Vấn đề môi trường sống của con người trên trái đất đã và đang bị ô nhiễm là một vấn đề cấp bách đối với bất kì quốc gia nào. Vì nó gây ra những hiện tượng biến đổi khí hậu dẫn đến những thảm hoạ thiên tai khủng khiếp. …
Read More »Gặp chị điên – Huy Cận
Chủ nhật qua tôi gặp một người điên Trên mặt ngây thơ nét nét dịu hiền Lấp loáng dọi hai mắt đà mờ ảo. Sự sống thọt, đời không tỉnh táo Chị cầm roi nhưng nào biết đánh ai. Các trẻ em bu quanh chị, đùa dai, Chị vút gió …
Read More »Nhớ mẹ năm lụt – Huy Cận
Năm ấy lụt to tận mái nhà Mẹ con lên chạn – Bố đi xa Bốn bề nước réo, nghe ghê lạnh Tay mẹ trùm con, tựa mẹ gà. Mẹ cắn bầm môi cho khỏi khóc Thương con lúc ấy biết gì hơn? Nước mà cao nữa không bè thúng …
Read More »Trò chuyện với kim tự tháp – Huy Cận
Chỉ có trời xanh thay cỏ cây Mênh mông sa mạc. Cát làm ngày; Cát làm đêm nữa. Trăng phơi át Sao sáng đằng xa hay cát bay? Vua chúa không yên chịu cát vùi Trăm kim tự tháp đá chen trời. Năm nghìn năm đứng cười sa mạc, Nắm …
Read More »Quanh quẩn – Huy Cận
Quanh quẩn mãi giữa vài ba dáng điệu Tới hay lui vẫn chừng ấy mặt người Vì quá thân nên quá đỗi buồn cười, Môi nhắc lại chỉ có ngần ấy chuyện. Đời nhạt tẻ như tàu không đổi chuyến! Đứng xem ngoài hay quay gót nhìn trong Cùng thuộc …
Read More »Nhớ hờ – Huy Cận
Lâng lâng chiều nhẹ ghé muôn tai Trong bóng chiều như mờ tiếng ai Thổi lạc hương rừng cơn gió đến Bâng khuâng trời rộng nhớ sông dài Ôi nắng vàng sao mà nhớ nhung! Có ai đàn lẻ để tơ chùng? Có ai tiễn biệt nơi xa ấy Xui …
Read More »Vạn lý tình – Huy Cận
Người ở bên trời ta ở đây Chờ mong phương nọ ngóng phương này Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm Vạn lý sầu lên núi tiếp mây Nắng đã xế về bên xứ bạn Chiều mưa trên bãi nước sông đầy Trông vời bốn phía không nguôi nhớ Dơi …
Read More »Đi giữa đường thơm – Huy Cận
Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng. Đất thêu nắng, bóng tre rồi bóng phượng Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu: Lên bề cao hay đi xuống bề sâu? Không biết …
Read More »Nhạc sầu – Huy Cận
Ai chết đó! Nhạc buồn chi lắm thế Chiều mồ côi đời rét mướt ngoài đường Phố đìu hiu màu đá cũ lên sương Sương hay chính bụi phai tàn lả tả? Từng tiếng lệ ấy mộng sầu úa lá Chim vui đâu? Cây đã gãy vài cành Ôi chiều …
Read More »Chết – Huy Cận
Chân quấn quít rồi đến ngày nghỉ bước Miệng trao lời rồi đến buổi làm thinh Thân có đôi chờ lúc ngủ một mình Không bạn lứa cũng không mền ấm nóng Tai dưới đất để nghe chừng tiếng sống Ở trên đời- đầu ấy ngửng lên cao Sẽ nằm …
Read More »