Chút nồng nàn đã cạn khô Nắng rơi nẻo nắng, sương mờ nẻo sương Lẻ loi bông cỏ ven đường Ngón tay sợi khói còn vương vất chiều Sau lưng bỏ lại túp lều Đưa chân theo ngọn gió phiêu diêu ngày Nhặt tìm những mảnh men say Gói vào …
Read More »Bên mộ bố – Ngân Vịnh
Bố nằm trong mộ âm thầm Chỉ còn có cỏ là gần bố thôi Dại khôn trả lại cõi người Cả lời vàng đá, cả lời trăng hoa Nợ nần tay trắng cho qua Một mình với mảnh trăng tà nghỉ ngơi Quên đi thiên hạ chợ trời Hạt mưa …
Read More »Giấc mơ tôi – Ngân Vịnh
Đêm đã nhận chìm và tôi đi tìm Giấc mơ tôi thất lạc Những đôi chân giẫm đạp qua Ngày nắng rỡ không kỳ quặc Tôi thấy tôi ngồi hát Đất trời lên men lấm láp bước trần Cánh cửa mở tung mùa xuân Rãnh nước chảy và cỏ gà …
Read More »