(tặng ta) Ta sinh ra cô đơn giờ cô đơn đã cũ ta trưởng thành bởi sợ hãi sợ hãi cũng cũ rồi Này tôi một khuôn mặt công chức đứng nhìn những cuộc họp rạc rài tiêu ma bao ý tưởng xa xa trải một mùa bệnh hoạn bệnh …
Read More »Buổi chiều câu hờ hững – Nguyễn Bình Phương
nước câu mặt trời mặt trời câu gió phố câu người đời ô quê mùa câu phố ngày mai câu một ngày mai khác bằng gương mặt lơ vơ con mắt câu giọt sương cái cây ấy long lanh toàn mộng người chán nản ngồi câu cơn giông lũ trẻ …
Read More »Rượu một mình – Nguyễn Bình Phương
Rót một chén rượu Mùa đông đỡ hoang tàn Nhớ tóc em bằng câu thơ lạnh Ngày mai ta không đủ sức buồn Những âm thanh chẳng thể trong hơn Đổ vô hồi vào khu phố cổ Rượu đã làm tròn bao điều dang dở Trong sự dày vò Tôi …
Read More »Bài mùa thu đầu tiên – Nguyễn Bình Phương
Mang xống áo mùa thu Làm mùa thu Nhớ giấc ngủ ngàn thu trong đài sen úa Nhớ giọng nói mềm mại như bóng râm Chảy vào căn nhà đổ Ngày nào về đây xem rùa nổi giữa hồ Sông Ngân xuống sông Hồng lên tiếng kêu xé ruột Ngày …
Read More »Nói với em từ trống trải – Nguyễn Bình Phương
Anh đã tới chỗ ấy Đã gặp vầng trăng mươn mướt của anh Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tỉnh lặng Nó tự sáng hay em làm nó sáng Bụi tóc tiên dại điên miên man Vang lên những tiếng nói rối bời Dù thế …
Read More »Viết lúc chín giờ – Nguyễn Bình Phương
Bỗng dưng chới với ở nơi cuối nguồn Đàn bướm bay xuôi dòng sông chảy ngược Ngồng cải vàng mơ một đàn bướm khác Tay say dề dà bên lề cuộc tình Bỗng dưng trần trụi ở giữa bình minh Một mình làm cả hoang vu một trời Trong bài …
Read More »Ban mai – Nguyễn Bình Phương
Trong thời khắc cuối cùng của mùa đông Anh giã từ chính mình thật khẽ khàng Và anh là núi đồi mơ màng Chưa lìa xa bóng tối Ở bên kia lá từ từ rơi Trên những nóc nhà nghiêng nghiêng trên cánh tay buông hờ sau rèm vải Một …
Read More »Về một người thương binh hỏng mắt – Nguyễn Bình Phương
Giữa trưa ngồi một mình, ghế trắng, trời xanh, mây thật lành, hai tay vắt hai bên thành ghế. Anh một con đại bàng thèm vỗ cánh, một vệt nắng ngơ ngơ trên dòng chảy âm u vô tận. Anh bảo quê anh ở bên kia mùa hạ, tôi bắt …
Read More »Bâng quơ – Nguyễn Bình Phương
Dưới gầm trời ẩm ướt Người cuối cùng đang nghĩ về em Sau rèm mây ghế mây thấp cũ mèm Thân thể anh mơ mộng Ngàn xe máy chở ngàn khoảng trống Phóng như bay vào nỗi chán chường Người cuối cùng lắng nghe tiếng chuông Ngân nga lên tóc …
Read More »Hình cũ – Nguyễn Bình Phương
Bóng những bông hoa bị ngắt Nửa đêm về đậu trên cuống run run Sau lưng nở nụ cười lơ đãng Vầng trăng trên nước toạ im lìm Em đã bỏ ta đi Em đã ngắt một chùm hoa nhỏ Chú chim sâu thuở ấy rất buồn Không thể hẹn …
Read More »