Vô danh… vô danh… vô danh… vô danh… 1959… 1968… 1973… 1975… Cát mênh mông. Những vạt cỏ khô cằn Gió thổi ngược về Tây. Chiều nắng muộn Những tên tuổi. Những cuộc đời khát vọng Giờ chỉ còn đơn giản: Vô danh… Cánh rừng nào hun hút Trường Sơn …
Read More »Những ngọn gió ký ức – Ngô Thế Oanh
Anh làm sao tắt ngọn gió ký ức vẫn thổi không sao nguôi được những dặm đường đã qua trong chiến tranh hoa lau trắng buổi chiều cao chất ngất nấm mộ vô danh đồng đội anh nằm lại bên đường chỉ có đá xếp vùi thay cho đất chỉ …
Read More »