Bên cạnh các tập thơ khác, Huy Cận còn nổi tiếng với nhiều tập thơ hay đặc sắc. Và một trong số đó phải kể tới tập thơ Hạt lại gieo. Đây là một tập thơ được viết năm 1984 và từ đó đã nâng lên thành một sự khái quát. Đó cũng chính là khát khao được hòa vào biển cả mênh mông bao la. Và qua đó ta cảm nhận được chất trí tuệ, cùng với đó là những rung động bằng trái tim thi sĩ. Cùng đọc các vần thơ hay của Huy Cận dưới đây bạn nhé!
Áo Thời Gian
Đêm cuối năm rồi gà gáy giục
Ơi mặt trời đưa xuân mọc lên
Thời gian nghe nở nhanh từng phút
Như phố hoàng hôn bật ánh đèn
Mải sống quanh năm với tháng năm
Như quen áo mặc, chiếu giường nằm
Ngỡ năm tháng cũng là da thịt
Rượu mạnh thời gian ta sủi tăm
Mai đây trần trụi đi về đất
Năm tháng như là chiếc áo phơi
Quên ở ngoài vườn, ao lặng lẽ
Có hoa râm bụt cúi mình soi
Em hơi, bên anh em thở đều
Thời gian chung tấm mặc cho nhau
Cuối năm gà gáy dày thêm sợi
Vũ trụ choàng ta áo ấm sao!
Bãi Biển Cuối Hè
Bãi biển cuối hè dần vắng lặng
Vô tâm biển vẫn đẹp tưng bừng
Mai đây ta vắng, đời không vắng
Vũ trụ điềm nhiên đẹp dửng dưng.
Sóng trắng bờm phi hí gió mai
Mây bay tới tấp ngợp chân trời
Phải chăng vũ trụ thừa dư sức
Thỉnh thoảng chồm lên như trẻ chơi.
Trà Cổ 8-1974
Bên Biển
Ngồi trên gò đất còn khi nghĩ
Đất hỡi mai kia trả lại đời
Sống một kiếp người đầy nhựa đất
Mai đây ta chết cũng là vui.
Nhưng nằm bên biển chẳng bao giờ
Nghĩ chuyện tàn phai nhện hết tơ
Biển thở nồng say hương vĩnh viễn
Dạt dào bền bỉ nhịp nôi đưa.
Lòng ta tin biển, biển yêu ta
Sóng nở hoa nhài vương vấn bờ
Bát ngát tình yêu trong vũ trụ
Đúc nên xanh biển mượt mà thơ.
Cành Bàng Xương Mảnh
Cành bàng xương mảnh thêu trời sớm
Một chút mây bay một tiếng chim
Bước nhẹ xuân về chừng hãy gượm
Chờ cây trút hết bóng tàn đêm
Mưa bụi đường trơn ai rón rén
Chợ rau rẽ lối ngập xanh rờn
Chợ không đông, tiếng người nghe rõ
Chưa nắng, chào nhau đã ấm hơn
Một góc ban mai của phố phường
Rất thân như cuộc sống bình thường
Cây bàng đầu phố chưa ra lá
Nhưng mấy chồi căng dưới giọt sương
Chú Tôi
Chú tôi người thấp, béo tròn vai
Học đủ xem thư, thật giỏi cày
Ít nói, khi vui ưa hóm hỉnh
Trong làng, ngoài chợ bậc tài trai.
Tâm hồn tài tử lâng lâng gió
Làm chiếc diều to ba sáo kêu
Thả tự nắng chiều lên quá núi
Sang đêm diều lẫn với trăng sao.
Những buổi trưa hè đi chọi cu
Chim xa nghe tiếng mái chim gù
Chú tôi thiu ngủ, chim dồn gáy
Bên cạnh vườn ai ngơ ngẩn trưa.
Tết đến chú nhồi đôi pháo lôi
Buộc chân cau đốt, chó kêu oang
Rễ cau cũng bật lên vài múi
Ấy hiệu mừng xuân cả xóm làng.
Gỗ mít hồng nâu như mật ong
Chú cưa chú xẻ, dựng nhà xong
Đóng luôn giường sập nằm thơm phức
Kể chuyện Kiều – Kim buổi phải lòng.
Chú tôi mất sớm tôi về thăm
Ngọn cỏ xanh rồi đã mấy năm
Chú hỡi trong dòng thơ cháu viết
Còn in bóng dáng chú xa xăm.
Chiếc Hôn
Em hôn trên má, anh nằm yên
Chưa dám hôn em: mạch mới liền
Như trận mưa rào vườn thấm nhận,
Mưa hôn da thịt thấm thần tiên.
Anh ốm sơ qua cũng thấy rằng
Con người là một lưới tơ giăng
Chắc bền cũng có, mong manh có,
Yêu mến làm cho sợi xoắn săn.
Ai tạo đầu tiên những chiếc hôn?
Hoà hương da thịt, thở tâm hồn
Đoá hoa hồng thắm ban sơ ấy
Đến lượt tình ta đậm dấu son.
Em bước ra về anh muốn tiễn
Em ngăn anh lại, sợ trời mưa
Môi em se lạnh trong làn gió
Sờ má, lòng anh bỗng ngẩn ngơ.
Viết tại bệnh viện 11-1974
Dạo Trên Bờ Biển
I.
Trăng sáng trên bờ, sông loáng xa
Trăng cao trên biển đẹp mây ngà
Ta đi, chứng kiến tình trăng biển
Nghe vỗ bên lòng nhịp thiết tha.
II.
Sóng nói điều chi mãi chẳng thôi
Tiếng riêng tạo hoá nói cùng người
Dạt dào sự sống rằng không mỏi
Trong, mặn làm nên nụ sóng cười.
III.
Sóng xao tiếng lụa, bờ yên ngủ
Sóng đổ liên hồi nhịp thở quen
Như trẻ ngủ con ôm vú mẹ
Đất nằm ôm biển lắng triều đêm.
IV.
Sao sáng lưng trời gió thổi nhen
Bếp đêm vũ trụ lửa soi bền
Ta đi bên sóng, làm thơ dệt
Giữa ánh sao và ánh lửa nhen
Dậy Sớm
Dậy sớm tưởng trời vừa tạo lập
Gió hây hây thổi tụ chùm sao
Cây chưa có bóng, ngày chưa ấp
Sông ẵm thuyền êm, chưa động sào
Dậy sơm tưởng ta vừa mới đến
Cùng cây chưa bóng, sóng chưa xao
Bắt đầu cuộc sống sông tìm bến
Nhện vít cành tơ dệt lưới vào
Trẻ hơn con trẻ mới chào đời
Mỗi sáng ta sinh với rạng trời
Nghe mỗi cành sương ương vũ trụ
Đất tròn e cũng sắp nằm nơi
Hạt Lại Gieo
Nửa đêm anh thức dậy bàng hoàng
Nửa vì xuất huyết, nửa vì thương
Thương con, thương vợ, và thương bạn
Và tiếc đời, ôi! nếu dở dang…
Vậy đó em ơi, thường chẳng nói
Tình thương để đó, nói năng chi!
Nhưng khi lâm nạn tâm hồn vói
Mới thấy ân tình nặng thế ni…
Còn tiếc đời, ôi! tiếc lắm, em!
Tiếc mà muốn dậy nửa chừng đêm
Kêu to một tiếng rồi ôm hết
Sự sống trên đời vô trái tim
Anh hoãn làm thơ để máu cầm
Máu ơi, ở lại! chớ ra dầm
Máu là thế giới trong ta đó
Chớ để ta nằm với lặng câm.
Yêu mãi, yêu rồi, đâu hết yêu
Cuộc đời như miếng đất phì nhiêu
Trồng bao nhiêu vụ còn tươi tốt
Hạt gặt xong rồi, hạt lại gieo;
Rồi một ngày kia giã cõi này
Xin cho gieo hết hạt trong tay
Chứ tay còn nắm chưa vơi hạt
Mà phải ra về cực lắm thay!
Viết tại bệnh viện Việt Xô
11.1974
Một Nét Vĩnh Linh
Bốn em bé xuống hầm
Mang theo bài học dở
Bom xa nổ ì ầm
Mắt không rời trang vở
Các em đang tìm hiểu
Tim người đập ra sao
Tay theo hình giải phẫu
Phân máu đen, máu đào
Có nhà báo phương xa
Bấm ảnh, lòng sửng sốt
“Việt Nam – trái tim người
Ở đây đập rất tốt”
Một Sáng Mai Xuân
Một sáng mai xuân dừng bến xe
Xốn xang em ở tiễn anh về
Bâng khuâng phố rộn, đời xa vắng,
Anh gọi thầm em, em có nghe?
Anh gọi: em ơi! Biết nói sao!
Yêu em như tự thuở xa nào
Từng yêu em trước, lòng vương vấn
Lạc giữa đời, nay lại gặp nhau.
Gặp nhau chưa thoả, đã xa rồi
Tội nghiệp em tôi, tội nghiệp tôi!
Những cặp tình nhân muôn vạn thuở
Trời ơi! Đứt ruột mỗi chia phôi.
Mưa Đêm Rừng Cọ
Mưa đêm rừng cọ tiếng thanh trong
Muôn tiếng đàn tranh vạn phím rung
Khúc nhạc đất trời đang chuyển điệu
Say sưa mưa rớt giọt tơ đồng
Nằm nghe gió dập đập cành cây
Khoan nhặt tầng cao nhịp nước đầy
Ăm ắp hồn ta rừng chụm lại
Cơn mưa ao ước đã bao ngày
Rừng cọ đêm mưa đất cổ sơ
Hoa ngâu hương mát tự bao giờ
Cha ông đã ở mùa hương ấy
Thơm đến ngày nay mỗi giọt mưa
Trên đây là những bài thơ hay trong tập thơ Hạt lại gieo Huy Cận mà chúng tôi muốn chia sẻ với bạn. Đây cũng là một trong những tập thơ hay được đánh giá cao trong cuộc đời của Huy Cận. Qua đó ta cảm nhận được một không gian của biển cả được hòa vào trong từng câu thơ. Và nó cũng đã nâng lên một khí chất mới đó chính là khát vọng được hòa nhập vào biển khỏa chân trời.
Theo Thuvientho.com