Tổng hợp những bài thơ hay viết về cảm nhận của bản thân khi đứng trước Biển, khi đó ta thấy mình thật nhỏ bé trong không gian rộng lớn, bao la của Biển..
BÀI THƠ: ĐỨNG TRƯỚC BIỂN
Tác giả: Dạ Thế Nhân
Đứng trước biển, ta thấy mình bé mọn
Ôi bao la trời nước quá mênh mang
Ta ước mình giống như loài cá nhỏ
Vẫy vùng trong làn nước mát đại ngàn
Đứng trước biển ta thấy mình như cát
Hạt cát vàng nhỏ bé chẳng ra chi
Ta nằm đợi con sóng cuồn cuộn đẩy
Để một ngày ta đứng dậy…bước đi
Đứng trước biển ta thấy mình trơ trọi
Mãnh hình hài nhìn lại có ra chi
Mới thấy đó, rồi bất ngờ mất đó
Cỏi trần kia, ôi ta được những gì
Đứng trước biển ta thấy mình cô độc
Cõi thiên thu xin hãy đón ta vào
Ta ước được là một tia nước nhỏ
Để hòa cùng rộng lớn đại dương kia
Đứng trước biển ta thấy mình vô nghĩa
Cuộc trần ai..tan vỡ..vỡ tan rồi
Ta chợt thấy mộng đời là hư ảo
Cuộc trăm năm, như chiếc áo bạc màu
Đứng trước biển ta thấy hồn ngơ ngác
Mong một lần vượt thoát chốn u mê.
BÀI THƠ: MẮT BUỒN
Tác giả: Huỳnh Ny
Sông rộng biển cát mênh mông
Trông hoài chẳng thấy bến đâu là bờ
Lòng buồn…… buồn mãi ngẩn ngơ
Nơi đâu dạo bến gặp bờ bình yên
Miệng cười bao nỗi triền miên
Bao nhiêu quặn thắt, ngổn ngang trăm bề
Tương lai ánh sáng thiên đường
Cho người minh nhãn nụ cười thương yêu.
BÀI THƠ: VU VƠ VỚI BIỂN
Tác giả: Thiên Ân
Em đứng một mình trước biển
Nghe sóng và bờ xô nhau
Nghe dòng thời gian tan biến
Nghe từng giọt lệ thương đau
Em đứng muôn chiều không nói
Tóc bay vội vã theo mùa
Bờ cát hờn hờn, tủi tủi
Chào em cô bé ngày xưa!
Em đứng biển chiều bỗng hát
Vu vơ mấy khúc nhạc tình
Êm êm dạt dào bờ cát
Mềm mại một bàn tay xinh
Em đứng nhẹ nhàng trên đá
Bàn chân rong ruổi đường trần
Gió mưa bên bờ mùa hạ
Hồn bay giấc mộng tuổi xuân
Em đứng hồn nhiên tươi trẻ
Nắng chưa phai bóng biển chiều
Ngày đi bao điều mới mẻ
Cho đời gom góp thương yêu
Em đứng đời lên tiếng gọi
Hải âu phiêu bạt nơi nào?
Con người ắp đầy giận dỗi
Xin thời gian hãy qua mau!
BÀI THƠ: BIỂN VÀ TA
Tác giả: Ho Nhu
Người ta bảo biển mênh mông mặn chát
Sóng vỗ bờ xô bãi cát oằn đau
Rồi còn bảo biển thăm thẳm lòng sâu
Để không ai bắc nhịp cầu tình ái
Cứ mặc kệ anh chẳng cần cãi lại
Bởi tại lòng chẳng ngần ngại yêu em
Cứ chiều về muốn thuỷ triều lên thêm
Cho con sóng đổ êm hôn bờ cát
Anh cũng muốn biển thôi đừng mặn chát
Nhường ngọt ngào cho cơn khát yêu thương
Để thuyền tình đi đến những thiên đường
Đẹp lộng lẫy giữa đại dương sâu thẳm
Biển chiều nay hoàng hôn về nồng ấm
Sao bồi hồi làm trỗi đậm bóng ai
Đàn hải âu cứ chao liệng cánh dài
Nhớ vết chân đã từng mài mòn lối
Vẫn ước ao phút giây mình tụ hội
Cho cuộc tình chẳng trôi nổi mênh mông
Như con thuyền ơn mãi những dòng sông
Đã nâng niu cho nguồn làm nên biển…
BÀI THƠ: CÔ GÁI BÊN BỜ BIỂN
Tác giả: Hàn Tuyết
Thả mái tóc quyện theo làn gió
Chiếc ghi – ta tay nhỏ em cầm
Ngồi bên bờ biển hòa âm
Em ngân câu hát yêu thầm bấy lâu
Tiếng hát nhẹ làm sầu sóng biển
Sóng vỗ bờ da diết yêu thương
Bao nhiêu u uất đời thường
Vụt bay tan biến để nhường niềm vui
Gió ơi gió hãy vùi vào sóng
Mây nhẹ trôi tựa bóng người xa
Còn em vẫn hát khúc ca
Hỏi người phương ấy mặn mà cùng ai
Bóng đơn lẻ ngày dài vẫn thế
Em ngồi đây chỉ để chờ anh
Ghi – ta tiếng nhạc chẳng thành
Mình em ngồi đó biển xanh ngóng nhìn.
BÀI THƠ: BÊN BIỂN NHỚ NGƯỜI
Tác giả: Phạm Hiếu
Hoàng hôn bao phủ góc chân trời
Bóng tối lan tràn rộng khắp nơi
Tím xám vầng mây màu mộng ảo
Thanh vang điệp khúc giọt tình rơi
Cung trầm nốt bổng lụy ai oán
Thả nhịp từng dây điệu gọi mời
Biển cả trong đêm buồn trống vắng
Cô đơn mãi đứng đợi người ơi.
Vần thơ gieo tiếp đoạn mong chờ
Giọt đắng tâm can thắm ước mơ
Bóng tối sương đêm trùm biển cả
Hồng mờ nhân ảnh dạ ngu ngơ
Thời gian khó níu mộng hoa cũ
Ấp ủ ngày dài chịu đứt tơ
Tạm biệt tình duyên vô bản ngã
Thiên nhiên núi biển thỏa hồn thơ.
THƠ TÌNH: BIỂN VÀ TA
Tác giả: Nguyễn Mận
Thèm cảm giác lao mình vào biển cả
Gã khổng lồ luôn khao khát ngàn năm
Thân rã rời… thương lắm phận con tằm
Bị rút ruột đến sức tàn lực kiệt.
Muốn tan hết… chỉ vòng tay ghì xiết
Chỉ môi mềm hôn riết… đó biển ơi
Dù cả hai chẳng ai nói một lời
Nhưng thấu tỏ… tận đáy nơi tâm dạ.
Bước chân mỏi giữa dòng xô mệt lả
Bãi còn xa biển sóng cả muôn trùng
Ngày qua ngày cứ phong thái ung dung
Gom… giấu kĩ tận cùng sâu trong cát.
Phút giao cảm biển si mê ào ạt
Biển ngân nga lời hát dịu lòng ta
Biểm ru êm… sải cánh sóng ngọc ngà
Biển níu giữ mối giao hòa … ân ái…
Với ai đó biển liền kề một dải
Cát và bờ … sóng trải rộng vô tri
Với riêng ta… biển mới thật diệu kì…
Kiêu hùng lắm… đón xuân thì… say mãi…
BÀI THƠ: BIỂN GỌI TÊN EM
Tác giả: Thiên Ân
Em đứng bơ vơ giữa biển trời
Thả hồn theo gió biển mù khơi
Thân mềm,dáng mỏng ươm mơ ước
Bao trái tim người lại chơi vơi
Em đứng hồn nhiên gieo ý thơ
Cát vàng sóng vỗ dạt đôi bờ
Ôm bàn chân nhỏ ru nhè nhẹ
Biển hờn trách móc chuyện vu vơ
Em đứng đôi tay lại nuột nà
Đọng lại tâm hồn chút kiêu sa
E ấp bên đời muôn nhựa sống
Đôi chút dễ thương,chút thật thà
Em đứng ai lùa cho tóc bay?
Níu mộng ngày xanh theo tháng ngày
Duyên dáng kéo về xây giấc mộng
Ghen hờn biển lại nỗi cơn say
Em đứng thẫn thờ khoe dáng hoa
Tuổi xuân vừa chín góc trời xa
Êm đềm mơn mởn làn môi đẹp
Gió cũng ru tình muôn tiếng ca
Em đứng đợi chờ nụ hôn rơi
Hải âu bay lượn ở phương trời
Đôi cánh xếp vần câu thơ rụng
Biển gọi tên em tiếng ru hời.
BÀI THƠ: LỜI TẠ TỪ VỚI BIỂN
Tác giả: Nguyễn Mận
Ta đắm đuối người con trai tên Biển
Khi người thì thầm điên đảo vì ta,
Những đêm thanh nằm dưới ánh trăng ngà,
Người tới tấp hôn đôi môi khát cháy.
Người vẫn bảo người cho ta hết thảy,
Ôm thân gầy hòa tan chảy niềm đau,
Hét thật to trước bát ngát một màu,
Trước thứ nước đục ngàu khi xanh mát.
Giữa trời đất Biển ân tình dào dạt,
Gã khổng lồ cất tiếng hát ru êm,
Gió động rèm Biển lại khát đêm đêm
Mà không lỡ chạm môi mềm đỏ mọng.
Biển kìm nén cơn lửa tình nóng bỏng
Nghe tim sầu lạc lõng giữa trùng khơi.
Biển… Biển ơi… Ta say cả cuộc đời,
Mà xa quá tay với hoài chẳng tới…
Thôi Biển nhé chôn tình si diệu vợi,
Quên ngày dài tháng rộng đợi … chờ … mong…
Cho Biển đê mê sải sóng lượn vòng…
Hôn hôn mãi một bóng hình lấp lánh…
BÀI THƠ: SUY TƯ TRƯỚC BIỂN
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Anh cô đơn đứng trước biển hoàng hôn
Ngẫm về cuộc đời dại khôn khôn dại
Nhìn con sóng cứ xa bờ mãi mãi
Biết khi nào sóng trở lại chốn xưa
Biển cứ ồn ào trong nắng trong mưa
Đời luôn có kẻ lọc lừa gian dối
Để cuối cùng nhận ra mình có lỗi
Là bạc tiền có đánh đổi được chi
Của cải đầy nhà chẳng thể mang đi
Về cát bụi sang hèn thì cũng thế
Lúc ra đi bao nhiêu người rơi lệ
Mới là điều cho mình để nghĩ suy
Cánh hải âu thương yêu biển tình si
Hay nhớ sóng chỉ bởi vì muối mặn
Khi lên bờ thì hải âu chắc chắn
Gục ngã đau buồn gãy cánh tự do
Sao con người suốt đời mãi đắn đo
Tính toán thiệt hơn giữa cho và nhận
Rồi tự mình sinh ra bao thù hận
Cả cuộc đời cứ vương vấn dại khôn.
BÀI THƠ: MỘT MÌNH
Tác giả: Đức Trung – TĐL
Sáng nay ra biển một mình
Đợi chờ ánh sáng bình minh ửng hồng
Biển thì bát ngát mênh mông
Trên bờ cát trắng vẫn không bóng người?
Đợi chờ người mãi người ơi!
Chỉ còn sóng biển hát lời du dương
Người đi xa cách bốn phương
Có nghe tiếng sóng yêu thương dội về…?
BÀI THƠ: VỀ VỚI BIỂN…!
Tác giả: Ngọc Hân
Một mình em chiều nay về với biển
Bước chân quen trên lối cũ năm nào
Biển nồng nàn tung bọt sóng lên cao
Như muốn gửi, muốn trao ngàn tha thiết
Anh có nghe tiếng lòng buồn da diết
Khi tìm về với biển lúc hoàng hôn
Biển dịu êm chẳng biết đến giận hờn
Hay sâu thẳm, nỗi cô đơn lạnh giá?
Tiếng lòng em giờ nghe sao lạ quá
Nỗi nhớ nhung tím cả một lối về
Con đường dài gió thổi lạnh tái tê
Trong gió thoảng mơ anh về chung lối!
Theo Thuvientho.com