
Một sáng tôi ra trước cổng nhà
Chợt tà áo trắng lướt nhẹ qua
Tay ôm cặp sách dường như để…
Tóc thả ngang vai dáng ngọc ngà.
*
Từ đó sáng nào tôi cũng ra
Vì sao chẳng biết cứ như là
Phải ra đứng đó chờ ai đó
Cho đến khi nào áo trắng qua.
*
Rồi đến một hôm tôi vắng nhà
Nghe đâu người ấy mấy lần qua
Vẫn không thấy bóng chờ trước cửa
Nét dáng buồn thiu mới biết là.