Home / Chùm thơ chọn lọc / Sao Phải Đau Đến Như Vậy – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Phong Việt Phần 2

Sao Phải Đau Đến Như Vậy – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Phong Việt Phần 2

Sao Phải Đau Đến Như Vậy – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Phong Việt Phần 2

Sao Phải Đau Đến Như Vậy là một tập thơ được nhiều bạn đọc yêu thích của nhà thơ kiệt xuất Nguyễn Phong Việt. Anh sở hữu cho mình một kho tàng thơ nổi tiếng cùng những bài thơ đặc sắc đi cùng năm tháng. Với lòng nhiệt huyết, ham mê miệt mài với nghệ thuật mà anh đã nhận được rất nhiều giải thưởng danh giá về văn học khiến nhiều người phải trầm trồ ngưỡng mộ

Những bài thơ của anh nhẹ nhàng nhưng lại đan xen những tâm trạng, nỗi niềm chạm đến tâm hồn bạn đọc. Hôm nay, Thuvientho.com sẽ tiếp nối bài viết trước mời bạn đón xem những bài thơ còn lại của tập thơ ngay sau đây!

người ra sao…

Bây giờ người ra sao

có còn những phân vân khi gặp ai đó và nói một lời chào?

Người đã giấu mình đi sau những khoảnh khắc tự cấu cào

nhìn vào bóng đêm để thấy cả đời này lưu lạc

ai cũng nghĩ có thể giữ được trái tim hồn nhiên sau từng câu hát

nhưng khi niềm tin biến mất

đến nỗi nhớ cũng không còn…

Không muốn tha thứ cho mình nên người tạm biệt cuộc đời bình thường

thả những ước mơ vào trong ngăn tủ kín

khoá lại không chỉ một quãng đời mà là cả buồn-thương- và cơn đau muốn chết

lúc nước mắt

khô lại thành tiếng cười…

Sẽ ra sao khi từ nay người từ chối cho mình thấy được niềm vui

giống như một giọt sương sinh ra ngày này qua ngày khác

bằng lòng với hành trình lăn trên chiếc lá non hay ngọn cỏ già xơ xác

dù chưa bao giờ thấy một chiều nắng tắt

vẫn cam tâm…

Cuộc đời của một con người có thể trả giá bao nhiêu lần cho sai lầm

để nắm được bàn tay cần nắm và đến được nơi cần đến

những con đom đóm trong đêm soi rọi cho đời mình một ngọn nến

và không cần gì nữa hết

lúc rời đi…

Bây giờ người ra sao

và người đang sống vì điều gì?

Cuộc đời này rồi sẽ rất dài…

Cuộc đời này rồi sẽ rất dài

khi chúng ta không còn đủ may mắn để nhìn thấy nhau lại lần thứ hai

Có những nỗi buồn chúng ta phải trả cho niềm vui đã vay

bằng ấm êm của tháng ngày xưa ấy

chúng ta đi với bước chân trên mặt đường dù linh hồn vừa trôi về đâu đấy

đời buồn như vậy

thì còn mong gì hơn…

Cuộc đời này rồi sẽ rất nhiều mưa tuôn

khi trong lòng chúng ta từ lâu đã tắt nắng…

Mình từng ước được bình yên nhưng giờ xung quanh là im vắng

qua thật nhiều chông gai giờ đến hồi nhìn mình đau nhức

chúng ta nào đâu biết

cứ nghĩ có thể tự chữa lành…

Cuộc đời này rồi sẽ rất nhiều những giấc ngủ mong manh

những nửa đêm trào nước mắt

Tội tình biết bao nhiêu khi mình có một người rồi đi mất

trái tim yên vui giờ cuộn tròn vào một góc

không quan tâm đến ai và cũng không quan tâm mình cô độc

như một chiếc lá khô vừa rời cành mà lòng vẫn muốn sống

như mầm xanh…

Cuộc đời này rồi sẽ rất nhiều những khúc quanh

mình đứng với ai hay ai đứng với mình đều không hề biết trước

Níu giữ một niềm tin nhưng đâu chắc gì mình tin mình hơn tin người đã đến

nếu là một con chốt

có khi mình chẳng bao giờ qua sông…

Cuộc đời này rồi sẽ có ít nhất một người chạnh lòng…

Đôi khi vì một bước chân…

Đôi khi vì một bước chân

mà lòng cứ ngại ngần…

Mình sẽ bước đi nhưng phía sau là chất chứa cả những năm tháng buồn

của một người sống cuộc đời mình cho người khác

một người chỉ ước mơ cho riêng bản thân là được đứng cạnh một câu hát

và tin rằng mình là người được nói đến

trong những lúc thầm mơ…

Đôi khi vì một tiếng cười

mà lòng đau hơn cả lúc nước mắt trào ra…

Biết người kia muốn thế giới này an vui nên dặn mình đừng nhìn lại

khổ đau của ngày hôm nay mai sau được gọi tên là người từng trải

dù không ai muốn mình chỉ là trạm dừng chân qua một vùng nắng cháy

rồi vết dấu mất đi mãi mãi

như một lời chào…

Đôi khi vì một giây lặng im

mà lòng sợ sẽ không còn nhìn thấy bầu trời sao…

Như thể đêm từ đây trở về đúng nghĩa với đêm tối

người từ đây không soi đường và chỉ lối

niềm tin từ đây sẽ tràn ngập những câu hỏi

– còn có ai khác ngoài mình?

Đôi khi vì một lời hứa

mà lòng cứ chông chênh…

Hoá ra con người không khác gì một cơn mưa đến từ một vùng đất

có thể là niềm vui của mùa hè nhưng mùa đông thì ghét cay ghét đắng

rồi đến lúc tất cả được quên hết

mưa hay nắng

đều không nghĩa lý gì?

Đôi khi chỉ vì một bước chân

và mình từ chối rời đi!

Giờ thì mình sẽ ra sao?

Giờ thì mình sẽ ra sao

khi đau đớn ấy đã thôi cuộn trào…

Mình chẳng còn tha thiết gì nữa với những mơ ước tự mỉm cười trong giấc chiêm bao

mỗi ngày ở ngoài kia không khác gì một món ăn vô vị

bàn tay đưa ra và miệng nói đôi lời mất chỉ vài giây suy nghĩ

cuộc đời đã là cây kim còn mình chỉ là sợi chỉ

dệt theo cùng…

Giờ thì mình sẽ ra sao khi loài người thiếu mất một điểm chung

để gìn giữ bản thân ở bên kia của cay đắng

một con người đi qua và thế giới bỗng chốc trở nên im ắng

mình như một hồ nước mát

đến ngày phải cạn khô…

Từ nay sẽ khoác lên mình thêm mây xám trong những ngày mưa

bức ảnh được chụp đã không còn thấy mặt

những đường vân tay lặn sâu vào trong vì niềm tin phai nhạt

mình vẫn ở đây nhưng tim mình đã mất

khỏi hình hài…

Giờ thì mình sẽ ra sao lúc con đường ấy vẫn còn dài

có thể mai kia muốn lấy đôi bàn tay che hết đường về kín lối

ký ức không thể đổi thay nên mình cần phải thay đổi

không có đoá hoa nào là nở ra mãi mãi

hạnh phúc bởi được lụi tàn…

Giờ thì mình sẽ mặc kệ gian nan…

Giờ mình mệt quá rồi phải làm sao?

Giờ mình mệt quá rồi phải làm sao

chẳng lẽ cứ dỗ mình ngủ đi để sáng mai thức dậy ký ức sẽ vẫy tay chào

Mình đã đón đưa nhau một quãng đường khi lòng chưa thấy hư hao

không sợ những ngày mưa vì có sẵn bàn tay ấm áp

lời nói mình nói ra người kia nghe và hồi đáp

lúc bằng niềm tin khi bằng cảm giác

trong sâu thẳm con người…

Trong những ngày mình lãng tránh thế giới để gìn giữ một tiếng cười

thấy cuộc đời này lẽ ra nên cần rất ngắn

để đi hết niềm vui có thể chối từ nếu tiếp theo là đau đớn

mình chỉ cần làm trẻ con và không cần phải lớn

trong giông bão vô cùng…

Giờ mình mệt quá rồi mà ngày mai lại tiếp tục đứng lên

như phải rửa sạch tay trước khi bước vào bàn ăn buổi sáng

lòng có cô đơn đến bao nhiều thì thế giới này cũng không cần biết

hôm nay ai được sinh ra và ai giã biệt

cũng là một vòng tròn…

Chắc phải bắt mình quên đi những thứ đã không còn

dù từng yêu từng thương bao nhiêu cũng chẳng hết

một con người rời đi rồi một con người nào đó về đến

và có thể niềm tin lại là gió cuốn

ở ngoài kia…

Giờ mình mệt quá rồi nên cuộc đời có thể cho mình một giấc mơ…

Rồi không ai còn lại trong cuộc đời ai nữa…

Rồi không ai còn lại trong cuộc đời ai nữa

ngay cả những niềm nhớ

cũng thành gió bay…

Chúng ta gặp nhau cho một thoáng chốc sum vầy

có thể là một quãng đường dài có thể là một đoạn đường ngắn

yêu thương của ngày hôm nay chưa chắc gì ngày mai không khác

vẻ đẹp của đất cát

đã có từ trước khi sinh ra…

Xem thêm:  Bộ sưu tập 999 stt yêu anh đầy ngọt ngào sâu sắc nhất

Rồi không ai còn lại trong cuộc đời ai nữa

nên đến cuối cùng dù không muốn cũng phải thứ tha…

Những ước mơ sẽ thành tàn lụi

nói với nhau thâu đêm rồi ngày mai mỗi người lại đi về một lối

hành trình của cô đơn và nông nổi

rồi cũng sẽ tới

một lúc nào đó dừng chân…

Rồi không ai còn lại trong cuộc đời ai nữa

dù đã bất chấp hay phân vân…

Lựa chọn để được vui chẳng ai là không biết

nhưng thói quen của con người là thói quen nuối tiếc

giá như chậm lại thêm một vài giây

và mình biết

mình có thể quay đầu…

Rồi không ai còn lại trong cuộc đời ai nữa

kể cả từng vết, từng vết thương sâu…

Mình còn sợ điều gì nữa?

Mình còn sợ điều gì nữa

khi bầu trời mình đã ôm hết thương nhớ

một ngày kia tan vào hư không…

Mình không biết phải cảm ơn ai đã bắt mình phải cúi mặt xuống tận sát đôi chân

quên hết đi bao niềm kiêu hãnh

vì một con người mà tự biến mình thành cơn gió lạnh

thổi từ vách tim này qua vách tim khác

suốt bốn mùa đớn đau…

Mình còn sợ điều gì nữa

lúc không còn ai dừng lại ở phía sau…

Những nước mắt biết từ nay phải câm nín

mình đã không chọn thương mình vào lúc cần thương mình nhất

nên cần phải gánh chịu không chỉ một mà nhiều hơn nữa mất mát

cuộc đời đến khi cần đổi chác

phần thiệt vẫn là con người…

Mình còn sợ điều gì nữa

khi đã đi trọn một cuộc vui…

Có mấy ai từng thấy đời mình may mắn

gặp một con người và bỗng nhiên ước mình là một mặt hồ phẳng lặng

từ nay sẽ chờ những cơn mưa rồi đón những mùa nắng

trong tiếng cười thanh thoát

của yêu thương…

Mình còn sợ điều gì nữa

khi ấm áp đã không còn…

Lạc đường…

Hay mình cứ quay lại nơi đã bắt đầu

rồi cuộc đời có lẽ sẽ qua mau…

Cứ xem như chúng ta chưa hề tin khoảnh khắc ấy là phép màu

mỗi con người sinh ra với một chọn lựa

thà là cô đơn còn hơn hạnh phúc để rồi sau đó cảm giác như tim mình ngừng thở

mình ghét mình trong giây phút đó

vì yếu đuối đến vô cùng…

Trên con đường ấy, giá như chúng ta có thể quay lưng

hoặc đi ngược chiều nhau và mắt nhìn về hai hướng

chỉ cần lướt qua nhau thôi thì tháng ngày về sau đã không còn đau đớn

chúng ta đều là người lớn

cho đến khi…

Chúng ta níu giữ nhau mà nước mắt phải khô cạn không còn gì

cảm tưởng thế gian chỉ cần một con người là đủ

lây lất với niềm tin là ngọn đèn trong giấc ngủ

sợ mở mắt ra vẫn miệt mài bóng đêm của ngày cũ

mà ngày mới vừa lên…

Nếu đã là giấc mơ thì tốt nhất mình nên quên

những tươi đẹp làm cho con người ta hoài vọng

cứ nghĩ mình sẽ đi và một ngày nào đó sẽ đến

không một ai nhắc về từng đau đớn

mỗi giờ cứa trên da…

Hay mình cứ quay lại nơi lẽ ra mình phải ngoảnh mặt đi qua…

Là từ giây phút nào…

Là từ giây phút nào

chúng ta nhận ra mình thật sự biết đau?

Khi những cơn mưa không còn mát lành với từng vết thương sâu

lấy nỗi nhớ ra làm tiếng đồng hồ gõ nhịp

một ngày thì ngắn nhưng một đời thì quá dài để ngủ thiếp

rồi tỉnh ra thấy nắng

phủ xuống cả tim mình…

Chúng ta từng rất vui với phép tính cộng dồn những yêu thương vô hình

nghĩ cho nhau lúc muộn phiền hé cửa

gieo một hạt mầm đến một ngày kia mong một bông hoa sẽ nở

nhưng lòng người đâu có giống mảnh vườn nhiều gió

chắc gì tìm thấy được bình yên?

Là từ giây phút nào

chúng ta bắt đầu có những riêng?

Mà không dám nói với người kia để biết

lén lút giấu mình đi trong vài tiếng cười không bật ra được hết

và nếu có nước mắt

cũng đã kịp chảy vào tận bên trong…

Rất nhiều khoảnh khắc chúng ta đã bước qua khỏi chờ mong

đã nhìn đời mình trống vắng

chỉ khi ký ức gọi tên bằng một lời nhắn

mình từng được yêu thương và chăm sóc

trái tim lại chông chênh…

Là từ giây phút nào

chúng ta đã biến yêu thương thành tội tình?

Đã rất lâu rồi…

Đã rất lâu rồi

mình tự hỏi mình có còn vui

Những cơn mưa đêm có thể xoá trắng cả một bầu trời

nhưng ở nơi đáy mắt vẫn cứ là từng vệt dài đau nhức

khi cả thế giới này ngủ yên thì tay mình vẫn ôm vòng lấy ngực

sợ chỉ lơ là một khoảnh khắc

tim buồn sẽ thoát ra…

Đã rất lâu rồi

mình không còn dám đi đâu xa…

Vì vẫn quen với lời hỏi han chăm sóc

mình chờ đợi một con người chỉ để làm được những điều nhỏ nhặt

như rót một ly nước nóng vào buổi sáng lành lạnh

và hát thì thầm câu chuyện về một con phố quen trong ngày mình trở bệnh

cho bước chân mơ thấy nắng ở ngoài kia…

Đã rất lâu rồi

mình thấy mình chết vào những ngày rất khuya

Nước mắt không còn rơi và niềm tin không còn tìm thấy

mình cứ nằm im vậy thôi nghe linh hồn mình rời xa như một dòng nước chảy

đời lẻ loi đến vậy

lúc mình yếu đuối khôn cùng…

Đã rất lâu rồi

mình chỉ còn là một hạt cát trên đường…

Thấy một dáng quen lại phầp phồng ký ức

con người mà mình yêu thương giờ là con người mà mình muốn quên nhất

nhiều khi cay đắng

cũng xứng đáng cho mình…

Đã rất lâu rồi

mình sống vì những cái nhìn…

Đừng hỏi nữa…

Đừng hỏi nữa

những gì chúng ta có thể nói với nhau đã không còn

với yêu thương này…

Chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường một ngày nhận ra mình sai

khi đã chọn thứ mình tin là chắc chắn

rồi tháng rồi năm những cơn gió mùa thay khác

mình vẫn cười mà lòng thì ngơ ngác

như chưa từng ở cạnh nhau…

Còn gì nữa để chúng ta có thể bắt đầu

đến cái nắm tay cũng thản nhiên nguội lạnh

giấc ngủ bình yên hơn lúc một mình tự kéo chăn mình đắp

nước mắt rơi không phải là vì lòng đau lắm

chỉ là vì lâu rồi chưa khóc cho ai…

Chúng ta thu xếp lại một quãng đời cứ phân vân giữa đúng sai

rồi chọn lại giày và đứng trước gương thay áo

có thể mình đã già đi với bao nhiêu vết nhăn sau giông bão

nhưng trái tim vẫn là trái tim của đứa trẻ mười sáu

ngày mình đứng trước cuộc đời…

Đã dặn dò nhau từ nay hãy để mình yên vui

không ai còn nợ ai một lần nào nữa

đi con đường nào hay đau đớn ra sao đều là tại mình muốn thế

đừng đổ lỗi với đâu đó những câu chuyện kể

trong chia sẻ của con người…

Đừng hỏi nữa

mình giờ là xa lạ, vậy thôi!

Hãy thương mình một chút được không?

Hãy thương mình một chút được không

một chút thôi

bên ngoài những năm tháng xé lòng…

Hãy thương mình đã cặm cụi khâu vá một vết thương chắc chẳng bao giờ lành

nhưng chỉ mong sẽ quen với đớn đau đang có

quen đến mức mỗi ngày bình thường đều nhắc nhớ

sợ sẽ biến mình thành một người rất tệ

với trái tim…

Hãy thương mình một chút khi ăn một thứ gì đó mà vị giác không còn

ngủ một giấc ngủ mà chỉ có làn mi là khép

xem một bộ phim mà tâm trí cứ hỏi mình bao giờ sẽ hết

để còn bước ra ngoài kia hít thở với bầu trời đã biết

từ lúc được sinh ra…

Hãy thương mình một chút vì con đường vẫn còn quá xa

những chông gai vẫn còn cần thêm áo ấm

mình có thể dừng lại đây nhưng mai kia cuộc đời mình ai sẽ sống

thế gian này lớn rộng

và tổn thương của mình chỉ nhỏ nhoi…

Hãy thương mình một chút khi đã quá thương người

đừng để vai mình rung lên lúc nhận ra bao nhiêu hoài phí

không một ai thương mình, là do mình cả nghĩ

cuộc đời không giống như cuộn chỉ

dù mười đầu ngón tay có là những mũi kim…

Hãy thương mình một chút

một chút thôi rồi hạnh phúc sẽ nhận ra và đến tìm…

Năm chúng ta 20 tuổi…

Năm chúng ta 20 tuổi

bàn tay nghĩ dễ dàng che kín được hết bóng tối

chỉ cần có niềm tin…

Chúng ta tiêu hoang những đêm trắng vì không cần thiết phải để dành

hết hôm nay sẽ còn ngày mai và nhiều ngày khác

mộng mơ thật xa nhưng chỉ bắt tay vào làm những điều đơn giản

đời rồi đây sẽ khác

nhưng không biết khác vào lúc nào…

Năm chúng ta 20 tuổi

chỉ quen ngước nhìn lên trời cao…

Bỏ những quan tâm của gia đình bên ngoài niềm vui phố xá

hớn hở với từng cuộc vui, xum xoe với đám đông người xa lạ

mấy ai biết mình nhưng vẫn nghĩ mình trên tất cả

ngày nào cũng là ngày

với nắng mưa…

Xem thêm:  Bài thơ Cảnh Ngày Hè (Nguyễn Trãi) – Bức tranh ngày hè rực rỡ

Năm chúng ta 20 tuổi

ăn một bữa ăn trong tích tắc và ngủ chỉ trong một giờ

Vì mải mê những lo toan không đầu không cuối

ai cũng nên đổi thay chỉ riêng mình không cần thay đổi

uống một ly cà phê trong một buổi chiều chờ đợi

dù người có không tới

vẫn cứ bình yên…

Năm chúng ta 20 tuổi

nước mắt là dùng để cào cấu những muộn phiền

Nắm lấy một yêu thương rồi vững tin là bất biến

cũng có thể vì một cái buông tay mà muốn qua đêm nay mình sẽ chết

không cần ai khóc than hay thương tiếc

thả rơi mình như một giọt sương trong nắng sớm

mặc kệ khu vườn kia…

Năm chúng ta 20 tuổi

chúng ta bắt đầu nợ mình những vết xước không tự lành bao giờ…

Nếu ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này…

Nếu ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này

cứ lặng lẽ như một cánh chim chào ngày mới bằng cách đập cánh bay

Cuộc đời đã tự nhiên với những sớm tối từng có sum vầy

khi nước mắt bỗng thành ra hạnh phúc

bàn tay quen lẻ loi giờ rụt rè ướm vào nơi cầm nắm

người nào cũng từng mất mát

giờ phải tập cho nhau…

Nếu ngày mai chúng ta rời khỏi xin đừng làm đau

không ai thiếu nỗi muộn phiền để cần thêm ray rứt

tội của con người không phải là gặp nhau mà là chạy trốn

khỏi một quãng đời mình ao ước

bằng tất cả niềm tin…

Sẽ trở lại với lần mà chúng ta đứng một mình

cười thật khẽ với những câu chào hỏi

người muốn đi nhanh nhiều hơn người muốn đi lâu và chờ đợi

chờ một người mà họ muốn cùng ăn trong bữa tối

rồi nằm cạnh vào những ngày mưa…

Nếu ngày mai chúng ta rời đi hãy rẽ lối khác với con đường ngày xưa

đừng để ký ức làm hoang mang một lần nữa

mình sẽ khóc thêm nếu giật mình nhìn quanh đêm lại dài hơn ngày từng có

và người đang vẫy tay ở đâu đó

đời lại mịt mùng xa…

Đừng bao giờ cho phép mình oán ghét một con người đã đi qua

vì là mình từng tự tay chọn lấy

niềm vui có thể nhỏ nhoi nhưng chúng ta không cần phải che đậy

thương thật lòng một điều gì đấy

luôn vĩ đại với tim người…

Nếu ngày mai chúng ta rời đi, hãy nói…

– cảm ơn người…

Không vượt qua được đâu…

Không vượt qua được đâu

vì thương nhớ ấy đã quá sức của lời nguyện cầu

Chấp nhận mình phải đứng lại để nhìn một con người bước đi thật mau

rời khỏi những gì chúng ta từng đã có

một ánh mắt dõi theo một yêu thương giờ tan thành gió

lòng người cuối cùng cũng cạn nguồn dầu thắp lên với quãng đời sáng tỏ

và bắt đầu tối tăm…

Chẳng còn gì nữa cho mình chờ đợi dù bao dung có

chịu đựng những giấc mơ đêm đêm đầy tươi đẹp

đến lúc giật mình tỉnh ra nửa gương mặt bên kia nhoè đi vì ướt đẫm

không phải là vì mình muốn khóc

chỉ đơn giản hiện thực đã mịt mùng…

Có những con người cũng giống như một trạm dừng

ở đâu đó rất nhiều trong từng ngày từng tháng

cũng như một cơn mưa có thể biến nhiều người thành trong phút chốc

dưới một mái hiên đủ rộng

để kịp cho một nụ cười…

Cuộc đời về sau mình sẽ trưởng thành không phải vì niềm vui

bởi từng mất thứ mà mình muốn có

tim chật chội hơn nhưng đã bớt đau vì những điều không đáng nhớ

mình biết là mình không thể

cứ mãi dằn vặt mình…

Không vượt qua được đâu

những thứ dù đã rất cố gắng nhưng vẫn khiến chúng ta rời xa !

Nhiều lúc nằm im lắng nghe mình thở dài…

Nhiều lúc nằm im lắng nghe mình thở dài

vào những buổi sớm mai…

Thấy cuộc đời cho mình quá nhiều thứ nhưng sao lòng chẳng thể vui

như một giấc mơ luôn dừng ngang khi một người vừa quay mặt lại

không phải là hoang mang mà khi mình ngồi trong căn phòng trống trải

bóng loang dài về đâu đấy

chợt nghĩ tim khốn cùng…

Yêu thương một con người với mơ ước được đi chung

lúc ngồi xuống, khi đứng lên đều có bàn tay đưa ra vịn

khoảnh khắc buồn đau chỉ như một giọt mưa rơi xuống

đất trời rộng sẽ không bao giờ hết

nơi mình sống cạnh nhau…

Nhưng những con đường dở dang đã không thể bước lại từ đầu

mình cứ loay hoay giữa bình minh và đêm tối

hỏi mình có sợ không thì sợ chứ khi đang yên vui bỗng lạc lối

bao nhiêu lời hỏi han giờ lặng im như dấu hỏi

được đặt xuống giữa muôn trùng?

Nếu có thể đánh đổi được hết những gì mình đang có để lấy lòng bao dung

tha thứ cho những vết thương từng ngày đau nhức

rồi một mai kia đưa tay chạm lên ngực

không còn gì nữa ngoài những khoảng trống

xếp thành hình trái tim…

Nhiều lúc trong cuộc đời mình chỉ biết nằm im…

Tôi nhớ tôi của năm tháng đó!

Tôi nhớ tôi của năm tháng đó

tim như một cơn gió

không neo đậu phương nào…

Tôi nhớ tôi của ngày tháng chưa hư hao

thấy một bông hoa đã tin rằng cuộc đời này luôn tươi đẹp

quãng đường có bao xa nhưng chỉ cần áo len và đôi giày ấm

mắt không còn sợ gì lạ lẫm

kể cả một yêu thương…

Tôi nhớ tôi của năm tháng nghĩ mình rất phi thường

có thể thức hàng ngàn đêm để chờ một ngôi sao băng qua trái đất

từ bỏ một điều gì đó rất nhanh vì tin rằng sáng mai lòng mình sẽ khác

cho đến khi một con người đi mất

vẫn không hề âu lo…

Tôi nhớ tôi của năm tháng chẳng bao giờ chịu từ bỏ dù chỉ một ước mơ

nhỏ nhoi như đứng trên núi cao và nhìn mưa rơi xuống

hiểu được bình yên không phải là đứng một mình mà giữa đám đông xuôi ngược

mình như một dòng nước

đổ về phía cánh đồng…

Tôi nhớ tôi của ngày tháng sợ đời mình sẽ long đong

cứ cố chấp bản thân hơn tất cả

rồi một ngày nhìn quanh thấy ai ai cũng xa lạ

nước mắt rơi như chưa từng được rơi vội vã

khỏi gương mặt này…

Tôi nhớ tôi của ngày tháng đầu tiên nhận ra mình sai

nửa muốn cúi mặt rời đi nửa muốn ở lại để chuộc lỗi

con người ta đớn đau đôi khi không vì một vết thương mà vì một câu nói

mà những khuya về tới

lại âm vang…

Tôi nhớ tôi của năm tháng đó

đã không còn gì rõ ràng…

Nhìn từ trên cao xuống…

Nhìn từ trên cao xuống

và thấy đời mình như dòng nước

chẳng bao giờ chảy xuôi…

Mình cứ cặm cụi đi ra khỏi đám đông không chỉ có con người

những ánh mắt chứa đầy điều xa lạ

có đêm rất đau rồi có ngày mệt lả

cứ tự nhủ mình cũng giống như sỏi đá

con người chưa bao giờ đáng sợ hơn

Mình chỉ cần thấy được mình đứng bên cạnh của bon chen

mặc kệ những cái vẫy tay, những lời hỏi han ước muốn

con người sinh ra luôn được chỉ tay nhìn về phía trước

riêng một vài con người quay lưng khỏi ánh đuốc

để chịu phần đời lẻ loi…

Có số phận được đặt trọn vẹn vào trong một nụ cười

yêu thương giản đơn như chia những lá bài vừa xốc

dù chơi như thế nào cũng có người nhường chúng ta phần thắng

mình khi đứng lên thì trời đã đầy nắng

mà vững tin…

Cái giá phải trả cho một giờ vui là sau đó trống rỗng tâm hồn

trả cho một ngày vui là nhìn ra mình ở phía sau đơn độc

trả cho một đời vui là khi cần nước mắt đã quên mình biết khóc

trả cho một yêu thương là bắt đầu lạ lẫm

với chính trái tim mình…

Nhìn từ trên cao xuống

chúng ta chỉ còn là một chấm nhỏ vô tình…

Ngày mai, chúng ta sẽ là những ai…

Ngày mai, chúng ta sẽ là những ai

khi phải bước tiếp một chặng đường dài…

Chúng ta phải bỏ lại không chỉ là những sớm mai

được thấy mình bình yên bên ngoài giấc ngủ

nước mắt nào từng rơi thì cũng đã đến lúc đầy đủ

vết thương của một ngày xưa cũ

khép lại thôi…

Có thể một lúc nào đó chúng ta sẽ vùi sâu vào bóng tối vì nhớ một con người

đã thắp cho mình một ngọn nến lúc cuộc đời thanh vắng

nói cho mình nghe đừng sợ nếu trên môi mình mặn đắng

kể cho mình vui vì mình không phải là người duy nhất

sợ lẻ loi…

Ngày mai, chúng ta không còn là gì nữa ngoài nụ cười

khi gặp nhau trên phố đông xa lạ

hoặc có thể cả quãng đời còn lại bặt tin nhau như bóng chim tăm cá

thì vẫn cứ tin như từng đã

may mắn một lần…

Nếu phải đau thương chúng ta nên biết mình không có gì để ngại ngần

bởi vì từng đau lúc mất đi một phần hơi thở

cảm giác mình đã chết trong một phần ngàn giây đó

và tan nhanh như một cơn gió

thổi len lén bên ngoài mùa hè…

Xem thêm:  Bài thơ Táo quân ký sự – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Rồi những niềm vui sẽ có mặt lúc chúng ta hết những nghi ngờ

bình thản nhìn nhau không còn cố chấp

chúng ta bước đi vì chúng ta phải sống

để những gì lạ lẫm

sẽ lại thành thân quen…

Ngày mai, chúng ta sẽ là những ngọn đèn…

Liệu có còn kịp không?

Liệu có còn kịp không

khi ký ức của chúng ta đã dần rời bỏ để lại những khoảng trống lạnh lùng

Chúng ta sẽ quên tất cả như chúng ta chưa từng

nhìn thấy nhau trong quãng đường nào đó

cảm nhận cuộc đời bình yên không phải trong lặng thinh mà trong mưa gió

có một bàn tay để ngỏ

cho mình đặt vào…

Mỗi ngày trôi qua có hàng triệu những câu chào

nhưng có mấy ai nhìn sâu vào trong mắt

chúng ta cũng vậy thôi khi dừng lại và đi qua nhau như một khoảnh khắc

yêu thương từng sáng lên rồi tắt

lúc cạn dầu…

Con người ta thường hứa hẹn vào những giây phút bắt đầu

ước mơ nhiều như tán cây ngày xanh lá

để rồi khi mùa đông về úa tàn theo cách chưa từng có

bầu trời nào cũng có nhiều cơn gió

kể cả trong ngày hanh khô…

Chúng ta rốt cuộc cũng chỉ là một tiếng cười trong giấc mơ

thấy mình đẹp khi soi gương vào điều mình mong muốn

đánh đổi với cô đơn là từng giờ hạnh phúc

nhưng hoàn toàn không hay biết

đến giây phút vỡ oà…

Liệu có còn kịp không

trước khi chúng ta không còn nhớ chúng ta đã từng nhìn thấy nhau bao giờ?

Ở hai thế giới…

Ở hai thế giới

chúng ta chỉ có duy nhất một cách bày tỏ tiếng nói

là lặng im…

Trong thế giới của người này là những bước chân mải miết đi tìm

luôn lo sợ một mai kia mình không còn là mình nữa

nuôi trồng một cái cây và sau đó đến khu vườn rồi cánh rừng rộng mở

chẳng tha thiết gì dù yêu thương thật tâm ở đó

đầy bao dung…

Trong thế giới của người kia là nhẫn nại đến khôn cùng

biết mình đau vẫn mỉm cười như không màng đến cảm xúc

con người ta nếu phải vì một ai mà ngã gục

thì đây sẽ là giây phút

mình muốn được lãng quên…

Ở hai thế giới của chúng ta được ngăn cách bởi một cái nhìn

nhưng về hai hướng mà trong lòng ai cũng chua xót

người này chỉ xin người kia đừng bao giờ đưa đón

người kia chỉ xin người này xem như không có hình ảnh ai trong mắt

một con người không đáng để bận tâm…

Nhưng là một con người biết đau khi người này lặng lẽ khóc thầm

ngửa mặt nhìn trời lúc một con người co ro trong góc tối

chạm thử vào trái tim mình lúc quay lưng tránh những câu người này hỏi

– làm ơn đừng mong mỏi?

thì trời đất còn nơi nào để mình đi…

Ở hai thế giới

chúng ta không ai vì bản thân mình thì sống để làm gì?

Rất nhiều năm tháng đã trôi qua…

Rất nhiều năm tháng đã trôi qua

và chúng ta chưa hề…

Nghĩ rằng mình có thể đi khỏi quãng đời ấy mà không rơi một giọt nước mắt nào dù trong giấc mơ

những cơn đau chưa bao giờ đơn lẻ

thỉnh thoảng kiếm tìm chung quanh một tiếng người để nhớ

thì ra thế giới không chỉ có mình…

Chúng ta như một cơn mưa rơi xuống cho một khoảnh khắc mát lành

tận hưởng niềm vui bằng tâm hồn của đứa trẻ

cho đến lúc buông tay ra mới biết mắt mình ngấn lệ

và tim đau như thể

vừa bị lấy khỏi ngực đầy…

Không phải để quên nhưng chúng ta từng giữ chặt nhau trong một cơn say

vì sợ tỉnh ra sẽ thấy mình yếu đuối

con người thà đổ thừa cho nhau còn hơn tự trách lòng đã không nói

– mình là người có lỗi

lúc đã chẳng còn gì…

Gom góp lại một lần và cứ nghĩ mình sẽ hết hoài nghi

để khi mất thêm phải mỉm cười chua chát

mình tưởng mình không sao nhưng chỉ cần ai đó hỏi sao mình không khóc

thì từ sâu trong khoé mắt

ký ức lại khơi dòng…

Rất nhiều năm tháng đã trôi qua

chúng ta chỉ đứng im với nỗi nhớ chất chồng…

Sẽ có những ngày chúng ta khóc hết nước mắt…

Sẽ có những ngày chúng ta khóc hết nước mắt

vì nhớ một tia nắng

từ bầu trời…

Sẽ có những ngày chúng ta từ chối cuộc rong chơi

chỉ để ngồi lặng im nghe lòng mình muốn hỏi

– nếu rời bỏ một con người mà trái tim phải đau nhói

thì còn bao nhiêu lần và bao nhiêu lâu mới có thể tới

được khoảnh khắc bình an?

Sẽ có những ngày chúng ta không ngại mình va chạm với gian nan

khi vết xước ở bên ngoài da thịt

nghĩ cho những con người mà mình yêu thương được rời xa mỏi mệt

thì dù có phải một mình với một con đường cần đi hết

vẫn mỉm cười…

Sẽ có những ngày chúng ta chọn lựa được sống như một con người

cố chấp ước mơ với một con người không bao giờ ngoảnh lại

tuyệt vọng đến cùng lúc soi mình vào gương và biết đời mình trống trải

rồi một sớm mai thức dậy

tự làm bữa sáng cho mình…

Sẽ có những ngày chúng ta vì đơn độc mà biết quý những sinh linh

như một con đom đóm bay giữa vùng đêm tối

không phải để dẫn đường cho ai, chỉ đơn giản là giúp bàn chân mình đi tới

dù không có ai ở bên kia đứng đợi

thì vẫn phải ấm áp vì mình…

Sẽ có những ngày chúng ta cần một ai đó đáp đền…

Rồi mình đi cùng trời cuối đất

Rồi mình đi cùng trời cuối đất

chỉ để quên một thứ đã từng đánh mất

trong tim mình…

Sẽ quên mình từng là người muốn ngồi xuống với một mảnh vườn

xới lên vài luống đất và gieo vài loại hạt

có thể mọc lên một cái cây hoặc mặt đất im lìm theo năm tháng

và mỗi ngày mình vẫn tưới nước

cho một người nào đó cười vui…

Mình là một chiếc áo ấm được mặc vào ngày gió lạnh thổi qua trời

thứ niềm tin nhiều hơn cả lời nói

cuộc đời ai cũng có ước mơ và ước mơ của mình là xin đừng thay đổi

cứ như thế này, ngôi nhà này, con người này và đời cứ sáng- tối

bình thường như mỗi bữa ăn…

Chúng ta đã lớn lên bằng tất cả những khốn khó cùng gian nan

sợ mai kia lại quay về vạch xuất phát

trả giá cho hết nỗi đau này đến niềm vui khác

rồi một ngày ngẩng mặt

không còn ai nữa chung quanh…

Nên cứ gom góp như những kẻ thiếu thốn một nơi để để dành

vài tiếng cười trong một ngày mưa bão

nước mắt của lần vui được chia cho hôm trái tim khô héo

và lặng im hiểu thấu

lúc lòng đang vỡ oà…

Rồi mình đi cùng trời cuối đất

chỉ để quên một thứ mình đã có nhưng chưa bao giờ…

Tất cả những gì chúng ta còn lại…

Tất cả những gì chúng ta còn lại chỉ là nỗi cô đơn

và dỗi hờn…

Dù đã cùng nhau đi suốt một chặng đường dài với ngập tràn yêu thương

khi mắt thấy và tai nghe những điều ấm áp

biển rộng hay sông dài cũng chỉ là một thử thách

không thể sánh với trái tim người mà mình đang cầm nắm

đủ đầy những bao la…

Có đôi lần chúng ta đã ngoảnh mặt nhau vì không muốn đi qua

những mùa đông mà lòng mình nghi ngại

tay vẫn nắm lấy tay nhưng linh cảm vẫn cứ nhiều sợ hãi

đâu đó vào một phút giây chúng ta ngồi cạnh nhau nhưng trống trải

trong ánh nhìn…

Tất cả những gì chúng ta còn lại là một ký ức muốn quên

vì một thứ mang quá nhiều tươi đẹp

mình chăm sóc cho một cây non cho đến ngày ra hoa thơm mát

rồi nhìn những lụi tàn như không còn cách nào khác

để nước mắt cứ thế chảy ra…

Chúng ta không muộn phiền nhưng đã thôi nhìn thấy thiết tha

ở nơi cách mà người kia bày tỏ

khi mình nhoẻn miệng cười lúc đau nghĩa là con đường đã rất gian khó

và có lẽ cũng không còn gì nữa

cho mình vui…

Tất cả những gì chúng ta còn lại chỉ là câu cảm ơn một con người!

Và rồi mai đây…

Và rồi mai đây

chúng ta sẽ không còn ở lại với nơi này…

Những góc bếp, vườn rau… của tuổi thơ hao gầy

đã giữ lại tất cả quãng đời tươi đẹp

chúng ta yêu những mùa mà nắng luồn sâu vào trong tóc

ngày nhìn mây trời xa tít tắp

trái tim biết mình phải lớn lên…

Chúng ta để lại cho nắm tháng ấy một cái tên

từng được gọi thầm thì trong một giấc mơ nửa đêm về sáng

thấy một nét nhìn mà lòng vui như giọt mưa đầu tiên sau ngày hạn

nhưng cuộc đời con người không đứng yên trong khoảnh khắc

và mình bắt đầu biết chông chênh…

Sẽ có những buồn đau len lén đến tìm

chúng ta sẽ bớt vui và bớt tin vào một ngọn cỏ xanh có thể vươn mình sau cơn bão

mình tưới nước cho mình vào những ngày lòng khô héo

cuộc đời này đi tìm một người hiểu thấu

như tìm một bóng chim…

Không có con đường nào kéo dài mãi mà không dừng lại ở một phút lặng im

biết từ nay bàn chân phải đi vào ngã rẽ

sẽ không ai bên cạnh mình nữa và cô đơn là điều may mắn nhất có thể

mang trong tim để vụn vỡ

ra từng mảnh trưởng thành…

Và rồi mai đây

chúng ta sẽ không còn ở lại với yên bình!








Trên đây, Thuvientho.com đã tiếp nối bài viết trước Sao Phải Đau Đến Như Vậy – Tập Thơ Đặc Sắc Của Nguyễn Phong Việt Phần 1 bằng những bài thơ hấp dẫn còn lại. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để cập nhật những bài viết thật đặc sắc nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …