Cuối năm dọn dẹp cửa nhà Khang trang sạch đẹp để mà đón xuân Nào là giày dép áo quần Không sử dụng đến thì cần vứt đi Nồi cơm điện thoại ti vi Đã có trục trặc tiếc chi thứ này Vợ Chồng dọn dẹp luôn tay Gom ra …
Read More »Hoa xuyến chi – Mạc Phương
Xuyến chi hỡi em chỉ là hoa dại. Mọc ven đường xa lạ với người qua. Nào xe đẹp nào quần áo lượt là. Em ngẩn ngơ ngắm hoài không chán mắt. Em rung rinh tự mình luôn gom nhặt. Hạt bụi đời người đã lỡ bỏ quên. Đất cằn …
Read More »Trò đùa thuở bé – Mạc Phương
Em vẫn ngồi giữa đồi hoa tim tím. Đợi chờ anh mòn mỏi cả thời gian. Nhuốm nỗi sầu từng chặng quá gian nan. Bao nghĩa tình sao nỡ đành buông bỏ. Ngẩng cao đầu thả một lời trước gió. Lúc chiều hôm mây tím vắt ngang trời. Len nhè …
Read More »Nắng xuân nhắn gửi – Mạc Phương
Hình như nắng cũng ngẩn ngơ. Bởi vì nắng cũng bơ vơ như mình. Chiều hôm nắng chẳng lung linh. Mắt buồn ngân ngấn bóng hình trái ngang. Trót thương trót nợ vội vàng. Nghĩa tình chưa trả đa mang cuối chiều. Gió ơi nắng đã liêu xiêu. Đừng đùa …
Read More »Phố cũ – Mạc Phương
Em muốn xóa cái tên trong tiềm thức. Chẳng quay về kí ức của ngày xưa. Chẳng buồn vui bởi dãi nắng dầm mưa. Tâm vô cảm khi vừa qua miền nhớ. Lại một mùa tím bằng lăng rực rỡ. Bên vỉa hè vụn vỡ cánh hoa rơi. Nắng khô …
Read More »Gửi nắng tình yêu – Mạc Phương
Em gửi anh cái nắng miền sơn cước. Mong khâu lành vết xước ở buồng tim. Em chẳng mơ tìm lại một cánh chim. Đã bay lạc đắm chìm trong ngày cũ. Muốn gửi anh men nồng em đã ủ. Đợi mùa sang trổ nụ để đơm hoa. Hương thoang …
Read More »Lạc lối – Mạc Phương
Ta vô tình đi lạc giữa rừng mơ. Rồi cứ thế thẫn thờ trong kí ức. Đến một ngày ta hoàn toàn bất lực. Chẳng thể nào tìm thấy được lối ra. Hồn ngẩn ngơ đi lạc giữa rừng già. Ong lấy mật chiều tà đang lưu luyến. Ánh hoàng …
Read More »Nỗi nhớ heo may – Nguyễn Đình Huân
Gió heo may bỗng chạm vào nỗi nhớ Bao năm rồi anh cất ở trong tim Bụi thời gian đã phủ kín im lìm Chuyện đôi mình trên đồi sim năm ấy Em mười lăm còn anh vừa mười bẩy Mùa thu về sim tím thấy mà mê Ta rủ …
Read More »Bong người xưa – Võ Ngọc Cẩn
Bóng chiều xuyên cành lá Xôn xao gọi mùa thương Kỷ niệm nào vấn vương Chiều bâng khuâng đến lạ Ve rộn ràng đón hạ Ta thêm nhớ một thời Nhặt những cánh hoa rơi Tím buồn trên lối cũ Bóng hình xưa ấp ủ Thời gian không xóa mờ …
Read More »Nhớ người – Thanh Hùng
Nhớ người nên mới sầu bi Quân vương còn phải ôm ghì nỗi đau Nhớ ai lòng dạ úa nhàu Trọn đời chẳng muốn xa nhau bao giờ Nhớ người nên dạ ngẩn ngơ Để cho hồn cứ vật vờ luyến thương Nhớ ai đứng ở bên đường Cho lòng …
Read More »