Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà thơ Nguyễn Đình Thi và những bài thơ đi cùng năm tháng

Nhà thơ Nguyễn Đình Thi và những bài thơ đi cùng năm tháng

Nhà thơ Nguyễn Đình Thi và những bài thơ đi cùng năm tháng

Nhà thơ Nguyễn Đình Thi sinh năm 1924 tại Luang Prabang Lào và từ nhỏ đã sống cùng với gia đình tại Lào. Sau đó đến năm 1931 theo gia đình về nước và đi học ở Hà Nội. Từ năm 17 tuổi Nguyễn Đình Thi đã tham gia hoạt động cách mạng, viết nhiều cuốn sách về triết học. Và cũng giữ nhiều chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền. Dưới đây là một số bài thơ của Nguyễn Đình Thi mà chúng tôi muốn chia sẻ và giới thiệu với bạn.

Chia tay

Ôi mắt em sáng trong và rắn rỏi

Anh yêu em suốt đời

Anh ôm chặt thân em mềm mại

Trong phút giây từ biệt chiều nay

Yêu em đời anh bừng sáng chói

Những sớm chiều dầu dãi gió sương

Những đêm băng mình trong đạn khói

Những buồn vui về giữa lúa thơm

Trên những nẻo đường không biết mỏi

Anh mang em như ngọn đèn chiếu rọi

Như trái tim anh đập không ngừng

Cách nghìn sông núi vẫn bên nhau

Em ơi đường chiến đấu dài lâu

Trong gian khổ vẫn chan hoà ánh sáng

Đời anh có em như ngày có nắng

Yêu em anh yêu cả mọi người

Thôi em đi nhé em vui mãi

Anh muốn em sung sướng suốt đời

Xa nhau hẹn ngày mai gặp lại

Nhìn nhau thấy đã lớn hơn rồi.

Chia tay trong đêm Hà Nội

Em đi với anh trong đêm Hà Nội

Qua những phố hè quen thuộc yêu thương

Dọc hàng cây ánh đèn pha cuốn bụi

Từng đoàn xe cao xạ chạy rung đường

Pháo đang bắn trời ngoại ô gió thổi

Đạn đỏ loè xa trong ánh trăng

Em đi bên canh tóc xoà bay rối

Nhỏ nhắn vai em khoác súng trường

Nhìn em anh hãy còn bỡ ngỡ

Như sợ bất ngờ em biến đi đâu

Pháo vẫn bắn chân mây đầy chớp lửa

Anh lại nhìn em lòng xôn xao

Trăng soi gương mặt nghìn yêu dấu

Ngày mai hai đứa đã hai nơi

Hai đầu đất nước trong dông bão

Cùng chung chiến đấu hai phương trời

Đêm nay trong ngổn ngang ụ súng

Bên ven hồ lốm đốm trăng xanh

Nghe quanh ta đêm hè nóng bỏng

Mắt bồi hồi em đi bên anh

Em đi với anh qua bến xe đông chật

Bao gia đình lúc ra đi

Em nhìn những mái nhà cao thấp

Đã bao lần thấy những cuộc chia ly

Kìa xa xa một cụm đèn lấp lánh

Giữa trời đêm như đang vẫy đang chào

Chiếc máy bay ta lượn vòng nghiêng cánh

Bay qua vầng trăng điểm mấy ngôi sao

Em nhìn bên dãy tường sập đổ

Xưởng thợ lò than vẫn rực hồng

Nhà máy vẫn rì rầm không ngủ

Lập loè đèn hàn điện bên sông

Em đi với anh trên đê cao vắng

Một tiếng còi xe lửa huýt dài xa

Gió đưa khúc nhạc em yêu văng vẳng

“Mỗi tấc đất Hà Nội đượm thắm mãi lòng ta”

Trên gác nhỏ đèn dầu ai vẫn thức

Em vẫn đi và vẫn lắng yên

Có tiếng ru đứa trẻ nào đang khóc

Đêm đã khuya trong phố cũ êm đềm

Anh nắm cánh tay em và đứng lại

Ôi anh không còn biết đang ở đâu

Nhớ nhau chân cứng đá mềm em nhé

Hẹn đánh Mỹ xong sẽ về tìm nhau

Chào Hà Nội của ta sáng đẹp

Giữa đêm trăng trong biếc

Thành phố tình yêu thành phố thép

Ta chào trái tim đất nước

Anh ôm chặt em và ôm cả khẩu súng trường bên vai em.

Đất nước

Sáng mát trong như sáng năm xưa

Gió thổi mùa thu hương cốm mới

Tôi nhớ những ngày thu đã xa

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội

Những phố dài xao xác hơi may

Người ra đi đầu không ngoảnh lại

Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.

Xem thêm:  Ngụy Phong – Thi phẩm nổi bật cho phong cách thơ Khổng Tử

Mùa thu nay khác rồi

Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi

Gió thổi rừng tre phấp phới

Trời thu thay áo mới

Trong biếc nói cười thiết tha!

Trời xanh đây là của chúng ta

Núi rừng đây là của chúng ta

Những cánh đồng thơm mát

Những ngả đường bát ngát

Những dòng sông đỏ nặng phù sa

Nước chúng ta

Nước những người chưa bao giờ khuất

Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất

Những buổi ngày xưa vọng nói về!

Ôi những cánh đồng quê chảy máu

Dây thép gai đâm nát trời chiều

Những đêm dài hành quân nung nấu

Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.

Từ những năm đau thương chiến đấu

Ðã ngời lên nét mặt quê hương

Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu

Ðã bật lên những tiếng căm hờn

Bát cơm chan đầy nước mắt

Bay còn giằng khỏi miệng ta

Thằng giặc Tây, thằng chúa đất

Ðứa đè cổ, đứa lột da…

Xiềng xích chúng bay không khoá được

Trời đầy chim và đất đầy hoa

Súng đạn chúng bay không bắn được

Lòng dân ta yêu nước thương nhà!

Khói nhà máy cuộn trong sương núi

Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng

Ôm đất nước những người áo vải

Ðã đứng lên thành những anh hùng.

Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội

Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh

Trán cháy rực nghĩ trời đất mới

Lòng ta bát ngát ánh bình minh.

Súng nổ rung trời giận dữ

Người lên như nước vỡ bờ

Nước Việt Nam từ máu lửa

Rũ bùn đứng dậy sáng loà.

Đi tìm cách mạng

Xung quanh làng xóm lầm than

Thóc Tây, đay Nhật muôn vàn thảm thương

Đi phu, đi lính, đắp đường

Người nghèo một cổ mấy tròng thắt ngang

Mùa mùa lúa vẫn chín vàng

Lúa đi đâu mất, ta làm cho ai?

Địa chủ nó có trăm vòi

Hút vào xương tuỷ, mồ hôi dân mình

Tiếng đồn trên núi rừng xanh

Có quân Cách mạng Việt Minh phất cờ

Sao vàng soi lối tự do

Dân nghèo theo hết vỡ bờ nổi lên

Chiến khu ta ở Tây Nguyên

Quân đang vượt núi xuống miền trung du

Mặt trời đang xé sương mù

Dân mình đang phá ngục tù nghìn năm

Truyền đơn rải ở chợ làng

Cờ đỏ mọc giữa đường quan ban ngày

Đồng quê như có lửa bay

Nhà giàu bàn tán, dân cày truyền tin

Quyết lòng dấn bước đi tìm

Một đêm nổi gió băng mình thoát thân

Ðêm im lặng

Trang sách bên đèn khẽ hỏi

Năm tháng vẫn qua đi – Tất cả qua đi

Sẽ còn lại gì.

– Nụ cười của em

Hoa nhỏ vàng hoe nghiêng xuống toả thơm.

Không nói

Dừng chân trong mưa bay

Liếp nhà ai ánh lửa

Yên lặng đứng trước nhau

Em em nhìn đi đâu

Em sao em không nói

Mưa rơi ướt mái đầu

Mỗi đứa một khăn gói

Ngày nào lần gặp sau

Ngập ngừng không dám hỏi

Chuyến này chắc lại lâu

Ðoàn thể gọi

Chiều mờ gió hút

Nào đồng chí bắt tay

Em

Bóng nhỏ

Ðường lầy

Lá đỏ

Gặp em trên cao lộng gió

Rừng lạ ào ào lá đỏ

Em đứng bên đường như quê hương

Vai ác bạc quàng súng trường.

Ðoàn quân vẫn đi vội vã

Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa.

Chào em, em gái tiền phương

Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn.

Em vẫy cười đôi mắt trong.

Người tử sĩ

Mũ sắt mờ trong sương phủ

Anh nằm yên như ngủ say

Máu thấm đầy manh áo cũ

Nửa đường anh ngã xuống đây

Để anh trên sườn núi vắng

Không biết có bao giờ

Một ngày về tìm anh ở đâu

Giữa rừng nghìn lối cỏ lau

Nắm súng chào anh lần cuối

Chúng tôi lại đi mê mải

Nắng lên nhuộm đỏ hàng cây

Véo von những tiếng chim rừng.

Nhớ

Ngôi sao nhớ ai mà sao lấp lánh

Soi sáng đường chiến sĩ giữa đèo mây

Ngọn lửa nhớ ai mà hồng đêm lạnh

Sưởi ấm lòng chiến sĩ dưới ngàn cây

Xem thêm:  Bài thơ Tôi Vẫn Nhớ của nhà thơ nổi tiếng Nguyễn Phong Việt

Anh yêu em như anh yêu đất nước

Vất vả đau thương tươi thắm vô ngần

Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước

Mỗi tối anh nằm mỗi miếng anh ăn

Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt

Chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời

Ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực

Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người

Những tiếng hát

Chiều dần tắt gió ù ù nổi

Ánh đèn trên mặt biển chập chờn

Trong một quán hàng đen muội khói

Lính thuỷ ngồi chen uống rượu suông

Dưới ngọn đèn dây loe ánh đỏ

Người bạc đầu nhìn kẻ còn măng

Những gò má sạm màu sương gió

Những cánh tay lực lưỡng ngang tàng

Họ nín lặng nghe nàng thiếu nữ

Mắt biếc xanh màu nước xa khơi

Tóc xoã mây vàng đôi vú thở

Phập phồng theo tiếng nhạc tuyệt vời

Tiếng hát ngọt ngào như suối chảy

Dịu dàng như lời mẹ dỗ con

Bâng khuâng thương nhớ buồn tê tái

Như mắt người chinh phụ héo hon

Ôi tiếng hát Nga sao vời vợi

Như thảo nguyên xa rộng mênh mông

Gió cát mịt mù trên cỏ cháy

Chim rơi cánh mỏi giữa tầng không

Như tiếng gió gầm trên núi vắng

Như tiếng quân reo giữa chiến trường

Như cánh chim âu đùa với sóng

Gọi biển trào lên đón nắng vàng

Tiếng hát bay lên cao phấp phới

Như gió xuân rũ lá bạch dương

Như những mảng trời xanh đang vẫy

Như tiếng chim trên tuyết trắng hồng

Tiếng hát đã ngừng trong giây lát

Những dư âm còn vọng lạ lùng

Cô gái mắt nhìn quanh ngơ ngác

Như còn say tiếng hát chưa xong

Đoàn thuỷ thủ chân trời góc biển

Đời lênh đênh đã cứng tim gan

Mà sao cũng bàng hoàng xao xuyến

Lắm kẻ chau mày lệ chứa chan

Ta muốn hát muốn cười ta khóc

Nước mắt ta lã chã vơi đầy

Hãy rót nữa rượu tràn trên cốc

Uống đi các bạn cả đêm này

Từng bàn rượu những người thuỷ thủ

Bá vai nhau cùng hát vang lừng

Trong tiếng hát tràn đầy thương nhớ

Họ tưởng bay về tới cố hương

Có phải tiếng hò rô kéo gỗ

Trên bãi lau hầm hập nắng trưa

Quằn quại những lưng người chín đỏ

Dòng sông dài uể oải về xa

Có phải kéo dài trên sa mạc

Bóng lạc đà đi miết buổi chiều

Lều vài quây vòng bên giếng nước

Lửa bập bùng tiếng hát đăm chiêu

Đêm nơi đâu sương mù bay toả

Trăng soi thấp thoáng mái tranh nghèo

Bễ lò rèn phì phò thở lửa

Chú bé ngồi mơ nghe dế kêu

Đâu tiếng sáo vi vu đùa gió

Dưới trời sao vằng vặc đêm hè

Ôm chặt người yêu trên đệm lá

đang hát kẻ chăn dê

Trên núi tuyết cao cao có phải

Mùa xuân đang tới tiếng chim gù

Xanh vút hàng thông soi bóng suối

Rừng sâu cọc cạch búa tiều phu

Và nắng gội cánh đồng vàng rạ

Chiều gặt xong đoàn thợ gặt về

Có phải bên sông cười rộn rã

Ướt loáng đôi vai cô gái quê…

Quê hương Việt Bắc

Hoa lau phơ phất quấn chân

Gió cháy mặt người chiến sĩ

Rời đồng bằng lên rừng núi

Ta đi đã mấy mùa xuân

Sơn La những lũng đầy sương

Những đồi vàng hoe lúa chín

Những buổi rời tay bịn rịn

Châu đi quấn quýt bờ mương

Còn đâu những bản mường yêu dấu

Giặc đến trời hoang đất ngập tro

Nhớ bước lui quân lòng rỏ máu

Ôi nắm xôi bà cụ Thái cầm cho

Lòng ta vẫn ở trên Tây Bắc

Những đêm thao thức tiếng từ quy

Ta khóc hờn căm thề giết giặc

Sông Đà ơi ta sẽ trở về

Từ những ngày đầu ấy

Ta đã đi – đi tới không ngừng

Trên những con đường đầy lửa cháy

Lòn ta nặng nghĩa quê hương

Xem thêm:  Top 15 Bài thơ hay của nhà thơ Trần Duy Hạnh

Lòng ta không ngừng ca hát

Ôi những núi chàm sáng ngời

Ta yêu những rừng Việt Bắc

Nơi ta khôn lớn lên người

Quê hương ta núi sông lộng lẫy

Mỗi lần vùng dậy lại đẹp hơn

Mỗi tấc đất ngày đêm bỏng giẫy

Mỗi lòng người như nước suối trong

Cao Bằng đèo lên cao vút

Mây trắng gọi người đi xa

Ta đạp quân thù ngã gục

Ta chào thế giới về ta

Lạng Sơn rừng hồi lộng gió

Đêm đêm vang tiếng cọp gầm

Sông Kỳ Cùng ào ào sóng đổ

Những ngày mải miết hành quân

Sông Thoa hiền từ cuộn đỏ

Ta về chiến thắng huy hoàng

Chị lái đò cười đon đả

Chào anh bộ đội sang ngang

Ta yêu những dòng sông Việt Bắc

Đã bao lần tiễn bước quân đi

Đã bao lần đục ngầu máu giặc

Những bờ sông kể chuyện thầm thì

Ta yêu những buổi trưa đầm ấm

Em bé trồng rau đuổi lũ gà

Ta yêu những nẻo đường thêu nắng

Chưa bao giờ đẹp như bây giờ

Đất nghèo càng chắt chiu yêu quý

Củ mài Yên Bái sắn Tuyên Quang

Gian khổ đã nuôi lòng chiến sĩ

Ta yêu bà mẹ Mán Cao Lan

Còn đây mãi sông Lô sông Chảy

Đại bác gầm lên tiếng tự hào

Lửa Phố Ràng, phố Lu còn cháy

Bến Bình Ca sóng vỗ xôn xao

Ta tới núi xanh và suối bạc

Ngang trời đứng nghiêng nghiêng

Ôi Cao Vân, Phú Minh, Quảng Nạp

Trái tim ta đập ở Thái Nguyên

Mỗi tảng đá gốc cây bờ cỏ

Như thiêng liêng phơ phất bóng cờ

Ta đã tìm cây đa lịch sử

Hòn đất chôn rau nước Cộng hoà

Một nhà sàn vách nứa

Bốn bên suối chảy cá bơi vui

Đêm đêm cháy hồng lên bếp lửa

Ánh đèn khuya còn sáng trên đồi

Nơi đây sống một người tóc bạc

Người không con mà có triệu con

Nhân dân ta gọi Người là Bác

Cả đời người là của nước non

Việt Bắc quê hương ta sáng chói

Đất tự do của những anh hùng

Chim bay rợp trời mây rộng rãi

Quân đi rung chuyển những sông rừng

Bàn tay trắng ta giằng lấy súng

Chân không giầy đạp nát đồn Tây

Trong áo rách lòng ta có Đảng

Giữa nghìn dông bão chẳng lung lay

Người chiến sĩ bước đi phơi phới

Nắng mưa Việt Bắc đã vàng người

Chiều chiều ca hát quê hương mới

Mỗi bước đi lòng một thắm tươi.

Việt Nam quê hương ta

Việt Nam đất nước ta ơi

Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn

Cánh cò bay lả rập rờn

Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều

Quê hương biết mấy thân yêu

Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau

Mặt người vất vả in sâu

Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn

Đất nghèo nuôi những anh hùng

Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên

Đạp quân thù xuống đất đen

Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa

Việt Nam đất nắng chan hoà

Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh

Mắt đen cô gái long lanh

Yêu ai yêu trọn tấm tình thuỷ chung

Đất trăm nghề của trăm vùng

Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem

Tay người như có phép tiên

Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ

Nước bâng khuâng những chuyến đò

Đêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi

Đói nghèo nên phải chia ly

Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường

Ta đi ta nhớ núi rừng

Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ

Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô

Bũa cơm rau muống quả cà giòn tan…

Trên đây là những bài thơ đầu tiên của nhà thơ Nguyễn Đình Thi mà chúng tôi muốn chia sẻ và giới thiệu với bạn. Thông qua các bài thơ này chúng ta có thể cảm nhận được một hồn thơ rất riêng. Đó cũng chính là tài năng của nhà thơ. Điều đặc biệt là ông cũng chính là hội viên sáng lập Hội Nhà văn Việt Nam năm 1957. Và cũng đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay nhất nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …