo
Những con lừa biết tập Kiều
thuộc nhiều danh ngôn, có cả kho ngôn từ hoa mỹ
trái tim bé bỏng nào chẳng thích danh ngôn?
những con lừa biết hát, biết đàn, biết cả những nụ hôn
nên chăng và đúng lúc
trái tim bé bỏng ơi
chỉ còn nghe em khóc
âm vang, sâu thẳm tâm hồn
giữa cuộc đời dằng dặc nỗi cô đơn.
Những nụ cười và những chiếc hôn
đã biến em thành ốc đảo – ốc đảo của tình yêu quanh năm đầy giông bão
em xa lánh mọi người, xa cách với xung quanh
những con lừa đã giấu đi bản chất của râu – xanh
khoác trên vai mùì thơm của những vòng nguyệt quế:
đã giấu đi những tục tằn trần thế
chỉ phô ra sắc ảo của thiên đường
trái tim bé bỏng thành con nợ của tình thương.
em đắm mình giữa năm tháng mù sương
đợi một pho cổ tích
nhưng cuộc đời giống đâu như trang sách
chẳng có bảy chú lùn với một nàng bạch tuyết
chẳng có Giăng – Văn – Giăng nào với Cô – Dét giữa rừng xanh!
em đã thức tỉnh đâu mà mình nhận ra mình?
vẫn ngủ yên trên tay những con lừa thế kỷ
quầng mắt em chứa đầy mộng mị
và vầng trán dịu hiền in dấu những phong ba…
những con lừa đang sắp gánh đi xa
chúng lại mang trên mình khúc hát dân ca
những danh ngôn và những lời hoa mỹ
những gom góp nghìn đời câu tục ngữ!
lại đến những miền sa mạc của cô đơn
nơi khao khát nụ cười và những chiếc hôn…
Ông
Hay, lòng yêu ông khi ông đến tuổi “về hưu”:
Tuổi hưu ông nghỉ ở nhà
Trồng mấy vạt cà, chăm mấy luống rau
Ngày ngày cùng cháu đi câu
Ông ngồi, mái tóc bạc phau giữa chiều
Cháu buông lên một dây diều
Để cho tiếng sáo trong veo giữa trời
Cho lòng ông được thảnh thơi
Cháu mong ông khỏe, ông ơi, đừng buồn!
Phép nhân
Phép cộng của tình yêu
Là khi em hờn dỗi
Phép chia của trái tim
Khi một lần nông nổi
Bên nhau tròn trăm tuổi
Ta vẫn thèm số dư
Thời gian dù tiếp nối
Tình yêu không phép trừ
Gian khổ hay cách trở
Thương nhau thêm bội phần
Và với em khi đó
Tình yêu là phép nhân
Rừng
Một ngày hè vui
Được thăm Tây Bắc
Thấy núi cao ngất
Thác reo bạc đầu
Thấy rừng nhiệt đới
Khoác áo đủ màu…
Thấy dáng con tàu
Trong từng thớ gỗ
Thấy bao trang vở
Trong cây bồ đè
Thấy cả con đê
Trong từng mắt lá
Thấy vỉa than đá
Trong khoang đất màu
Thấy cánh áo vải
Trong từng củ nâu
Thấy cả mai sau
Trong mùi thơm quế
Rừng ơi, yêu thế
Mỗi lá cây rừng
Mỗi mầm măng nhỏ
Rừng cõng trên lưng
Sao không phải là anh
Sao không phải là Anh
Mà lại là ngọn gió
Vuốt tóc em bỏ ngỏ
Ra dáng như làm lành
Sao không phải là Anh
Mà lại là tia nắng
Ươm má em cháy bỏng
Ra chiều như đang hôn
Sao không phải là Anh
Mà lại là cánh võng
Ru em vào giấc mộng
Như vòng tay đang ôm
Sao không phải là Anh
Nồng nàn đôi mắt ấy
Xa nhau là thế đấy
Yêu anh nhiều..anh ơi
Tân và Quý
Tam thể Tân sinh trước
Tam thể Quý sinh sau
Hai con Mèo ủ tuổi
Cùng thích trèo cây cau
Nhà Trạng chẳng sẵn thịt
Nhà Trạng chỉ sẵn rau
Những buổi bình thơ phú
Hai đứa cùng nghênh râu
Có khúc cá đãi khách
Mèo hoang cuỗm đi rồi
Thế là Tân và Quý
Chia đều phần phạt roi.
Nhiều bận ấm ức thế
Chẳng ai nói ra lời
Hễ tính chuyện chia cắt
Hoạ chăng chỉ có Trời?
Tháng ba
Tháng ba đột ngột mưa rào
Để cho em trộm bước vào hồn anh
Một lần ghé dưới mái tranh
Từ nguyên sơ ấy mà thành yêu thương
Vòng tay ai đã chặt hương
Trái na, trái thị trong vuờn chín theo.
Tháng ba gọi dậy tình yêu
Con tim rực lửa sau chiều trộm mưa!
Thế chấp
Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
Khi biết trước trò chơi mang số phận
Đã qua hai phần đời khấp khểnh
Lộ trình này phẳng lặng hay chưa?
Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
Nếu dám chắc mai sau rồi hạnh phúc
Quá khứ với hai lần nước mắt
Giọt này ai chắc sẽ lau khô
Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
Để bình tĩnh neo thuyền vào bến đỗ
Biết đâu đấy bất ngờ giông tố
Lại gạt thuyền ra tít tắp khơi xa
Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta
Để nhẩm thuộc châm ngôn người đi trước
Câu thơ hay viết xong phải đốt
Dẫu tột cùng ham muốn được phô ra
Khéo trò chơi của thượng đế đây mà
Xin cẩn trọng trước trò may số phận
Ta chẳng muốn duyên mình lận đận
Xin dịu dàng thế chấp trái tim ta.
Thiên di
Tình đến rồi tình lại đi
Sấp ngửa trăm ngày hối hả
Tình như một thiên vàng mã
Hoá rồi tro bụi còn bay
Khi có uy quyền trong tay
Tình có quyền uy hứa ngỏ
Tình có quyền uy đổi thay
Tình có quyền uy rũ bỏ
Chưa một lần tình đau khổ
Dẫu đã bao lần tình si
Kiếp trước tình là mây gió
Kiếp này tình vẫn thiên di.
Tìm lửa
Chiều nay còn lại mình em
Như diêm đốt xong còn vỏ
Như đá nung rồi còn vôi
Như trầu đã cay còn bã
Tình yêu cần bao mạch vữa
Mà đời người mấy lần vôi
Trầu đã hết cay cong bã
Chẳng làm hồng nếp đôi môi.
Diêm cháy hết que mà lửa
Chưa đem ấm đến tim người.
Tìm người ở giữa hội Lim
Lạc nhau tự điệu dân ca
Phải tìm đến hội, để mà tìm nhau…
Người đông thấy những chỏm đầu
Nào nhìn ra cánh áo nâu mà tìm?
Hội Lim mở giữa đồi Lim
Người nay cứ thích đi tìm người xưa!
Có gì đâu mấy hạt mưa
Áo em đã ướt sao chưa gặp người?
Liền anh, liền chị liền đôi
Chẳng còn ai lẻ, cho tôi đi cùng?
Có bao nhiêu chúm môi hồng
Mà không có nụ hôn nồng cho tôi.
Ô hay! hội đã tan rồi
Còn đâu giã bạn trên đồi chưa nghe…
Tìm về bến Đục
Tìm về bến Đục chùa Hương
Đục soi thấu đục, dễ thường lại trong
Trăm năm ai thoát khỏi vòng
Bể đời trong đục, đục trong – khó mà…
Khói hương Phật cũng nhạt nhoà
Đăm đăm con mắt như là đợi ai
Chưa tìm ra cõi bồng lai
Thì đành lên chốn Thiên Thai một mình
Trăm chúng sinh, vạn chúng sinh
Nào hương nào oản nào tình… đến đây
Tôi cầm lá sớ trên tay
Ước mong xoá hết tháng ngày được thua
Đụn vàng đụn bạc khôn mua
Chỉ xin có được tấm bùa… giải yêu!
Tôi đang khao khát đi tìm
Tôi khao khát một mối tình
Một tình yêu chỉ riêng dành cho tôi
Để ngày tôi ngắm tôi soi
Để đêm đắp áo cho người xông hương
Để xa tôi nhớ tôi thương
Để gần tôi thấy thiên đường ở bên
Để khi trống trải ưu phiền
Ngã vào lòng bạn là tan hết sầu
Để khi nước lớn sông sâu
Được cầm tay bạn qua cầu bình yên.
Tôi đang khao khát đi tìm
Một tình yêu chỉ là riêng của mình!
Trả cho em
Trả cho em linh hồn
Mà anh đang bắt giữ
Trả em con tim lửa
Đã vì anh khát khao
Trả cho em tình yêu
Để sau đừng đau khổ
Trả cho em niềm tin
Để thôi đừng đổ vỡ
Những gì em trót hứa
Xin anh hãy xóa đi
Tình yêu em bé nhỏ
Xin chớ bận làm gì!
Hãy trả lại cho em
Từ màu xanh ánh mắt
Trả cho em trời đất
Chưa nhuốm cảnh điêu tàn
Trả cho em tình oan
Chưa mượn màu giả dối
Trả cho em giọng nói
Chưa nghẹn lời đắng cay
Tuần trăng khuyết chưa đầy
Lòng hai ta đã cạn:
Con tim em hạn hán
Tình anh là mưa bay!
Trăng biển
1.
Tuổi bốn mươi đến biển lần đầu
Duyên thiên cách trở muộn màng nhau
Dù chẳng đêm nào Trăng xa Biển
Cả lúc trăng gầy một mảnh cau
2.
Đầy vơi con nước vì Trăng đấy
Biển đã duềnh lên, Biển bạc đầu
Ai biết mối tình thiên niên kỉ
Ta là Trăng-Biển tự trong nhau!
Trên lưng cá voi
Nước thì gần, đất thì xa
Xui tôi làm nhà trên lưng cá voi
Cầu giời cho cá đừng bơi
Tháng ngày, một chốn đôi nơi mong chờ…
Một lần tôi thử đùa chơi
Que diêm đốt cháy một mồi lửa rơm
Cá vùng xuống đáy đại dương
Bỏ tôi không mảnh ván thuyền trong tay
Trốn
Trốn xa khơi thì khát,
Trốn vào bạc thì cay,
Trốn vào rượu thì say,
Trốn vào mây thì bạc,
Chỉ một nơi em biết
Sẽ yên vui suốt đời
Là trái tim yêu dấu
Của anh đấy, anh ơi.
Tuẫn tiết
Khi chẳng thể gần nhau hơn
Là lúc càng xa cách mấy
Hồn đã giấu về một nơi
Xác chỉ còn là cạm bẫy
Ta lạc vào trong nhau đấy
Hay chỉ tự lừa mình thôi
Hồn đã không về nhập mộ
Xác nào đành lòng lên ngôi
Hai kẻ thất tình cô độc
Tìm tuẫn tiết trong nhau rồi
Tự hát
Tự mình phải hiểu mình thôi
Làm thân con gái một đời
Buồn lo lặn vào trong mắt
Nụ cười luôn nở trên môi.
Vầng trăng bỏ quên
Em yêu thương một người
Với chờ mong hụt hẫng
Anh như đêm thượng tuần
Hiện trăng liềm trong suốt
Em yêu thương một người
Với cồn cào bão tuyết
Anh như đêm hạ tuần
Lẻ loi vầng trăng khuyết
Em yêu thương một người
Người ấy nào hay biết?
Anh như trăng tròn đầy…
Em mải ngắm vì sao
Tận Thiên Hà xa tít
Bỏ quên một vằng trăng
Cứ tròn rồi lại khuyết.
Trên đây, chúng tôi đã tiếp nối bài viết trước Nhà Thơ Đoàn Thị Lam Luyến Và Những Bài Thơ Vang Danh Phần 1 bằng những bài thơ hay còn lại của bà. Hy vọng quý độc giả sẽ hài lòng với bài viết của chúng tôi. Hãy đồng hành cùng Thuvientho.com để theo dõi những bài viết đặc sắc hơn nữa nhé! Thân Ái!
Theo Thuvientho.com