Home / Chùm thơ chọn lọc / Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 2

Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 2

Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 2

Nhà Thơ Thanh Thảo được biết đến là một người đa tài có khả năng sáng tác thơ được nhiều người ngưỡng mộ. Ông được rất nhiều giải thưởng về văn học nghệ thuật. Những bài thơ của ông nhẹ nhàng nhưng lại rất mộc mạc dễ dàng đi vào tâm hồn của những người yêu thơ ca.

Bài viết Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 1 hôm trước đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ mọi người. Vì thế hôm nay Thuvientho.com xin được phép tiếp nối phần 1, mời các bạn đón xem phần 2 ngay bây giờ nhé!

Không đề

nhấp cần câu

câu giấc mơ ngày cũ

những giấc mơ

tớp bóng dưới lục bình

xanh buồn bã

con lại về nhà thấy má

cây mai mới trồng bật hoa

như mắt nắng lạc giữa vùng lụt bão

như mắt má

đăm đăm goc vườn

trong veo màu vú sữa

con lại về

giếng thơi

vành vạnh trời

bóng cây nghiêng

bóng má

bóng tiếng chuông loáng thoáng

mưa chuông

lá lá nhìn con lấp láy

trắng từng chùm mây dại

lơ lửng ngày

con lặng như cây dừa

không hiểu sao mình đậu quả

Khúc chậm 2000

I

tôi tự khoanh vùng mình

như con chó đánh dấu lãnh địa bằng nước đái

là khi tôi vượt những giới hạn

vòm cây gọi. Những ngôi sao gọi giật

nhưng li ti gọi thầm

một dải sáng nhạt xuyên qua vật cản

người đàn bà đẩy xe rác gõ vào mặt chiều

những báo hiệu

tôi hối hả quét dọn con người mình

kịp xe rác

quét tất

sạch bong

lúc ấy

từng chữ hiện dần như sao mọc

II

cơn gió hất qua

một cái lườm

tôi thu mình cây mắc cỡ

tôi xếp lá

nhìn bằng những chiếc gai

gai là nước mắt của cây

vầng trăng non thạch trắng

bãi hoang trăng sữa

festival chó

những con chó sủa trăng những con chó cười những

con chó ngửi mùi thảm hoạ

thi nhau rú lên cảm giác thật của mình

những kẻ kiếm tìm trong đêm

một công việc một hy vọng một chốn nương thân

một khoảng trống

đêm hứa hẹn tất cả

III

với hai cây bút

hai chiếc đũa

tôi đi tìm nguồn nước

chậm và lặng

kìa ngọn bút hơi run

thở từng nét mực

tôi biết mình đang khô hạn

chậm và lặng

IV

ngày trẻ

tôi tiêu những ngày của mình như mưa xuống cát

bây giờ tôi dè sẻn từng chiếc lá

trên cành

cái hộp diêm nhốt dế than tôi nhốt chút

mùa đông

chút gió mát mùa hè

cái hộp diêm sờn mờ nhãn hiệu

qua mặt tôi một đứa bé chống nạng tập đi lúc

năm giờ sáng

một chiếc xe tải xả khói đen vào thiên niên kỉ mới

một người đàn bà mất trí nhớ chạy về ánh đèn đường

phía sau lưng rạng đông

những con thiêu thân tạm dừng cuộc kiếm tìm

V

bây giờ tôi biết

những thế giới khác

cũng thế thôi

như con chim tập yêu chiếc lồng của mình

nhưng không cần tập hót

Kỉ niệm về những câu thơ Nga

Tặng Đồng, Chương và các bạn

Đâu phải bánh mì sữa bơ

Là thực đơn thời sinh viên sơ tán

Ta nhai ngô-răng-ngựa đến trẹo hàm

Ta làm quen cảm-giác-đói-thường-xuyên

Đèn thiếu dầu thì đốt thêm đống lửa

Mái nhà tranh rùng mình cơn gió núi

Bạn bè nào khuya khoắt đến cùng ta

Những câu thơ Nga những câu thơ Nga

Nghe văng vẳng tiếng chuông xe ngựa

Hoa tuyết bay lặng trắng những mái nhà

“Tôi nhớ mãi một phút giây huyền diệu”

Nơi phố nghèo em thoáng hiện rồi xa

Và cánh buồm khát khao, đơn độc

Sống trẻ chết trẻ như những nhà thơ Nga

Ôi may mắn đau buồn cho nhà thơ lớn tuổi

Lỡ sống rồi, xin đừng lỡ bài ca

“Buồm không tìm bình yên hạnh phúc

Nhưng hạnh phúc, buồm không tránh xa”

Cánh buồm ơi, nếu đúng là hạnh phúc

Đổi cả yên bình, tôi chấp nhận phong ba

“Tiếng đàn ghi-ta

Trăng và bùn”

Ta rung toàn thân bạch dương trong bão

Lạnh cứng người vẫn nhào xuống suối Đôi

Ta hồn nhiên lăn lóc như núi đồi

Bất chợt sáng nụ cười hoa sim tím

Lẽ nào phải đổi một chút mộng mơ một chút sai lầm thuở hai mươi mười tám

Lấy những gian nan vật vã suốt cuộc đời

Những câu thơ Nga những câu thơ Nga

Bây giờ bạn ở đâu

Đường bóng từng làm hoảng hồn các nhà văn và tiến sĩ

Niềm say mê đùa giỡn trước khung thành

Chúng ta dại khờ chúng ta tinh nhanh

Không ngờ được quả bóng này đã mất

“Như một kẻ nguyện cầu thân đỏ rực

Hoàng hôn loan báo trước một tin lành”

Chính Puskin, Lecmantốp, Êxenhin

Đã khuyến khích tôi thành nhà thơ

Ngay từ lúc tôi thường trốn học

Cảm ơn các thầy các cô khoa văn trường Tổng hợp

Dẫu chưa bao giờ tôi là học sinh ngoan

Cảm ơn những cánh rừng Việt Bắc

Cho tôi thử sức bao lần trước khi vượt Trường Sơn

Nhưng có lẽ suốt đời tôi nhớ mãi

Những câu thơ Nga những câu thơ Nga

Nồng nhiệt cô đơn lạ lùng kiêu hãnh

Bạn bè nào khuya khoắt đến cùng ta.

Lại chào đất nước tôi

(tặng Lê Sơn và Đặng Ngọc Khoa)

có những lúc uống thứ bia “số một thế giới”

vỏ lon lăn lóc nhìn ra sao thấy không vui

có những lúc mỏi mê những trò giả lả

nhìn ra sao thấy không vui

đất nước tôi ôi đất nước tôi

những người mang AK thuở trước

những người cu li xe hôm nay

mặt đen nhẻm khói bom rồi bụi bẩn

mắt họ chuyển từ trong veo sang tối sẫm

xe ba bánh thùng xe bụng rỗng

có Trường Sơn nào trong thành phố đâu

mà dấn từng vòng khó nhọc thế này

sau cơn mưa bao mỹ từ nồng nỗng

nhìn ra sao thấy không vui

cứ tự mình dán băng keo vào miệng

con gọi Mẹ chỉ còn nghe ú ớ

yêu Tổ quốc chỉ còn nghe ú ớ

đất nước phơi như đĩa thịt chia phần

dù trưa nay xơi một bữa tú hụ

nhìn ra sao thấy không vui

nút cổ chai cả vạn người chen lấn

đất nước co ro một dáng Thị Bình

khi Việt Nam thành “quán phở thế giới”

chủ có tạt nước lèo vào mặt cũng làm thinh

như em gái trăm mẹ mìn đày đọa

biết tìm đâu ra mẹ đẻ của mình?

cứ vơ vất giữa hai bờ địa ngục

khi nhìn ra tấm bảng chỉ “ thiên đường”

không kêu không khóc chỉ âm thầm

không kêu

không khóc

chỉ âm thầm

Lòng giếng

mọc trong lòng giếng những vạt rêu đám cỏ

bao nhiêu trời tròn và thỉnh thoảng mặt trời đi ngang

đêm đêm những ngôi sao chìm xanh ướt

một ngày nào

mà tôi thả vào lòng giếng

nhoà nhoà

nhiều năm sau

tôi trở về buông gàu

gương mặt má tôi

ròng ròng nước mắt

Một người lính nói về thế hệ mình

ngày chúng tôi đi các toa tàu mở toang cửa

không có gì phải che giấu nữa

những thằng lính trẻ măng tinh nghịch ló đầu qua cửa sổ

những thằng lính trẻ măng quân phục xùng xình

chen bám ở bậc toa như chồi như nụ

con tàu nổi hiệu còi rung hết cỡ

và dài muốn đứt hơi

hệt tiếng gã con trai ồm ồm mới vỡ

thế hệ chúng tôi

hiệu còi ấy là một lời tuyên bố

một thế hệ mỗi ngày đều đụng trận

mà trách nhiệm nặng hơn nòng cối 82

vẫn thường vác trên vai

một thế hệ thức nhiều hơn ngủ

xoay trần đào công sự

xoay trần trong ý nghĩ

đi con đường người trước đã đi

bằng rất nhiều lối mới

những cái tên trên cây rừng khắc vội

những chữ N chữ T vạch ở các bình tông

ba lô đựng một bộ áo quần

vài gói mắm cùng nắm cơm nho nhỏ

bếp dã chiến cháy dọc bờ suối đá

treo tòn ten mấy ống cóng canh chua

nấu lá giang và mắm ruốc

tất cả những gì chúng tôi có được

đều trải cho nhau, trải ra đất thật tình

với quân thù-chi đến tối đa

với bè bạn-phải chơi hết mình

nếu chỉ nhìn da chúng tôi đen hơn

nhìn cái vóc dạn dày trước tuổi

đếm vết chai trên bàn tay, chưa đủ

cũng chưa đủ nếu chỉ tính cuộc đời bằng những chiến công

ôi trảng dầu những chiếc lá khô cong

mỗi bước dưới chân rì rầm tiếng nói

đêm hành quân qua nhiều đống lửa

bùng tự nhiên ngay giữa lối mòn

thế hệ chúng tôi bùng ngọn lửa chính mình

soi sáng đường đi tới

có những đêm mưa quất bốn bề

giữa Tháp Mười không mái lá nương che

nước đã giật phải đẩy xuồng băng trấp

lúc ấy chân trời là lưng người đi trước

vụt loé lên qua ánh chớp màn mưa

Xem thêm:  Bài thơ Hẹn hò thu sau – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

thế hệ chúng tôi trắng từng đêm lội nước

sình bết từ chân bết đến đầu

nên giọng nói có nhiều khi ngang dọc

nên cái nhìn có lắm phen gai góc

vì ngọn lửa chịu sình là lửa thực

đã bùng lên dám cháy tận sức mình

nhủ điều chi ơi tiếng quốc đêm sương

kêu da diết suốt một mùa nước nổi

bông điên điển mở cánh vàng nóng hổi

là nắng chiều đẫm lại giữa lòng tay

đất nước ngấm vào ta, đơn sơ

như Tháp Mười không điểm trang đầy im lặng

trên tất cả tình yêu tình yêu này đi thẳng

đến mỗi đời ta bất chấp những ngôn từ

tôi gặp thằng bạn thân trong một chuyến bất ngờ

đêm Mỹ Long hai đứa nằm lộ đất

trải dưới trời một tấm ni lông

nơi khi chiều B52 bừa ba đợt

nơi mấy năm rồi hố bom không đếm hết

nơi tôi chợt thốt niềm mơ giản dị của mình

“chừng nào thật hoà bình

ra lộ 4 trải ni lông nằm một đêm cho thoả thích”

thằng bạn tôi đăm đăm

nhìn một ngôi sao mọc trong hố bom nhoè nước

đôi mắt nó lạ lùng mà tôi thấy được

chứa đầy một hố bom và một ngôi sao…

cơn lốc xoáy trên nóc rừng nguyên thuỷ

tiếng gió hú dài trong những bộng cây

đàn dơi chấp chới bay

trảng tranh hừng hực nắng

chúng tôi qua cái khắc nghiệt mùa khô

qua mùa mưa mùa mưa dai dẳng

võng mắc cột tràm đêm ướt sũng

xuồng vượt sông dưới pháo sáng nhạt nhoà

đôi lúc ngẩn người một ráng đỏ chiều xa

quên đời mình thêm tuổi

chân dép lốp đạp mòn trăm ngọn núi

mà không hề rợp bóng xuống tương lai

những trận đánh ập về đầy trí nhớ

pháo chụp nổ ngang trời từng bựng khói

nhịp tim dập dồn lần xuất kích đầu tiên

bình tông cạn khô trên nóc hầm nồng khét

những vỏ đồ hộp lăn lóc

cái im lặng ù tai giữa hai đợt bom

một bất chợt

bên bờ kênh hoang tàn

thế hệ chúng tôi không sống bằng kỷ niệm

không dựa dẫm những hào quang có sẵn

lòng như gió chướng trong lành

như sắc trời ngày nắng tự nhiên xanh

đoàn xuồng chuyển quân bơi rậm kênh Bằng Lăng

buổi chiều pháo bắn

những cây bình bát gục ngã

hoàng hôn đôi bờ như máu chảy

trắng dòng kênh xác xăng đặc lều bều

tôi bỗng thấy mặt mình trên mặt nước

mặt nước trôi những dề xăng đặc

mặt nước trôi những trái bình bát

mặt nước trôi không còn nguyên vẹn

và tôi thấy

trôi qua mặt mình bao nhiêu gương mặt

những bạn bè quen những bạn bè chưa gặp

trẻ măng

loang loáng theo con nước

tủa về những đồng sâu

hun hút

buổi chiều

đó là những người qua trước

không phải trước hai mươi năm

đó là những người qua sau

không phải sau hai mươi năm

mà vào buổi chiều ấy

trên những dòng kênh ấy

pháo bắn và nước chảy

thế hệ chúng tôi nhìn rất rõ mặt mình

Một nửa

nửa miệng cười

trống vắng hiện những bóng dáng thân yêu những

bóng dáng xa lạ

trò chuyện không lời

tôi gặp má tôi

từ cõi âm Người trở về yêu thương tôi như hồi nào

số phận đã chia lìa hai mẹ con

trong ánh mờ

tôi yêu những giấc mơ

một nửa

cảm ơn đêm tối

vị thần dịu dàng đã cho kẻ bần cùng nhất

nửa giấc mơ

Mùa đông 1991

Những ngày nắng đẹp đầy lo ngại

nhiều lúc vui mà nghe hãi hãi

tưởng đã êm xuôi đã thoát vòng

nào hay còn một trận lốc vàng

cái ngày trời giáng đòn oan nghiệt

quà Nô-en khủng khiếp cuối mùa đông

giữa bao nhiêu số phận dắm chìm

nổi một bàn tay như cánh chim đơn độc

bàn tay ấy buông rời năm Chín Mốt

năm đảo điên tan nát nhọc nhằn

bàn tay ấy cố vói lên lần chót

quờ chiếc phao cứu mạng của mùa xuân.

Mùa xuân

dọa dẫm sương khuya

rơi bình thản buốt mặt

có ngôi sao nằm im túi ngực

con đom đóm trong lọ penixilin

nhấp nháy xanh

khi dừng lại bên đường

một kêu thầm đâu đó

như hơi thở nghe qua điện thoại

mùa xuân là cái phin

lọc anh từng giọt.

Ở quê nhà

Những cây cau đã trổ hoa

yêu thương xa lạ

nơi không khí biến ta thành lặng lẽ

dẫu muốn ồn ào biết ồn ào với ai.

con đường làng mấy mươi năm mòn

dần dưới chân người, chân trâu, chân mưa

đường lầy thụt dẫn về yên tĩnh

ta đã có những con chuồn chuồn, con cá, con cua

ta đã có nỗi cô đơn ngọt ngào trẻ nhỏ,

gần như một bức tường vô hình dựng lên

bao bọc tuổi thơ quê nhà mấy mươi năm xa cách

thỉnh thoảng ta về nhìn ngắm lại

phần đời đầu tiên con đường loang những vết bùn

nơi mùi hoa cau thơm đậm hơn lúa xanh hơn dòng sông hiền hòa hơn tất cả

hoàng hôn đến như một người gánh rạ

gánh sắc vàng đang sẫm dần.

Phút ấy

phút ấy tôi gặp ở đâu lờ mờ gương mặt

bàn tay chải cơn mưa tan nát tím hoa xoan

và tôi chạy ùa đến em

chúng ta chẳng còn gì để mất

phút ấy thành gói lương khô xảm mốc

tôi rả rích gặm dần

Thuận

Những đường bóng của Thuận ngày ấy

đẹp ngẫu nhiên

có thể dắt bóng lách qua đối phương

Thuận không dắt nổi đời mình

lách qua số phận

“hy sinh ở chiến trường miền Nam”

những đường bóng của Thuận ngày ấy

không vô danh

thắp thêm một nén hương trên mộ liết sĩ

mình nghĩ, biết đâu, may ra, sẽ gặp nơi Thuận nằm

cái sân bóng mênh mang

vắng lạnh

và tiếng loa thông báo thản nhiên

“hy sinh ở chiến trường miền Nam”

quả bóng tròn

bây giờ thành quả đất

mãi mãi Thuận nằm phía khuất

đường Thụy Khuê vườn Bách Thảo

Tổ quốc

vệt nắng mỏng trước sân mái gà cục tác

con tôi ngủ trong nôi văng vẳng tiếng còi tàu

bữa cơm gia đình tôi trộn bắp trộn sắn bảy mươi phần trăm

mùa xuân những cơn bão hung hãn bất ngờ ập tới

trầm tĩnh như rừng kia như biển kia

Tổ Quốc tôi đứng lên trước bầy xâm lăng phương bắc

những dãy núi cong cánh cung những nỏ thần khủng khiếp

lại tung hàng loạt mũi tên xuyên ngực quân thù

ải Nam Quan ngọn khói xưa Nguyễn Trãi nuốt nước mắt quay về

mười năm nằm gai nếm mật

hẽm Chi Lăng lầm lì sông Kỳ Cùng bốc cháy

pháo đã giăng từ ngàn vạn điểm cao

quân di chuyển những dòng sông chảy ngược

mây uy nghi Yên Tử thuở nào

còn in dáng Trần Nhân Tông mắt dõi về phương bắc

tính nước cờ ung dung trên cao

sông Kỳ Cùng những tảng đá lên hơi

đùa với mặt trời trong nước

tôi chỉ đến tắm một lần nhưng đó là Tổ Quốc

chảy lặng thầm suốt cuộc đời tôi

những câu lượn câu sli đêm chợ Kỳ Lừa

chén rượu nồng thơm sắc màu thổ cẩm

vó ngựa gõ dòn lâng lâng sương khuya

khẩu súng chống tăng ghì chặt vào vai

anh xạ thủ H’Mông mười tám tuổi

khi lũ giặc đang điên cuồng lao tới

một chấm nhỏ trên bản đồ một chấm nhỏ thiêng liêng

phút người lính đứng bật lên cắm chặt chân vào đất

phút ấy, đất dưới chân anh là Tổ Quốc

quả đạn rời nòng trong chớp mắt

xe tăng cháy ngang đồi lũ giặc lùi xa

anh lính trẻ mỉm cười lau mồ hôi trên mặt

gương mặt dịu lành như Tổ Quốc chúng ta

Tới biển

Giờ anh về với biển

Ngọn sóng gào từ xa bỗng phủ trắng chân mình

anh ngấm muối toàn thân

Anh dầm trong gió, dầm trong nắng

Câu ca dao vị mùa thu đầm đậm

Những con còng vẽ ngoằn ngoèo trên cát

Những dấu hiệu hồn nhiên gửi đến bầu trời

thân hình em trong sáng tựa đất đai

nơi thu hút màu xanh và ngọn lửa

làn da mặn gọi cánh buồm về thở

giọng nói nặng trầm trong đêm cát âm vang.

… Củ khoai lang vùng cát ngọt lừ

em cười khẽ phía sau rào bông bụt

trời trở nam chắc lắm cá chuồn

bà tỉ tê vá lưới ngoài sân

gió nhí nhảnh luồn qua từng mắt lưới

bàn tay bà chứa bao nhiêu tiếng nói

hàng trăm cơn bão, hàng trăm đêm động biển

bàn tay thắp sáng lửa chài

khoả cát trên mồ con mồ cháu

giữ lại những gì không thể mất

bà ngồi đó giữa con và biển

bàn tay vá lành những mảnh đời riêng.

Chúng mình là của nhau ấm áp dưới mặt trời

ta đã sống như cây xương rồng trên cát

đã sống được nơi tưởng chừng cạn nước

mà lặng lẽ nở hoa…

Những dòng sông băng qua những vết thương

về với biển đâu phải tìm yên nghỉ

tới cửa sông là bắt đầu sóng gió

những cây giá xoay trần ngâm nước giữ phù sa.

Xem thêm:  Làng - Nguyễn Việt Chiến

Và những gì anh khát khao lâu nay

anh đã thấy khi tìm về với biển

lúc em vốc lên bàn tay nước mặn

là em đã gặp cuộc đời anh

dưới mặt trời đang chầm chậm kết tinh

hạt muối nhỏ ngây thơ thuần khiết

nó sung sướng được hoà trong sóng nước

để cuối cùng đọng lại trên môi.

Trước thế kỷ 21

Ta đi qua những rung chuyển vô hình

không máy gì ghi được

con người ta nhiều lúc như phát cuồng

nhiều lúc ngồi lặng im bất lực

Những ngôi nhà mọc lên như tia chớp

những vật dụng tiện nghi liên tục đổi dáng hình

những cặp vợ chồng ly hôn như cơm bữa

những người già mỗi phút mỗi già thêm

Đường phố sạch hơn nhưng sông suối bẩn hơn

đến biển cả cũng chứa đầy chất thải

ta đầu độc cá rồi ta ăn cá

vòng luân hồi này Đức Phật cũng chào thua

Có những kẻ điên rồ tới mức

toan biến vòm trời thành bãi rác khổng lồ

cho cái nhìn con người trở nên thô lỗ

không còn cổ tích không còn thơ

Những gì dịu dàng sâu kín nhất

cứ phơi ra như lộn trái túi quần

tất cả đều phải là cụ thể

“âm nhạc xong ngay” “điện ảnh ăn liền”

Và tượng đài những mẫu người thành đạt

đứng câng câng trong tâm trí mỗi người

còn những ai băn khoăn khắc khoải

những Hamlet ngày xưa bỗng chốc hóa trò cười

Phải nhân loại bây giờ điên đến vậy?

tôi có thấy ít nhiều nhưng tôi không tin

vì tôi tin mãi mãi con người là bí mật

mãi mãi chúng ta không đi hết bản thân mình

Trường ca “Đêm trên cát”

Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát

những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoà

cặp mắt giấu sau bóng tối

tiếng thở dài

bàn tay nơi không thấy bàn tay

phút chốc đốm lửa loé sáng

người lính canh bên con nghê

bao giờ

ta không định ra đi hay ở lại

hoa gạo trong sương sớm

nung nấu lòng kẻ xa

ta đứng phía mặt trời lên chậm

nửa đường đời cơn gió thoảng qua

đừng nói đừng nhắc

ta thèm nghe tiếng giã gạo

vợ hiền tấm mẳn làm thuê

và dòng sông chảy ta nghe

mùa đông bãi quạnh lạnh tê gió lùa

ta như thể cành bàng khô

cắn răng chịu rét mà chờ lộc non

bao giờ

câu hát thời bé dại

“ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng”…

sẽ tới lúc chăng

con nghê đá người lính canh hoá đá

đêm cứng khô như một bức tường

ai thả rơi từng bước chân

hoang vắng…

áo phong trần tả tơi

ta đã giải trọn kiếp người

với dòng sông dựng ngang trời thanh gươm

với bài ca thuở khốn cùng

hát bên người đói ngập ngừng xin cơm

với tàn nhẫn lời roi song

cháy trên da thịt hãy còn biết đau

đừng nói đừng nhắc

ta đã gượng dậy thế nào

để ném những câu thơ

như khạc từng búng máu

có lúc vào canh ba sợi dây đêm chùng lại

ta lấy chiếu đắp thêm cho chú nhỏ

khêu bấc đèn ngóng đợi

ngỡ vừa nghe tiếng kẹt cửa của hư vô

giận mình chưa học được phép ngủ

mắt trừng trừng mở trước vực sâu

những con chuột nhắt

gặm nhấm tấm vải hy vọng

mà ta canh cửi suốt đời

những con chuột nhắt

bò qua khoảng không chóng mặt

lên tận chín tầng trời

khoảnh khắc ta hụt hẫng

mây dưới chân tan loãng rã rời

hố thẳm

bao năm ròng chới với

lòng mê man vin một chút danh hờ

trên đất nước trận bão đen tàn hại

bầy châu chấu từ đâu về che kín mặt trời

lúa te tướp mặt người xanh xám

dài làm sao những buổi chiều trống rỗng

bụng quắt queo kiến bò

cái đói thật tình xuống hai hàng nước mắt

nào phải chuyện văn thơ

nào phải lối đãi bôi thù tạc

trăng trong chén anh

là giọt rượu cặn cuối cùng

của sông Trà một đêm khói sóng

nhìn mắt bạn thấy bóng mình lẳng lặng

mối hận bỗng trào lên cuộn xoáy con

dù đi hay ở

chẳng bao giờ ta quên

bàn tay bạn giơ ngang như níu kéo

như buông bắt cái gì tận xa vời

ta chỉ là gã nhà thơ cùng đường quay

lòng ước ao thoáng hạnh phúc mơ hồ

tóc xoã đầu ngọn gió

rối bời bao tâm sự

ta già rồi chăng

trước mặt bức tường cao thêm mãi

gánh nặng lưng còng trèo non lội suối

xoè bàn tay còn lại đất bùn

mong nở rộ dưới vầng dương

buồn cười thay

nghe trong miệng vị sương mù nhạt thếch

con chim quyên lỡ vận

lang thang trên mặt đất

tiếng kêu sao nghẹn ngào

ta đã phí hoài quá nhiều sức lực

gót chân mòn những bước không đâu

ở nơi đó dường như tình yêu

lần thứ nhất hoa xoan rơi lấm tấm

mưa giêng hai thấm áo người ơi

ở nơi đó ta nhỡ một nụ cười

ba mươi năm sau nhớ lại còn muốn khóc

nỗi nhớ của người đi trên cát

mỗi bước mỗi lùi về tuổi thơ

những khao khát bỗng thành chõ vỡ

mắt đăm đăm cát trải mịt mờ

thì cứ đi cứ đi và đi mãi

như nước kia chảy không bến không bờ

ta đã ném thơ mình vào thác xiết

một sợi chỉ mành mỏng mảnh treo chuông

một tiếng thét khi đầm lầy dâng ngập cổ

trước mõm chó trước vó ngựa

lần đầu thơ biết đến hiểm nguy

hãy đứng lên ngọn lửa

giữa màn đêm kinh sợ

hãy thắp sáng lời nguyền rủa

trước Ngọ Môn

hãy uống cạn con đường

đầy chông gai cạm bẫy

hãy xuyên thủng bức tường

bằng ngôn ngữ

hãy chế ngự thời gian

bằng lặng lẽ

ta đã vãi tung những hạt giống của mình

vào đất đai tăm tối

bao giờ cho đến

trẻ gọi trâu lanh lảnh ngoài đồng lúa đang thì con gái

luỹ tre ngà lơ mơ

cái áo khoác thanh bình

tiếng tu hú trôi trong màu đỏ

tháng năm về thức tỉnh những mầm sen

có gì khiến ta bứt rứt

có gì không thực

qua vẻ hiền lành khép nép kia

ta thích hoa phượng

cháy tận cùng ngọn lửa

dù phải thiêu đốt cả mùa hạ

ai thảnh thơi ăn măng trúc mùa thu

gió heo may ta cúi đầu từ biệt

dăm bảy học trò mang rượu tiễn đưa

các con đừng khóc

ta đi đâu

lênh đênh theo đàn chim di trú

ai cắn răng qua cầu mùa đông

cầm cố áo bông đổi vài đấu cám

chợt ấm lòng nghĩ tới người thân

nếu chỉ sống cho riêng mình

cảm sao nổi phút tấm lòng kỳ lạ ấy

đã trộn trong ta hàng ngàn số phận

như bột nhào như vôi vữa

mong một ngày hiện rõ

chất thật mỗi con người

lặng yên trên bề mặt

gào thét dưới chiều sâu

hiểu những giới hạn

và khoảnh khắc

một thành hai thành ba thành vô số

mãi mãi dò tìm

mãi mãi không thể nào chạm đáy

những quả táo non chua chát

ngọt ngay dưới mắt trẻ thơ

cha lẩn thẩn đi học nghề mổ rồng

đâu ngờ các con đói gầy đến thế

như Thiếu Lăng thuở xưa về nhà

ôm mặt khóc đất trời sầm tối

những giọt nước mắt

tắt nhanh trên cát

những giọt nước mắt

chẳng cần hoá ngọc

ném gông dài làm chiếc thang mây

cười dội tới những tầng cao chất ngất

ta sống lại nhờ tiếng cười

lần thứ hai chào đời từ ngục thất

xin bạn đừng kinh ngạc

vì sao chiếc mầm cây nhỏ nhất

bị cả mùa đông nhào vô trấn lột

bị bóng đêm lường gạt

vẫn trần trụi lớn lên

trên cánh đồng ngập ngụa

trên màu lam lũ những ao bèo

ta biết mình sẽ trở lại

với bạn nghèo ăn bữa cơm rau dưa

uống chén rượu thơm nồng không pha phách

cất bằng thứ men truyền giữ đã bao đời

ta sẽ trở lại

dù phải húc đầu vào đá

để mở cửa

sau mùa đông là mùa xuân

sau cái chết một bắt đầu khác nữa

rêu nhuộm thời gian quanh gốc gạo

đàn quạ kêu trên đỉnh tháng tư

chuông chiều buông dòng sông chảy chậm

sao vụt xanh dải ráng chưa mờ

có tiếng gì chừng quen thuộc

đến từ sắc trời phút giây thay đổi

chừng gọi ta từ yên tĩnh không cùng

hỡi người bạn đường mệt mỏi

đâu là nơi dừng tạm bàn chân

đâu con sóng dịu dàng

đưa đẩy vành trăng

đâu lời ru lúc quên lúc nhớ

như mây mù mây tan

gió

cát

quay cuồng

chiếc lá

xốc áo đứng lên

lưu đày

bầy cá nược đua theo thuyền

trăng bầm đỏ

mặt biển bùng cơn ác mộng

con quái vật lừ lừ phun khói

đang bò về phương Đông

ta thét gọi

chỉ mình ta tỉnh thức

tiếng ta chìm như hòn sỏi giữa mênh mông

lặng ngồi cho cạn đêm sương

nâng chén rượu với hư không chuyện trò

một đời trải bấy âu lo

cái vui thiên hạ bao giờ vui chung

bình sinh khoác mảnh chăn đơn

đói no ấm lạnh thói thường khác nhau

nỗi niềm lo trước vui sau

hai con mắt mở chiêm bao mấy lần

bước đi bước ở tần ngần

trống hoang quán trọ trần gian gió lùa

ta sẽ trở lại

con người

dài hơn mọi con đường

giữa hai hàm răng là bóng tối

những người trốn thuế trốn sưu

bóng tối trùm lên cái nhìn hốt hoảng

những người không muốn chết trước lăng vua

như sỏi đá

những người vốn rụt rè ai gọi cũng dạ

suốt đời quẩn quanh chật chội luỹ tre làng

vì lẽ chi

họ bỗng đặt vào ta bàn tay lửa

ta có thể đưa tặng họ món ăn gì

ngoài hy vọng?

ta có thể trao cho họ của cải gì

ngoài gánh nặng?

khi ta giương ngọn cờ cay đắng

vì lẽ chi họ hăm hở tụ về?

không ban phát những lời hứa hẹn

ta chỉ vung sự thật như cái vồ bằng đá

giáng xuống những cơn mê

hãy tỉnh dậy

từ giấc ngủ

nhằm đánh lừa

cái bụng đói

nhằm an ủi

vết thương sâu

hãy tỉnh dậy

bóc lá cao

lời đường mật

vứt toa thuốc

bọn lang băm

chuyện mánh mung

trò bố láo

hãy tỉnh dậy

chớ mộng du

đừng khiếp sợ

sống trên đời

sông có khúc

người có thời

hết buồn khổ

tới mừng vui

hãy tỉnh dậy

nào bạn ơi!

ánh sáng của cây xanh

bóng mát của đất lành

ta nhận ra ngọn suối nơi dòng sông mình ngụp lội

mà tiếng nói

đột nhiên, lấp lánh

ta nghe những cánh rừng quẫy mạnh

trong hoang vu

cây vươn vai ầm ào như bão

có nhẽ ta chưa từng đến đó

chưa dò xuống những bậc thang kỳ lạ

để thám hiểm chính mình

để vớt lên

những cánh hoa cho mùa xuân khác

gương mặt nào quá ư thân thiết

và niềm vui hiếm hoi

như rượu quý nhiều năm chôn dưới đất

giọng hát sau đền đài đổ nát

cứ lay giật hoài cánh cửa riêng ta

không phải bàn tay cẩm thạch

chuyển đến cái vuốt ve bằng đá

những rú gào xé rách màng tai

khô khốc

một tiếng kêu ngắn

khô khốc

khoảng lặng im đầy âm nhạc

chờ đợi những bước chân

của màu nâu trầm ấm

gió như điên qua mái nhà cũ nát

ta cứ ngồi và trôi trong đêm lễnh loãng

này, bác gió

sao không tung hê bọn ăn trên ngồi trốc

lại đi giật tấm tranh anh em nghèo

này, bác gió

hãy thổi xuyên thân hình ta như ống sáo

khúc nhạc dành cho những chồi non

tính ta ưa chọc cười

với bạn bè hay vui chén rượu

những giấc mơ nào xa lắc

thỉnh thoảng cập về bến cũ ghé thăm

ánh sáng với mù sương

ùa vào cùng một lúc

con đường lầm lội

gió hong khô lớp bùn váng bên ngoài

lẽ “hành tàng” nhiều khi nói mãi

sợ con chào mào trên cây khế rình nghe

ta đứng đây

nương tựa vào chính mình vào mặt đất

nơi đặt bàn chân

những chiếc lá run run bỗng xích lại gần

với cái nhìn dịu dàng

ta sẽ thở

bằng lồng ngực chật căng sau manh áo vá

tiếng nói âm u từ vô vàn mạch máu

chảy nóng rực bầu trời

ta sẽ đẩy tiếp sá cày

trên khoảng đời còn hoang hoá

nếu con người không biết đau khổ

nếu con người đánh đổi

cả cuộc sống cho sự bình yên giả tạo

nếu con người tránh né

những câu hỏi của riêng mình

ra sẽ rung lên hồi chuông

từng tiếng chuông sẽ vỗ vào vai họ

như bàn tay một người bạn chân tình

qua thời gian sấp ngửa

rắn lại, óng ánh

như hổ phách ngân nga trong thầm lặng

những vòm cửa hình cánh cung

đứng sững

những hạt bụi đã bao lần quay đảo

hoa cúc vàng lên ngôi

những mái nhà xám hơn mây xám

trôi chầm chậm qua sông

những cây bàng chợt rùng mình cảm thấy

một khung trời gãy gập của mùa đông

như người thức giấc sau mộng mị

mùa xuân dụi mắt cười ngơ ngác

dòng sông mở mát xanh mời mọc

vươn khỏi cô đơn

hoa bừng tỉnh đón niềm vui ngây ngất

hoa thanh thản chết đi từng khoảnh khắc

hoa nhẹ nhàng báo trước những lo âu

họ dẫn ta về đâu

bị trói chặt giữa vòng dây và bóng tối

giữa thói quen hàng ngày và nỗi sợ

những chữ lạ viết mãi vào không khí

thẩm vấn tra tấn ngục tù

không duyên cớ không tuyên án

tóc bạc trắng chờ lưỡi-dao-chưa-biết-bao-giờ-đến

tại ta không muốn bỏ rơi những gì tốt đẹp

ta mỏng manh như một con người

với tình thương

lấy lưng mình che đỡ những câu thơ non nớt

lấy những câu thơ làm tấm áo che người đang rét

trước ngọn roi gió bấc phũ phàng

dù tất cả sẽ trôi qua

nắm chặt bàn tay

những ngôi sao mọc giữa bùn lầy

sáng trong nước mắt

con đường xuyên đám mây giông bão

chiếc lá xoáy

mưa hút vào thung lũng

nghe giá lạnh tàn phá cơ thể

ta đứng bên bờ sông bông cỏ nở hoa

một giọng nói rất khẽ

những chấm xanh nhỏ nhoi này là tín hiệu của mặt đất

của mặt đất lớn lao thường xuyên bị đẫm đạp

đến với ta như dòng nước mát

như mắt con ta sau chuỗi ngày xa cách

như hàng xoan non rưng rưng tháng giêng

cỏ bồng bềnh câu thơ hoang dại

cánh đu tiên mùa xuân

ta đã bay quá lằn mức đời mình

trên cả dao động và yên tĩnh

bỗng tiếng gà như sóng

vỗ tràn qua không gian

khi người ta thức đến canh tư

con mắt nhìn bóng đêm sẽ khác

bạn ơi, vì sao quyến luyến

trăng gác non đoài trăng chẳng nỡ quay lưng

đời mấy lần gặp gỡ

muốn vươn tay kéo núi về gần

ban mai rồi sẽ tới

như dòng sông lao xuống từ trời

ta vục đầu vào khoảng xanh ngợp ấy

tóc ướt đầm ánh sáng

cơn sấm rền chớp xé tầng mây

lúa phất cờ đứng dậy

những hàng cây bùng cháy

ta chờ đợi

băng ngang trời đàn ngựa trắng

rền vang móng gõ

xanh đỏ tím vàng

lúc hiện lúc tan

tiếng trong tiếng đục

những người chân đất

những người thở dài

những người cúi mặt

chưa biết về đâu

băng ngang trời đàn ngựa trắng

ta vung thanh gươm

theo chiều lá lúa

bạn ơi đừng hỏi

những người chân đất

những người thở dài

những người cúi mặt

rằng họ là ai

băng ngang trời đàn ngựa trắng

những con cá vàng

những con nghê đá

một đốm lửa nhỏ

một giọng nói người

bàn tay bầm dập

tìm nắm bàn tay

bạn ơi đừng hỏi

rằng ta là ai

băng ngang trời đàn ngựa trắng

cấy xuống đồng sâu

đời người – dảnh mạ

phải mùa nắng nỏ

gặp bấc tháng ba

héo quắt xương da

sâu rầy phá hại

tai ương chướng hoạ

châu chấu tủa về

cắn phăng gié lúa

kêu trời không thấu

lũ tràn vỡ đê

nước mắt dầm dề

nhoà trong mưa xối

bạn ơi đừng hỏi

ăn mày là ai

băng ngang trời đàn ngựa trắng

ta đã thấy những con tàu đồ sộ của một thế giới khác

như hiện từ giấc mơ ma quỷ

nhưng cái gì sẽ đổi thay?

vẫn những người da đen còng lưng kéo xe cho người da trắng

trên sân khấu cuộc đời vẫn bôi mặt vẽ mày nhí nhố gươm đao

mục nát lại chồng lên mục nát

những chiếc ngai sơn son thiếp vàng những võng lọng

đình đám những tiệc tùng thừa mứa

hệt như thời Nguyễn Du đã thấy

và mặt trời cứ lẩn tránh

không rõ vì xót thương hay xấu hổ hay hèn nhát

bỏ mặc dân đen cho lũ sói diều

muốn hỏi cây gạo làng Phú Thị mà hoa đỏ bao lần

ám ảnh tuổi thơ

muốn hỏi chiếc gông dài nặng hơn cả ngàn trang sách

mùa xuân mang rượu lên núi cao

muốn hỏi Ức Trai người anh hùng muôn thuở

cái gì sẽ đổi thay?

kêu một tiếng giữa rỗng không lạnh giá

mù sương

mắt ráo khô

con đường cát lún

vài ánh lửa chập chờn

có lẽ xóm giềng đà trở dậy

thơm thơm mùi khói nùn rơm

hạt móc rơi trên tàu lá chuối

ta đi và tất cả dâng lên

gương mặt tiều tuỵ của đứa con

mái nhà cũ phên tàn dậu đổ

ta đi và tất cả dâng lên

Quê hương

nếu cần phải làm lại

nếu phải làm ngay không trễ nải

ta xin hiến nốt đời mình

chỉ để gióng lên hồi chuông

lớp người sau sẽ đến

những ngọn sóng trong đêm

khởi từ giờ tý

nơi bản lề cánh cửa mở vào ngày mới

ta xin đứng lại

chiến đấu như một người

chặn đường nỗi sợ

và chết như một người

đã vượt lên nỗi sợ

ở những ranh giới mơ hồ

đây là điều sáng rõ

phải trả giá cho mỗi phẩm chất người

dù rất nhỏ

khi quả cây chín được trên cành

nó không lo bao giờ rụng xuống

Xem thêm:  Nếu địa đàng chẳng còn gì để nhớ - Bùi Thanh Tuấn

Trên đây, Thuvientho.com đã tiếp nối Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 1 để tiếp tục với phần 2 cùng những bài thơ ấn tượng của nhà thơ Thanh Thảo. Hãy cùng nhau xem và cảm nhận sự tài tình trong sáng tác thơ của ông nhé! Mời các bạn đón xem phần 3 trong một ngày gần nhất. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …