Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏi Ta bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi, Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó, Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người… Chỉ một sợi tóc dài vương bên gối. Tóc rụng đương xanh, dù năm tháng phai …
Read More »Giai điệu – Lương Ngọc An
Ngồi xuống đất để đừng bao giờ ngã Leo lên cao để đừng bao giờ lấm Đừng mất nhau – để đừng bao giờ đau Hay đừng có nhau – để đừng bao giờ đau? Sẽ là gì nếu mình không gặp nhau Và sẽ là gì, khi mình không …
Read More »Bài thơ viết bên cửa sổ ngôi nhà không phải của mình – Lương Ngọc An
Khuya lắm rồi Dừng chân phố vắng Bên kia đường có ngôi nhà không phải của mình… Nơi ấy chưa một lần ta đặt chân Nhưng ta biết nó xinh và thơm tho như gương mặt người vợ Nó đầy đủ và viên mãn như nụ cười trên môi người …
Read More »Khúc hát cọng rau già – Lương Ngọc An
Đêm chẳng đủ dài cho một giấc say, Ngày chẳng đủ dài cho quên điều nhớ; Cửa chẳng đủ kín để đừng mong một tiếng người gọi cửa, Em cười chẳng đủ dỗ mùa xôn xao… Biết giật mình từ khi biết khát khao. Ta giật mình vì tiếng bom …
Read More »Lời nhớ – Lương Ngọc An
Thôi đi đi, đừng chào thêm lần nữa, Lưu luyến làm chi, bâng khuâng làm chi. Lỡ quên gì hãy coi như dâng tặng, Lỡ nhớ gì hãy ngỏ với thinh không…. Người đã đi và đi đã khuất Cây trứng cá già rụng những trái non. Ta đưa mắt …
Read More »