Home / Bài thơ về cuộc sống / Rừng đã gọi – Nguyễn Sơn Phương

Rừng đã gọi – Nguyễn Sơn Phương

Rừng đã gọi – Nguyễn Sơn Phương

Nghe hơi thở nồng nàn hương vị đất

Trời Tân Biên* lất phất trận mưa hè

Cây trên đồi đứng lặng khát lời ve

Mùa thu đã khẽ về vùng biên giới

Gió nhắc nhở tán rừng thay lá mới

Cây Bằng Lăng cũng vội vã đâm chồi

Hoa cuối mùa trơ trụi cũng thôi rơi

Rừng thưa thớt khắp nơi phơi dưới nắng

Sức sống đã cựa mình trong tĩnh lặng

Mầm hạt đang cố gắng để sinh tồn

Rừng mùa nầy lại mọc những cành con

Vươn lên mãi, chồi non vang giọng gọi

Và tôi nghe, hình như rừng đã nói:

-Tàn phá, sao không tội nghiệp đời rừng

Xin mọi người thể hiện trách nhiệm chung

Rừng chảy máu! Ta cùng chung phải chịu!

“Môi trường sống nhờ rừng – ai cũng hiểu

Ai quan tâm, mai nếu chẳng còn rừng?”

Nghe lời rừng than thở, chợt buâng khuâng

Nhìn cái nắng trên lưng chừng… đồi… cháy!

Về với phố – còn nghe rừng gọi mãi…

Người bên rừng – sao lại chẳng hề nghe?

Sơn Phương

(Tây Ninh)

Xem thêm:  Hòn ngọc Viễn Đông - Phạm Hiệp

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …