
(Người đàn bà ấy bao nhiêu năm sống quê chồng không quay về quê mẹ, một chiều thu khi các con chị đều ấm êm gia thất, chồng chị đã về với tổ tiên, chị chợt nhận ra mình chẳng khác gì con diều đứt dây và con diều ấy đã tả tơi bay về quê cũ. Quê hương bến đỗ cuối cùng)
Em về tìm lại chốn quê
Nhớ cau, nhớ mít, nhớ đê, nhớ diều
Món quê cua, cáy canh riêu
Bâng khuâng sợi khói lam chiều… mộng mơ
Sông quê nước chảy lơ thơ
Những chiều êm ả đôi bờ sương giăng
Đêm thu vời vợi ánh trăng
Câu hò lơ lửng như giăng mắc lòng
Em ôm giữ nỗi nhớ mong
Đò ngang qua bến long đong quê chồng
Phất phơ dải lụa dòng sông
Đã gieo vào khúc tơ lòng tương giao
Quê hương chiều nhớ xôn xao
Tóc xanh xanh đến ngạt ngào xuân xanh
Lời vàng chẳng phải trâm anh
Thế mà nghiêng ngả lũy thành… giới trai
Hoa quê lắng đọng sương mai
Thủa thanh xuân ấy ngắt cài làm duyên
Bây giờ bóng ngả nắng xiên
Mới dào dạt sóng triền miên vỗ bờ
Không quê, không tuổi ấu thơ
Có quê quên lối… bơ vơ xứ người
Trẻ trung lăn lóc khắp nơi
Tuổi già gói lại trang đời… về quê!