
Mới hôm qua đã khác rồi
Tóc mây và cả nụ cười dấu xưa
Còn đây ta mới như vừa
Cái buồn im lặng thiếu thừa đầy vơi
Thời gian hết khóc lại cười
Mình ngồi một góc xa vời chiêm bao
Câu thơ còn lại gầy hao
Mùa Thu cơn gió xỏ vào làn tay
Như là xưa của hôm nay
Hồn người thi sĩ chất đầy gió sương
Đất và cây cỏ vẫn thường
Ngàn năm hồn cốt náu nương mãi còn
Nhân sinh như mộng già non
Và ta như một chấm tròn nổi trôi…