
Lệch vai gánh cả bão giông
Đường đời sa mạc lồng tồng thúng quang
Quẩy lên cay đắng bẽ bàng
Còn bao cùng tận đi ngang phận người?!
Cũng là tạo hoá sinh sôi
Mà sao nghiệt ngã mảnh đời riêng em?!
Kẻ trên lầu các đài sen
Người dưới bùn đất lấm lem tháng ngày
Gánh gồng nỗi đắng giọt cay
Một cành liễu mỏng lắt lay biển đời
Bẽ bàng đến thế mà thôi
Câu thơ đứt nhịp gửi người truân chuyên
Nỗi buồn rơi xuống nhặt lên
Mà sao rưng rức cả miền bão giông
Thương ôi cũng phận má hồng
Trời làm chi nỡ bất công phận người…?!