Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo Cùng Tập Thơ Nương Thân Phần Đầu

Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo Cùng Tập Thơ Nương Thân Phần Đầu

Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo Cùng Tập Thơ Nương Thân Phần Đầu

Nguyễn Trọng Tạo là một trong những ngòi bút tiêu biểu trong giai đoạn văn học đổi mới. Những tác phẩm của ông luôn để lại những ấn tượng đậm nét. Một nhà thơ xuất phát từ mạch nguồn trong trẻo của thơ ca dân gian, từ những truyền thống đẹp của thơ cách mạng đã vươn thẳng vào hiện đại. Tìm ra một lối đi riêng sau rất nhiều tự vấn và trăn trở, sau rất nhiều khúc quanh của định mệnh

Thơ ông ngổn ngang những hình tượng và triết lý, nhiều tìm tòi trong hình thức thể hiện với ngôn từ giàu nhạc tính biến hóa, với lối ẩn dụ làm lóe sáng nhiều suy ngẫm và gợi liên tưởng. Ông gặt hái được nhiều thành tựu trong sáng tác thời hậu chiến kể từ thập niên tám mươi của thế kỷ trước đến nay

Ông có nhiều tập thơ đặc sắc trong đó có tập Nương Thân được nhiều bạn đọc quan tâm. Hãy cùng chúng tôi cảm nhận về những bài thơ của ông nhé!

I. Đôi Nét Về Nhà Thơ Nguyễn Trọng Tạo

– Nguyễn Trọng Tạo (25/8/1947 – 7/1/2019) là nhà thơ, nhà văn, kiêm nhạc sĩ, hoạ sĩ, sinh tại Diễn Châu, Nghệ An, đi lính năm 1969, học Đại học viết văn Nguyễn Du khoá 1, từ năm 14 tuổi.

– Ông là Uỷ viên Hội đồng thơ của Hội nhà văn Việt Nam, Trưởng ban biên tập báo Thơ (2003–2004), từng được các giải thưởng thơ của Nghệ An năm 1969, và giải thơ của các báo Văn nghệ, Văn nghệ quân đội, Nhân dân (1978), hai lần được Giải thưởng Văn học nghệ thuật cố đô (Huế), Giải thưởng Văn học nghệ thuật Hồ Xuân Hương, Giải thưởng Uỷ ban toàn quốc các hội văn học nghệ thuật Việt Nam về thơ và văn xuôi.

– Thơ và truyện ngắn của ông dịch ra tiếng Pháp, Anh, Nga, Tây Ban Nha…

– Ngoài thơ, ông còn là nhạc sĩ, công tác tại Tạp chí Âm nhạc và Thời đại của Hội nhạc sĩ Việt Nam, đã có 8 giải thưởng âm nhạc.

+ Các album đã phát hành:

– Tình khúc bốn mùa (NXB Âm nhạc và Hội Nhạc sĩ Việt Nam, 1996)

+ Các bài hát nổi tiếng:

– Làng quan họ quê tôi (lời thơ của Nguyễn Phan Hách)

– Đôi mắt đò ngang

– Khúc hát sông quê (lời thơ của Lê Huy Mậu)

+ Ông đã vẽ khoảng 500 bìa sách, trong đó có:

– Chuyện kể năm 2000 (Bùi Ngọc Tấn)

– Vẽ nhiều minh hoạ trên báo, tạp chí, và trình bày mỹ thuật tạp chí Cửa Việt bộ đầu tiên (1990-1992), báo Thơ, mẫu măng-sét tạp chí Sông Hương, Hồng Lĩnh, Sông Lam, v.v…

+ Các tác phẩm chính:

– Thơ: Gửi người không quen, Sóng thuỷ tinh, Đồng dao cho người lớn, Thư trên máy chữ, Tản mạn thời tôi sống, Nương thân, Thơ trữ tình, Thế giới không còn trăng,…

– Trường ca: Con đường của những vì sao, Tình ca người lính.

– Văn xuôi: Miền quê thơ ấu, Ca sĩ mùa hè, Chuyện ít biết về văn nghệ sĩ, Văn thơ nhạc tuổi thơ,…

– Tiểu luận phê bình: Văn chương cảm và luận

II. Những Bài Thơ Đặc Sắc Trong Tập Nương Thân

Những bài thơ của ông tạo nên sự mới mẻ và tinh tế đem lại một luồng gió mới cho nền thơ ca Việt Nam. Thơ ông chính là nguồn cảm hứng của không ít những người yêu thơ ca. Ông chính là một tấm gương sáng dám dấn thân mình cho sự nghiệp nghệ thuật. Tập thơ Nương Thân được nhiều bạn đọc yêu thích và tìm kiếm

Sau đây, Thuvientho.com sẽ dành tặng bạn những bài thơ hấp dẫn nhất của ông trong tập thơ Nương Thân

Tình rơi

đừng mơ rừng cũ người ơi

lối xưa đã khép màu trời trinh nguyên

đừng mơ xẻ ván đóng thuyền

sông xưa đã lấp mấy triền dâu xanh

em giờ sợ cả hình anh

lệ rơi ngày trước đã thành cơn mưa

si mê cũng thể trò đùa

muốn tu lại sợ gặp chùa vắng sư

Xem thêm:  Lời ru cõi chết - Phong Trần

anh đừng nhắc nữa mùa thu

vàng phai mầu áo tương tư một thời

cầm tình trót để tình rơi

mò kim đáy bể người ơi, xin đừng…

bây giờ người dưng

bây giờ sấu rụng trong rừng hết chua!

Khát

ta khát thành con gấu bông

đêm đêm em ôm đêm ngủ

ta khát mắt hồ ghế đá

nồng nàn lưỡi sóng mềm môi

ta khát căn phòng trắng muốt

đợi em đêm trắng ấp ngày

ta khát nhỡ tàu một chuyến

đêm ga bật lửa trắng tay

ta khát tăcxi chạy mãi

điều hoà nóng lạnh là em

ta khát thành đêm chứng sinh

oa oa nguyên trinh…

Đừng gửi cho tôi trăng rằm

đừng gửi cho tôi trăng rằm

tình xưa đã khuyết

không hy vọng có thể là điềm tốt

đừng gửi cho tôi lộc biếc

chẳng bao giờ còn trở lại xuân xanh

không ảo tưởng có khi là huyễn hoặc

hãy ném tôi vào đêm tối

mắt có thể sáng dần lên

hãy vùi tôi vào mùa đông

trái tim có thể tự sưởi ấm

cảm ơn chân tường đã cho tôi sức sống

cảm ơn tôi đã dựng một chân tường!…

Con sông huyền thoại

con sông mình hạc xương mai

vàng son in bóng đền đài hoa khôi

đến đây tôi gửi bóng tôi

vớt lên thì vỡ, tan rồi lại nguyên

con sông mướt cỏ tóc tiên

những đêm kỹ nữ bỏ quên nguyệt cầm

vầng trăng lõa thể ướt đầm

sẩy chân thi sĩ vớt nhầm mỹ nhân

con sông đám cưới Huyền Trân

bỏ quên dải lụa phù vân trên nguồn

hèn chi thơm thảo nỗi buồn

niềm riêng nhuộm tím hoàng hôn đến giờ

con sông nửa thực nửa mơ

nửa mong Lý Bạch nửa chờ Khuất Nguyên…

Diễm xưa

có thể tóc nàng bạc trắng

vô tình sỏi đá thành vôi

có thể cơn mưa đã tạnh

trái tim chẳng mọc thêm chồi.

chàng trai yêu nàng đã chết

bên tầng tháp cổ rêu mờ

cánh chim thiên di mỏi mệt

bay ngoài câu hát ngu ngơ

bọn trẻ như chàng ngày trước

thả hồn trong quán cà phê

ở đó có nàng kiều diễm

vai thon ôm mái tóc thề

thầm thì đêm nghe gió nói

nàng là con của Diễm xưa…

Thơ

như con chó Bim anh sợ những câu thơ sực nức nước hoa

như ông giáo già anh sợ những ngôn từ trụi trần tráo trở

thơ ơi, anh say mùi nguyên khiết của em

tịch lặng hú rên ú ớ

trong cơn giãy giụa sống

chữ bấm vào anh những móng tay hồng

câu thơ giai điệu sóng

biển xoáy ta xuyên đáy

chân không

chẳng chết đi chẳng bất tử chẳng hư vô

tình ướp trong biển mặn

tươi ròng

là em đó thơ ơi

và nước mắt

từ con chữ ứa ra những chồi lộc non tươi…

Nương thân

đêm cộng lại nợ nần

thấy mình hóa kiến

cái chốn nương thân bạn bè thương mến

cao tít sáu tầng trời

ở đây tôi nghe tiếng cười mặt đất

tiếng kẻng leng keng đúng giờ gọi: Rác!

tiếng rao bán chiếu gon tiếng khóc trẻ lạc đường

cầu thang bước chân người

khe khẽ trời

đêm hôm khuya khoắt

quán mặt tiền thương tôi khi có khách

cho sẵn số “phôn”

anh bạn làm quan xa lâu năm

gọi điện thoại cầm tay từ ngã tư tìm ngõ

em tiếp thị thả xà bông qua cửa

con tôi đi học về xe đạp sáu tầng thang

ôi ngày tháng gian nan

tôi như kiến gặp mưa bò nhanh về tổ

ở trên cao biết mình là con nợ

khi nước dưới đất nâu thương nhớ chảy lên trời!

Tinh mơ

như có ai gọi tôi từ chân đê ngoài đồng vắng

hay cây sáo xanh Presvin đã thổi báo xuân về

tôi chạy dọc bờ đê chân trần mơn man sóng

sóng nước sông quê và sóng lúa đồng quê

không có ai? hay có có không không? tôi cứ nghe tiếng gọi

ôi cỏ non! chẳng lẽ lại là ngươi?

tôi nằm ngập cỏ non ngập hương trinh trời đất

tiếng sáo xanh ve vuốt tinh mơ chưa hiện rõ mặt trời

lưỡi mùa xuân liếm nhẹ thịt da tôi…

này đi thăm

tết này đi thăm bông hoa tuổi nhỏ

bãi bể nương dâu bông hoa còn đó

tết này đi thăm người mẹ Trường Sơn

núi xây mộ cỏ nhớ thương xanh rờn

tết này đi thăm một thằng bạn cũ

xưa ngủ chiếu manh giờ thành trọc phú

tết này đi thăm đồng cạn đồng sâu

tung tăng con nghé kéo cày con trâu

mời bác nhà nông nghỉ tay uống rượu

bác tợp một hơi – việc đồng cấp vội

bãi bể nương dâu năm tháng chuyển dời

xuân về men rót chén đầy chén vơi…

Xem thêm:  Quốc tộ ( Pháp Thuận thiền sư ) – Tác phẩm nổi tiếng vang danh được yêu thích nhất

và em như gió bay qua đường dài

và tôi như lá xanh ngày vàng phai

và đất thành ô thành nhà thành phố

và em và tôi thành chồng thành vợ

em bồng con gái tôi dắt con trai

ngày xưa là một bây giờ là hai

và câu ca dao sắc như mắt liếc

em đã có chồng tầm xuân vẫn biếc

và tôi như lá xanh ngày vàng phai

và em như gió bay qua đường dài…

Bí ẩn La Joconde

sao lại là em

không là em khác

ngày đầy ắp đàn ông

đêm vòng tay vô cảm

móng vuốt rã rời

mắt mi khép dài nghi hoặc

vẫn làn môi bí ẩn La Joconde

sao lại là em

không là em khác

váy dài nến tuyết

áo dài xanh lá cây đen

đêm bóc dần vỏ bưởi

hiện ra vầng trăng chua ngọt

bị vò nhàu

con quỷ tình khát bài ca buồn đau

thở dài tăcxi

xe ôm rồ máy

trở về trên chiếc xích lô văng lẻ pê-đan

sao lại là em

không là em khác

đêm nấc lên giai điệu Diễm xưa

úp vào tiếng nấc

úp vào núi đồi sa mạc biển xanh

bật khóc

sao lại là em

không là em khác

mắt mi khép dài nghi hoặc

vẫn làn môi bí ẩn La Joconde.

Không đề (I)

anh trót để tình yêu tuột mất

xin em đừng tha thứ hay giận hờn

hoa li vàng cọ chân anh như nhắc

một chiều buồn sóng trắng biển Quy Nhơn

anh trót để em ra đi vô cớ

đến một ngày, không thể hiểu vì đâu

em hút bóng dừa xanh, vai khép gió

không bao giờ quay lại mối tình đầu

anh trót để ngôi sao bay khỏi cát

biếc xanh em, mãi chớp sáng vòm trời

điều Có thể đã hoá thành không thể

biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi…

Gửi

tôi về khép lại căn phòng

thấy trong lồng ngực như không có gì

trái tim đã bỏ tôi đi

ai mà nhặt được gửi về giùm tôi.

Tôi còn mắc nợ áo dài

tôi còn mắc nợ áo dài

một làn gió trắng một bài thơ hay

tôi còn mắc nợ mi mày

một con thuyền lá xanh đầy mắt nai

tôi còn mắc nợ ngày mai

một lần trở lại hay hai ba lần

ngoài kia trời đất giao thân

tôi còn mắc nợ giai nhân một đời

bao giờ trắng nợ người ơi

trái tim đã trót thốt lời yêu đương!

Rượu chát

tình trao mắt cho thơ

trời xanh mi ướt bờ

tình trao nắng cho mưa

chìm vào nhau bất ngờ

cửa khép những ô vuông

chân tường dâng bão gió

chiều cắn vào ngàn thương

quên mùa đang đốn ngộ

ứ hự là tình ơi

ừng ực khát một đời

người trao nhau rượu chát

dốc say tình lên ngôi.

Người đang yêu

một khuya một mình một tình một mưa

đèn đường lưa thưa em đi giao mùa

cứ tưởng ấm rồi đất trời chuyển hạ

nào ngờ ngày xa còn rét tháng ba

anh bấm điện thoại em chưa tới nhà

tiếng chuông ái ngại vọng hồi xót xa

anh đứng anh ngồi anh thương anh nhớ

anh ra anh vào nao nao mắt mở

đường xa gió thở ú ớ mưa dài

mắt mình ngái ngủ như là mắt ai

tiếng mèo kêu hoang ướt đầm mái ngói

hồn bỏ xác anh đi theo tiếng gọi

tận đáy đêm khuya hồn gặp em về

ôm làn hơi ấm xiết ghì đê mê…

Vu vơ

hương lìa xác hoa gà lìa vỏ trứng

cái bóng nằm dài cả khi ta đứng

ai đi ngoài đường giống hệt vợ ta

ta trở về nhà vợ con ngái ngủ

ti-vi vẫn mở bài hát lạ quen

con mèo ngóng chủ như là không tên

ta thoát áo quần thấy đêm lạnh lạnh

ta tắt ngọn đèn thấ mình đặc quánh

lởn vởn câu thơ chôn đàn ghi-ta

côn trùng kéo nhị quanh bốn góc nhà…

Mắc cạn

sao nhớ nghìn độ trước

sao quên chăn gối lúc tàn canh

buồn sững sông xanh lẫn núi xanh

còn đâu tuổi phượng mà tíu tít

lão chưa thành lão đã dài râu

ới a nhịp phách ly nhạt rượu

gió hỏi trời sâu hay biển sâu

sông hỏi hồn mắc cạn

thưa xanh ngả bạc một sợi đầu.

Nỗi buồn kiêu

một ngày người bán rẻ ta

ta thành đồ vật giữa nhà người dưng

một ngày người đến rưng rưng

mua gì vô giá? Xin đừng mua ta.

Không tuổi

em dần mão thân mùi hay tuất hợi

tử vi em không tuổi giữa hồn anh

em dịu mát lạnh lùng hay nồng cháy

một vòng ôm buộc mười sợi vô hình

em là cây-âu-cơ thắp trăm đèn hoa đỏ

rụng xuống đời anh lấp lánh cánh môi son

Xem thêm:  Tức Cảnh Pác Bó (Hồ Chí Minh) – Tinh thần của người chiến sĩ cách mạng

không Nhật Bản không Trung Hoa không Hàn Quốc

em Việt Nam phảng phất chút Hồng Kông

anh chưa đến phương Tây chưa Cực Nam Cực Bắc

nghe trời biển luân hồi trong màu mắt

khi một mình anh lại nhớ về em

ngày không mùa người không tuổi tình không tên.

Ý nghĩ

khát nước – mời cạn ly đầy

khát men – mời cạn rượu này

khát tình – uống cạn – tháng ngày buồn tênh

An ủi (II)

người tìm chỗ ngồi ở giữa đám đông

ta tìm chỗ ngồi ở chốn trống không

rồi bỗng người buồn tìm ta an ủi

rồi bỗng ta buồn quân cờ bỏ túi…

Một mình

về lặng thinh trong căn phòng máy lạnh

Hà Nội ngân… giai điệu bạn bè

một li nhỏ whisky

một thơm thầm hương huệ

một chút thiền khép đôi cánh đam mê

một trẻ nhỏ trong ta cầm đèn giấy

đêm chân trần quanh năm mặt hồ thu

một con thú bị thương về hang ổ

liếm vết thương bằng âm nhạc sương mù

những bài hát đã lâu không ai hát

ắp hồn ta một giọng nữ khàn

những kỷ niệm đã lâu không ai nhắc

bỗng hiện về ngồi chật cả không gian

đừng tắt máy

người ơi đừng tắt máy

hãy đầy thêm – một li nhỏ thôi mà

trong mờ ảo chợt thấy màu hương trắng

xin đầy thêm một li nữa cho hoa.

Người đến muộn

tôi là người đến muộn

chợ hoa chỉ còn một nhành mai

sao ông già không bán cho ai lại đứng đây đợi tôi

tôi là người đến muộn

tiệc bia đã tàn

sao chai rượu vẫn còn lặng lẽ chờ tôi

tôi là người đến muộn

ôi thành phố mặt tiền

sao có ai một mình trong hẻm hun hút vắng

tôi là người đến muộn

mặt trời vừa khuất núi

chỉ vầng trăng chọn tôi làm người tình đầu tiên.

Triết lý có

có lúc cồn cào đói khát tôi đã ăn đọt cỏ

ngỡ mùa xuân hồi sinh da thịt tươi non

có lúc cuồng si tôi đã ôm em lăn vào cỏ

ngỡ thiên nhiên mãi mãi tuổi dậy thì

có lúc tôi mơ thấy tôi chết vùi trong cỏ

xanh miên man lời ru ngàn năm…

cỏ ơi cỏ ơi cỏ ơi

sao ở đâu lúc nào ta cũng gặp ngươi

cỏ ơi cỏ ơi cỏ ơi

ngươi là cỏ nghĩa là ngươi tồn tại?

Cỏ trên sân bóng

tôi thấy tôi là cỏ trên sân bóng

đẩy đầu anh lên cao, cao hơn mọi cái đầu

khi anh ngã sóng soài tôi thấy tôi là cỏ

xoa dịu vế thương anh như có phép nhiệm màu

quả bóng bay đi quả bóng lại bay về

được dày xéo tôi thấy mình hạnh phúc

được ôm hôn tôi muốn trào nước mắt

cỏ hồi hộp mừng vui, cỏ thầm lặng tái tê

trong chiến thắng anh có nghe tôi hát

tôi phất cao muôn vạn lá cờ xanh

khi chiến bại anh có nghe tôi khóc

trận mưa đau dâng ngập cả khung thành

theo anh mãi cho đến ngày chung cuộc

nếm đủ vị đắng cay nếm đủ vị

rồi mùa bóng qua đi anh giã từ sân cỏ

chỉ còn tôi hoang lạnh dưới trăng sao…

Là ngôi sao

là Ngôi Sao anh luôn bị bao vây

bị kéo áo huých tay bị đốn sau cản trước

mang hàng chục vết thương anh vẫn làm bão lốc

là Ngôi Sao sân cỏ hóa bầu trời

anh đi qua đàm tiếu của người đời

anh bỏ lại những vinh quang huyền thoại

những đỏng đảnh đón đưa những ra giá chào mời

không rực sáng không thể nào tồn tại

là Ngôi Sao cô đơn từ vạn đại

lắm người yêu rốt cuộc chỉ đau buồn

khi cú sút penalty thất bại

là Ngôi Sao – anh đào sẵn mồ chôn

chỉ đến lúc lặng im toàn thế giới

trong đêm đen thèm đục thủng bầu trời

ta lại thấy những Ngôi sao dưới cỏ

cứ bay lên định vị những Con Người…

Ba chàng cựu binh lên núi

lên núi mà chơi leo mười cây số

ngồi trên quá khứ ba chàng cựu binh

Tường già huyên thuyên mối tình thời chiến

một cánh hoa rừng giờ còn xao xuyến

cây rừng phủ kín Ứng râu tìm gì

một mảnh đàn đá phủ hồn Trương Chi?

tôi nhớ chân đi mười năm không mỏi

mà sao đau nhừ mười cây leo núi!

chợt mưa ập tới ướt sũng ba chàng

nhìn về thành Huế một trời nắng chang…

Triết lý có

có lúc cồn cào đói khát tôi đã ăn đọt cỏ

ngỡ mùa xuân hồi sinh da thịt tươi non

có lúc cuồng si tôi đã ôm em lăn vào cỏ

ngỡ thiên nhiên mãi mãi tuổi dậy thì

có lúc tôi mơ thấy tôi chết vùi trong cỏ

xanh miên man lời ru ngàn năm…

cỏ ơi cỏ ơi cỏ ơi

sao ở đâu lúc nào ta cũng gặp ngươi

cỏ ơi cỏ ơi cỏ ơi

ngươi là cỏ nghĩa là ngươi tồn tại?

Trên đây, Thuvientho.com đã đến bạn những bài thơ đặc sắc trong tập Nương Thân của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Hy vọng bài viết này sẽ làm mới bộ sưu tập thơ ca của bạn. Mời các bạn đón xem phần cuối vào một ngày không xa. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và đồng hành cùng chúng tôi trong suốt qua!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …