Nhà thơ Thanh Thảo cùng những bài thơ xuất sắc làm nên tên tuổi của ông được nhiều người yêu thơ ca tìm kiếm và mến mộ. Với ngòi bút của một người thi sĩ đầy lãng mạn những bài thơ của ông đi vào lòng người đọc một cách nhẹ nhàng, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người độc giả. Chính vì thế mà ông đã được rất nhiều giải thưởng lớn về văn học nghệ thuật của nước ta
Để tiếp tục bài viết trước Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 3 ngay bây giờ xin mời các bạn đón xem phần 4 với những bài thơ đặc sắc trong tập ” Những Người Đi Tới Biển ” của nhà thơ tài hoa Thanh Thảo
Khúc năm
Cuối rừng khuya tiếng đập cánh nặng nề
Giữa hai bờ những đám sũng nước
Ba tiếng cuốc kêu báo yên
Trước lệnh vượt sông tôi có ở đây một khoảng đời mình
Phút chờ đợi không lời không ý nghĩ
Những động tác quen những tin hiệu quen
Cỏ dưới bàn chân mọc lại bao lần
Ngỡ rồi quên… cái bờ lau đêm ấy
Bè lục bình trôi ngang bất chợt
Lúc tàu soi rà lượn trên đầu
Ép vào ngực tôi con sóng đen hào hển
Hơi bùn tanh tanh trong rễ lục bình
Còn phải lội hết đêm quần áo ướt
Nắm cơm vắt khi chiều vị lạt nước sông
Chúng tôi đã qua với tiếng chim đêm
Cơn gió thốc chân trời rạng sáng
Với nắm cơm thiu trở mùi chua chua
Những thành phố dâng lên bên bờ giấc ngủ
Ôi sao Hôm! Thương nhớ gởi về xa
Ngọn lửa em cháy suốt đời nguyên vẹn
Qua những tháng năm dài đi kháng chiến
Phút giây nào chẳng mang bóng em theo
Sẽ trôi mãi cùng nhau hỡi dòng sông bầu bạn
Mỗi chúng mình là giọt nước
Uống đất bùn và mặt trời long lanh
Sẽ khát mãi hỡi cánh rừng u tối
Nước bật lên từ những rễ cây
Những ngọn suối vặn mình qua khe đá
Khi xác lá mục chìm đầu độc nguồn sông
Sẽ trở lại lòng ta đói no đồng đội
Cuộc đời trong veo nước mặt tiếng cười
Những gương mặt nồng nàn quanh bếp lửa
Tiếng tắc kè buông rơi đêm xào xạc nóc rừng
Ai đang nhớ vùng quê mình ngoài đó
Những ngọn đồi đá ong nuôi giấc mơ bạch đàn
Mẹ quét lá thấy dấu con trên đất
ngày con đi chân cứng đá mềm
Con đã trải đá mền rồi mẹ ạ
Và đá cũng cứng hơn con tưởng rất nhiều
Nhưng cây bạch đàn trên đồi kia đứng được
Nó không tìm một chỗ sống khác hơn
Cuối một đêm con qua khoảng rừng cháy trụi
Cây như ngàn cánh tay khô khẳng níu bầu trời
Bên hố bom B.52 khét lẹt
Sao Mai xanh như giếng nước tình cờ
Phút cái đẹp bùng lên trước trăm lần đe doạ
Đây là thời thách thức của bình yên
Ôi mẹ bạch đàn dòng sông kiên nhẫn
Những cánh rừng rồi sẽ tái sinh
Cho nghiêng xuống đời ta những vòm trời xanh mát mẻ
Lòng trẻ thơ mơ trái chín trên cành
Trong gió bấc mắt mẹ nhìn đăm đắm
Miếng trầu cay bền bỉ suốt mùa đông
Con sẽ về chạy rát bỏng bàn chân
Vầng trán mẹ giờ này lặng sóng
Sau mưa bão mía ngọt dần lên ngọn
Vẫn chỗ ướt mẹ nằm đất nước mình ơi!
Khúc sáu
Tôi thương quá những gì đã nuôi nấng đời tôi
Bờ suối ngọn nguồn con tôm con tép
Bát canh tàu bay tiếng bầy chim két
Một chút trăng thu trái bắp đầu mùa
Những cây rừng mọc thẳng giữa dây leo
Nấm mới thơm lành sau cơn mưa buổi tối
Mỗi hạt quả chim ăn còn để lại
Này một niềm vui nho nhỏ trong tôi
Mái tăng che giấc mơ kỳ lạ của con người
Những – cây – lửa hừng trong đêm mất ngủ
Tàn lửa như sao băng tung toé khắp trời
Con heo rừng lồng lên chân mắc vào dây bẫy
Nồi cháo khuya cả đơn vị gật gù…
Những thăng trầm bao năm tháng chiến khu
Không dập nổi ngọn lửa đằm trong mắt
Lắm trận đói lắm trận càn thắt ngặt
Đêm lạc rừng võng buộc giữa chênh vênh
Nghe dế giun rên rỉ giọng thấp hèn
Thèm một tiếng chim bình minh như suối mát
Tôi đến đây thành rễ cây hút chặt
Với đất này-nhớ câu hát ngày xưa
“Lấy anh em biết ăn gì
Lộc sắn thì chát lộc si thì già”
Nhưng thương quá biết làm sao khác được
Có thể nào khác được nếu mình yêu.
Khúc bảy
Nơi đó xuồng anh trôi giữa xóm nghèo
Những ngôi nhà dìm trong gió sớm
Mái lá gầy nép dưới gốc cây vạm vỡ
Mùi nước mưa mùi khói un mùi cá nướng
Cỏ âm thầm mọc dưới trời sao
Đã phủ lấp lối mòn năm trước
Cỏ trùm lên những chiếc M.113 đang rữa nát
Thành những gò đống lang thang
Khi anh ghé xuống thăm chú Tám
Con nước rong nhằm đêm cuối tuần trăng
Ông già cởi trần tay vuốt tròm râu cước
Da màu hồng và đôi mắt màu than
Rượu của nhà tôm cá của dòng sông
Người của đất tâm hồn của gió
Anh ngồi xuống chẳng có gì bỡ ngỡ
Phên liếp sơ sài không ngăn cách mùa xuân
Giữa câu chuyện thường nghe cá quẫy
Nước dâng lên mấp mé hiên nhà
Từng trôi dạt tới nơi này lập nghiệp
Thuộc dòng song như thuộc nết con mình
Những khúc ngoặt những luồng nước xoáy
Những vực trời mây cuốn xô tơi tả
Đã tạc khuôn mặt ông già thành góc cạnh
Người du kích của hai thời kháng chiến
Nói với anh vụ rẫy màu mưa
Giống lúa mới xem chừng chịu đất
Miệt đồng hoang giờ bắp đã phất cờ
Chỗ dám đế giấu đôi bò năm trước
Bà con vừa dọn sạch để trông khoai
Từ bếp Tháp nơi tụi bay hay vượt
Một thằng Bảy thằng Năm đã chuyển lên đồi
Con Sau giao liên bơi xuồng dạo đó
Lấy chồng bên sông cũng đã mấy con rồi…
Người chị ấy dễ thường tôi quên mặt
Đêm vượt sông may kéo đan trời
Chị đứng lại ở mũi xuồng lúc những vì sao tắt hết
Quân đi quân đi như gió rừng ngang dọc
Ai tìm chị bến này chị còn nhớ chúng tôi
Những người chị suốt dọc đường tôi gặp
Các chị trẻ các chị già như đất
Như đất các chị nhớ và gìn giữ
Cả điều tưởng chừng không đâu
Những câu hát không còn ai hát nữa
Dấu vết hạt mưa
Cái soãi mình của gió
Hơi ấm mặt trời
Trái tim nổ trong đám lửa
Những lối mòn lãng quên
Những nền nhà bị quần thù cố tình vùi lấp
Các chị giữ như giữ những thói quen
Trong đáy sông lặng lẽ đời mình.
Khúc tám
Tôi thương quá những gì đã cho tôi hình dung Tổ Quốc
Sau tất cả những lớn lao ngoài mặt
Mở liếp cửa kia là gặp thật những con người
Da ta chạm tới niềm vui nỗi khổ
Chú Tám quen cởi trần má Năm cười ít nói
Cô Út hay thẹn thò ngồi nhóm lửa
Tên tuổi họ nhiều khi ta khó hỏi
Bao tai ương cứ giội xuống theo mùa
Nhưng theo mùa dòng sông vẫn chảy
Tấm lưng trần nâng dậy cả trời sao
Gió hồn nhiên lăn mình trên trảng cỏ
Về với má con lại là trẻ nhỏ
Dù mái nhà đây vẫn thấp tự bao giờ
Sao con nhớ đôi tay gầy nhen nùn rơm xua muỗi
Dáng lặn lội đầu nguồn bóng tàu chuối nghiêng qua
Cứ toả mát không một lời nhắc nhở
Khi con đến với lòng con chân thật
Để trong lành đôi mắt
Như luống khoai con khát trận mưa mùa
Như giọt nước con thèm hoà tận biển
Như cánh rừng gió lên và gió lặng
Những tảng đá ven bờ sóng đập mãi ngàn năm
Xin má cứ nhai trầu cho buổi chiều yên tĩnh
Chưa tắt ngấn cười kia thì trăng khuyết lại tròn.
Khúc chín
Người nghệ sĩ đã nằm lại bên con rạch gần cửa sông
Vào một đêm bảo an giăng mìn clây-mo phục kích
Ai từng trải những năm ấy đều hẳn biết
Ta phải trả giá thế nào cho một bài ca
Lời tha thiết dưới mặt trời nóng nực
Trong bóng tối trước cái chết
Anh đã ngỏ một lần đâu dám đơn sai
Một lần thôi ngay giữa rừng già
Khi anh hát về con đường ngập nước
Bàn chân người vợ gai cào rớm máu
Vo vén nuôi chiến khu từ đồng bằng
Nhớ quay quắt hơi ấm của chồng trong căn nhà dột
Nằm dưới hầm nửa đêm pháo bắn
Quờ tay ôm nằng nặng tiếng ru con…
Chúng tôi những thằng lính trẻ
Đã mắc võng những khoảng rừng xa lạ
Biết quạt khói ban ngày che lửa ban đêm
Đã nămg hầm những địa hình gay cấn
Biết vuốt cỏ xoá dấu chân
Chúng tôi những thằng lính trẻ
Không biết giấu giếm lòng mình
Đôi lúc cứ hát tràn bài hát của anh
Mà thương cha nhớ mẹ
Ngồi kể cho nhau nhiều chuyện đâu đâu
Tự nhiên cười ồn ào tự nhiên thấm thía
Trong đời ai chẳng có một quê hương
Cuộc hành quân dài hơn nỗi nhớ
Chính chúng ta là dòng sông
Bắt đầu từ trái tim
Sung sướng thay những ai bắt đầu như thế
Người nghệ sĩ đã ngã xuống bên con rạch gần cửa sông
Ánh chớp mìn clây-mo
Bàn tay chầm chậm buông rời tàu dừa nước…
Không phải lời cuối cùng giã biệt
Chúng tôi những thằng lính trẻ
Lớn lên khắp trăm vùng gọi nhau là đồng đội
Đi chiến đấu ngủ bụi nằm bờ đầu nguồn cuối bãi
Nhiều đứa cùng tuổi với bài hát của anh
Lòng vô tư đã hát một lần
Và như anh ngã xuống
Cây cô đọng màu xanh từ ngực đất
Ai cũng biết rồi mùa xuân đã đến
Một tiếng chim bên đường trong veo giọt nước
Sẽ nhắc lại
Vẻ tươi sáng chảy tràn gương mặt những người yêu
Sẽ nhắc lại bao điều
Ta hay nói cùng nhau sau này sau chiến tranh
Những chuyện đừng ai cho là nhỏ nhặt
Bây giờ không còn anh
Mỗi giờ không còn anh
Mỗi chúng tôi còn một cuộc đời
Trên bàn tay mở ra cân nhắc
Tôi chưa hề tin phép lạ
Nhưng tôi tin kỳ diệu những lời cất lên từ trái tim
Ngôi sao từ lúc tối trời
Dòng sông miên man chảy
Hai mươi năm vợ anh vẫn chèo xuồng ngược nước
Lặng lẽ cứu từng bông lúa
Đưa ta qua mắt nhìn thẳng những vực sâu
Con người không thể thiếu bài ca
Dù chỉ một lần một lần thôi đã hát.
Khúc mười
Trên bàn tay em tặng anh
Ngọn nguồn của hạt
Trên bàn tay em tặng anh
Những vết chai nhiều trang trải
Ca dao sắc lá lúa
Ca dao mêm dao cau
Ca dao dải yếm bắc cầu
Thương nhau cởi áo gió đâu bay về
Anh đã qua mấy núi mấy đèo
Mấy sông anh từng vượt
Bữa đói bữa no áo quần lấm láp
Khi anh đến em hồn hậu dưới mặt trời
Lòng xin sống chết trọn đời nước trong.
Khúc mười một
Chim két bay về trên cây cụt ngọn
Mùa bẻ bắp rồi cuộc đời đẹp hơn
Tôi biết có những lúc hoàn toàn hạnh phúc
Mình nằm trên đống cây bắp khô vẩn vơ mùi mật
Và bầu trời không gợn bóng tàu bay
Đất sáng trong như ngọn lửa giấu hình
Chợt kêu khẽ một điều chợt nghĩ
Ngọn gió sông bàn tay thật dịu dàng
Và hạt bắp cái màu đằm thắm lạ
Suốt mùa sau không đói nữa rồi
Đàn két bỗng sà ngang một lần chớp biếc
Chiến khu của tôi chiến khu của tôi
Làm sao quên cảnh chúng mình nướng bắp
Dưới trời mưa che đỡ tấm ni lông
Lửa vẫn cháy rạng ngời từng khuôn mặt
Trái bắp chín trong bàn tay nóng hổi
Nóng hổi hàm răng nóng hổi nụ cười
Lúc ăn hết mới biết mình thật đói
Mùi bắp thơm quần áo ướt đầm
Khúc mười hai
Năm ấy mùa mưa rừng đưa lưng chịu cả bầu trời
Đàn vắt xanh chuyển lào xào sau lá
Chúng tôi gùi thâu đêm
Chân dép đạp lối mòn vệt lân tin mờ nhạt…
Khi cùng ghé lưng mang quá sức nặng chính mình
Trong chia xẻ rừng ơi ta thành đồng đội
Những dong gió khiến mặt rừng bối rối
Nhưng lòng rừng yên tĩnh đường kia
Lối nhỏ mở ra những hướng mới không ngờ
Ta đi mãi chẳng bao giờ thấu được
Đây giàn giá ai dựng lên cho đặt gùi nghỉ tạm
Cơn đói lạnh tiếng chim khuya mùi hoa sau cơn mưa ập đến cồn cào
Thèm củ mì nướng vàng thơm thèm giấc ngủ
Thèm một ấm chè bạn bè thức bên nhau
Mùa mưa ấy bây giờ đọng trong tôi gương mặt
Những đường, Phong, Hùng, Nam, Dũng, Tuấn…
Những tên quen trẻ lại giữa rừng già
Mỗi dáng dấp mỗi tâm tình riêng biệt
Thoắt đến thoắt đi như từng chuyến mưa sa
Và đất giữ âm thầm trong đất.
Khúc mười ba
Chiến khu này chúng con là của mẹ
Ở đây lời cuối cùng mẹ báo trước hừng đông
Đêm con ghé nhà mẹ vùi củ khoai kêu thằng Út
Liếp cửa gầy lạnh run lập cập
Đến bao giờ đời mẹ mới thong dong
Đêm ấy bên bếp lửa con kể mẹ nghe lời Bác Hồ vẫn nhắc
Về ước ao tột bậc của Người
Sao cho dân mình ai cũng có cơm ăn áo mặc
Ai cũng được học hành được rộng rãi niềm vui
Và phút chốc túp lều bừng ấm lại
Mẹ cời than đưa củ khoai cho con
Rồi chép miệng: ước trời cho mẹ sống
Ngày giặc tan tụi bay về thăm nhà khỏi lặn lội đêm hôm
Phải thương lắm mới đi làm cách mạng
Phải thương nhiều hơn mới giữ nổi lòng tin
Nhưng phải thương đến tận cùng đớn đau mới làm người Mẹ
Bao nếp nhăn trên vầng trán dõi nhìn
Những mạch nước chảy ngầm qua năm tháng
Mắt con tìm chỉ gặp suối gặp sông
Khi sóng lớn chỉ biết là sóng lớn
Lúc mặt nước yên chỉ thấy vẻ yên bình
Con quý một chồi non mẹ dưỡng hết cánh rừng
Nhà nghèo chật những chổi cùn rế rách
Mẹ vun vén xếp chung cùng tinh chất
Chẳng bao giờ mẹ để hạt cơm rơi
Không một hạt cơm vô ích ở trên đời
Chính mẹ đẻ anh hùng và truyền thuyết
Từ túp lều lợp lá tranh
Cắt cuống nhau bằng lưỡi liềm
Bàn chân thô quanh năm bùn lấm
Chưa một lần ướm qua sử sách
Tập con bước vịn vào ca dao tục ngữ
Dù uống nước đau lòng vẫn nhớ nguồn
Thương từ cái kiến con ong
Tím ruột bầm gan thù bọn ác
Dân tộc tôi khi đứng dậy làm người
Là đứng theo dáng mẹ
“Đòn gánh tre chín rạn hai vai”
Mùa hạ gió Lào quăng quật
Mùa đông sắt se gió bấc
Dân tộc tôi khi đứng dậy làm người
Mồ hôi vã một trời sao trên đất
Trời sao lặn hoá thành muôn mạch nước
Chảy âm thầm chảy dọc thời gian.
Khúc mười bốn
Ta lại về nguồn sông ca hát
Buổi đoàn tụ của lưỡi cày xẻ đất
Sương mù dâng hơi thở trắng mặt rừng
Chú Tám vung roi đôi bò cần mẫn bước
Lưỡi cày xiết bật lên những vỏ đạn mảnh bom
Những dị vật rỉ hoen trong ngực đất
Những chiếc răng gãy lìa của đất thảy bọn xâm lăng
Bắt đầu lại thời mạ non và hạt giống
Tia nắng sớm xuyên qua màn sương đặc
Một mũi dùi nóng bỏng
Thời khai mở những mạch ngầm khát vọng
Những dòng sông tuôn chảy hết mình
Người ăn ở thuỷ chung trên đất nước
Đi dưới trời xanh mãi mãi lạ lùng
Bao thấm thía kết tinh thành muối mặn
Biển hồn nhiên vỗ sóng đến vô cùng
Lại đặt tiếp bài ca và lại hát
Mấy nặng nề người mang hết trên lưng
Tiếng chim hót tình cờ anh dừng bước
Mở bà tay xao xúc động vô chừng
Mang lịch sử qua trăm ngàn thử thách
Dân tộc này còn tiềm ẩn những nguồn sông.
Trên đây Thuvientho.com đã tiếp nối Nhà Thơ Thanh Thảo Cùng Những Chùm Thơ Đặc Sắc Phần 3 bằng phần 4 cùng những bài thơ ấn tượng, giàu ý nghĩa của nhà thơ Thạch Thảo. Mời các bạn đón xem phần 5 vào một ngày không xa. Hy vọng bài viết của chúng tôi sẽ làm thỏa mãn nhu cầu yêu thơ của các vị độc giả. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết này của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com