Là hoa đang độ em trông
Người “đi”để héo vườn không ươm trồng!
Giá đừng má chín môi hồng
Giá đừng phấp phỏng phập phồng ngực em!
Giá đừng duyên bén hơi quen
Gia đừng chăn gối ấm êm nối liền…!
Tình yêu nào chẳng có men
Vùi sâu chôn chặt càng nhen càng nồng
Nỗi niềm ai dễ cảm thông
Cũng là duyên phận má hồng ngày xanh!
Hậu phương đủ việc vòng quanh
Bốn mùa nứt nẻ hao hanh bốn mùa!
Đường vòng bất chợt đổ mưa
Đất trời ướt sũng đâu chừa riêng em!
Phùng Thanh Bình
(Thái Nguyên)