
Vũ Quần Phương thuộc lớp những nhà thơ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ xâm lược. Ông đã tìm được cho mình một tiếng nói riêng trong thơ ca. Qua những thi phẩm của ông chúng ta có thể cảm nhận được tiếng thơ sâu lắng và suy tư. Những vần thơ của ông thường mềm mại, giàu nhạc tính và có sức ngân vang trong lòng bạn đọc
Kho tàng thơ của ông có tính nhân văn cao đẹp về cuộc đời được nhiều độc giả yêu thơ thích thú và yêu mến. Trên con đường sự nghiệp ông đã cống hiến cho nền văn học nước ta những bài thơ vô cùng đặc sắc
Mời các bạn ngay bây giờ hãy đón xem phần 2 những bài thơ sâu sắc của ông trong tập Chỗ Ấy Sóng! Đừng bỏ lỡ nhé!
Nội dung bài viết
Thầy ơi!
Viếng nhà thơ Trần Lê Văn
Cho em cúi lạy Thầy. Tiễn biệt
Năm chục năm qua em đã học Thầy
Em học nỗi gian lao mà Thầy đã trải
Học câu nói vui lau giọt lệ buồn
Chỗ chân cùng đường thì lòng bước tiếp
Nghe tiếng vọng người mà nên câu thơ
Thầy dạy một năm em học một đời
Gánh nặng trời cho đôi vai trời tặng
Thầy ngồi âm thầm trước trang giấy trắng
Tuý luý phút giây nhọc nhằn năm tháng
Mình lấy bóng mình dắt thân mình đi
Sáng ấy bình minh soi vào nước mắt
Có một ông già đêm khuya khóc con
Có phận làm con thương cha nhớ mẹ
Có nỗi làm chồng long đong thương vợ
Văn chương sông bể… phận người lênh đênh
Em cúi lạy trời xin thôi bão gió
Sóng êm trăng tỏ thuyền đi về trời
Cúi lạy cuộc đời trầm luân khổ ải
Cúi lạy tiếng cười mãi mãi nhân gian
Nhớ anh Huy Cận
Nhớ xa, xót nỗi thương gần
Ngọt cay chi, cũng khẩu phần thế gian
Sợi dây căng đất với trời
Bập bùng tiếng lửa nói lời xa xăm
Dấu chân in giữa đường trần
Những đêm gió trở vẫn thầm thĩ đau
Gió rừng thổi trắng bờ lau
Hồn sông rộng nhớ nhịp cầu ngày xưa
Nỗi gì thao thức đêm mưa
Tai nghiêng trời rộng tai chờ lời yêu
Người đi núi ngẩn ngơ đèo
Hồn về với đất thuỷ triều lại lên
Bất chợt với Thăng Long
Bút nghển mực lên trời để viết
Rồng cũng thăng về phía mây bay
Người đi cúi mặt trên đường bụi
Quả trong vườn chín quá tầm tay
Tuổi tên tiến sĩ thành bia đá
Thóc gạo chưa thành cơm nông dân
Kiêu hãnh đội bia co rụt cổ
Những cụ rùa Văn miếu nghìn năm
Muốn gọi rồng bay về với đất
Đất thành lúa chín với rừng xanh
Gióng ơi đừng vội lên trời thế
Hãy dọi mái nhà cho mẹ Anh
Vườn thú ngoài trời
Lặc lè tê giác
thanh nhẹ nai hoa
voi thản nhiên đi, ngà với chẳng ngà
ngựa vằn cứ vằn lông
hươu cao cổ thì vươn cao cái cổ
Vườn thú trải mình trong nắng toả
sư tử nằm lim dim
hổ báo chờn vờn dạo bước
khỉ đu bay, đười ươi lười nhác
còng lưng ngủ gật giữa trưa hoang
Thú dạo tự do
Người nhốt trong khoang
toa tàu thép chạy quanh vườn bách thú
Người ngắm thú hò reo chỉ chỏ
Thú thờ ơ không ngó lũ người quanh
Bom nổ ở Bát-đa
lại chặt đầu một con tin người Nhật
một tướng Nga bị giết
trên đường về sum họp vợ con
những thành phố bị bom
những ngôi làng bị đốt…
Lũ thú hoang nhởn nhơ dạo bước
dưới bầu trời nắng sáng mênh mang…
Vô tri
Hút đất để nuôi mình
Rồi toả bóng cho đất đai êm mát
Rễ âm thầm nuôi đất thôi khô khát
Lá lìa cành cũng cho đất phì nhiêu
Quả cho người và hoa thơm cho gió
Nước trôi đi, đá mòn, núi lở
Cây vẫn nguyên lặng lẽ đứng bên trời
Cây vô giác vô tri
Ai biết
Người bên cây học lẽ làm người
Học khôn
Đi một ngày đàng
Học một sàng khôn
Sàng thưa quá
Mà khôn thì lại vụn
Đi mấy ngày đàng
Chân vẫn hoàn chân
Lại học khôn
Gần mực thì đen
Gần đèn thì rạng
Mực để trước đèn
Mực sáng?
Hay đèn đen?
Thị xã
Cây bị đuổi về rừng
Rừng bị dồn lên núi
Núi mất dần những bóng cây to
Thị xã nằm dưới nắng
Ngái ngủ nghe tiếng ruồi bay qua
Những khối bê tông hầm hập thở
Thị xã nhớ mình trong núi xa
Ở nghĩa trang liệt sĩ Ngọc Hồi
Làng nước nơi nào không nghĩa trang
Một góc rừng đây đã bảo tàng
Những Dốc Đầu Lâu, những Đồi Tử Sĩ
Tên đất nghe còn đau tóc tang
Chiến trận xa rồi, bom đạn tắt
Mà sao nước mắt mẹ chưa khô
Những người yên nghỉ chưa yên nghỉ
Xương cốt run lên ở đáy mồ
Nén hương trước gió như lời nói
Đang hỏi trăm câu giữa lặng tờ
Mưa dầm
Ngày mưa dầm, người già đi
Câu thơ tươi xanh nuôi nó bằng gì
Ta qua tuổi xanh mà chưa kịp trẻ
Tuổi trẻ là gì những năm chiến tranh
Vệt khói lam mờ bay trên mái gianh
Xóm lá xác xơ, mẹ già lập cập
Những mẹ thẫn thờ đợi con khắp nước
Mưa bụi mịt mờ cỏ nghĩa trang xanh
Sông núi ta qua năm tháng gập ghềnh
Có những bến đò cứ thương nhớ mãi
Có những con đường không còn quay lại
Đêm ấy mưa dầm, ta vẫn đang mưa
Nằm mơ
Vầng trăng như trái cây
Con bò thành lá cỏ
Trong giấc chiêm bao trời
Căn nhà thiêm thiếp ngủ
Trang giấy đang nằm mơ
Câu thơ tìm đến ở
Câu thơ thành lá cỏ
Con bò nhai vầng trăng
Anh biến thành hàm răng
Bên em – chùm táo đỏ
Giấc mơ ăn giấc ngủ
Tỉnh rồi còn ghê răng
Mùa nắng
Ta nâng mùa tóc em thơm nắng
Thơm gió rừng xa thơm lá cây
Em đi qua một trời sao lạ
Sao sáng long lanh mỗi dấu giày
Ta nâng mùa nắng trên tay ấy
Nghe biển âm vang sóng đập bờ
Búp dâng như lửa trên năm ngón
Em nhóm trời xanh cho cõi mơ
Ta ôm gương mặt em yêu dấu
Chân thật làn môi ảo nét cười
Trán thanh yên tĩnh hàng mi rợp
Ta ngợp như nằm trong giếng thơi
Giải khát ngoài trời
Mây bay sau vai em
Biển cũng sau vai em
Tôi phía này ngăn cách
Hai tách cà phê đen
Thời gian quên mất tôi
Tôi nhìn em và trời
Trời đầy mây bay trắng
Em đầy niềm xa xôi
Bên kia mặt bàn thôi
Vươn tay là bắt gặp
Vuơn tay tôi gặp mây
Em thành miền xa lắc
Cái ghế không trước mặt
Trời vẫn đầy mây trôi
Biển thì thầm với biển
Tách cà phê không lời
Tơ nhện
Ai hay tơ nhện trong phòng cũ
Lại trôi mình im suốt buổi chiều
Tình cờ
Tình cờ trời đổ mưa trưa
Tình cờ quán ấy lại thưa thớt người
Lan man lời dắt theo lời
Chuyện cây Đồng Tháp, chuyện người Thái Nguyên
Tình cờ nhưng chẳng ngẫu nhiên
Mải nhìn gương mặt mà quên mất lời
Mày trăng ngấn một nét trời
Xôn xao má gió trong ngời mắt trong
Mưa ngừng không bão không giông
Hình như tiếng sét nổ trong ngực người
Ngã tư đường
Xe chạy không bao giờ dứt
Vừa chạy vừa đổi thay
Xe Nga thành xe Tây
Xe Tàu thành xe Mỹ
Căn nhà cũ kỹ hoá lầu gương
Ngã tư đường
Cái lần mưa bụi ấy
Em đi bóng nhỏ xa dần… khuất
Bây giờ mưa vẫn bay
Chuyện hồ Núi Cốc sông Công
Yêu nhau công cốc thế à
Núi là đá rắn, sông là nước trôi
Tưởng rằng đá nát thời thôi
Tình người thuở ấy đến tôi lại nồng
Sông ra đến biển mất dòng
Nước ra đến biển lại vòng về non
Người yêu thành giọt lệ buồn
Chuyện yêu đã hoá thành hồn đất đai
Không đâu! Núi thẳm sông dài
Vì ta nên mới hoá hai người tình
Ta yêu nên mọi dáng hình
Vô tri gỗ đá cũng thành em anh
Tiễn xong lại đợi
Tiễn xong lại đợi là sao?
Bên kia cánh cửa là bao la trời
Mênh mông đồng đất, một người
Con sông đổi hướng, bãi bồi phù sa
Ngày mai khác lắm hôm qua
Đời như bão gió ta là bụi bay
Nhưng chân đã giẫm đất này
Ngực mang khí quyển, mắt đầy trăng sao
Điệp trùng sông rộng núi cao
Xa nhau dẫu mấy chiêm bao lại gần
Dấu chân chi chít đường trần
Tim anh lọc được bước thầm em đi
Trên đây Thuvientho.com đã tiếp nối bài viết Nhà Thơ Vũ Quần Phương Cùng Tập Thơ Chỗ Ấy Sóng Phần 1 bằng những bài thơ hấp dẫn thấm đẫm suy tư của nhà thơ. Hy vọng bài viết này sẽ là một luồng gió mới cho bộ sưu tập thơ của bạn. Mời các bạn đón xem phần 3 cùng những bài thơ còn lại của nhà thơ Vũ Quần Phương nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com