
Em từ bùn lấm ngoi lên
Càng phơi sương nắng càng thêm rỡ rang
Xưa là hoa dại đầm hoang
Hè sang lá biếc phủ làn nước xanh
Không còn nhơ nhớp hôi tanh
Nhụy vàng bông trắng em thành Ca dao
Nồm nam cảnh khẽ lay chao
Hương nhè nhẹ tỏa phả vào nhân gian
Người yêu cắm lọ bày bàn
Người trân trọng đặt lên trên án thờ
Lâu rồi em bước vào thơ
Để bao thi khách thẫn thờ vì em
Khiêm nhường trong sáng đời khen
Niềm riêng không dám khát thèm hư sinh
Thu tàn sen lụi quên mình
Dù tâm chát đắng nghĩa tình lặng sâu
Ơn người phân biệt vàng thau
Gốc nhân còn đó trao nhau ngọt bùi
Lại từ bùn lấm sinh sôi
Thủy chung son sắt sáng ngời nhân văn.