Lòng trời lặng gió Kinh ngủ trong mõ chùa dài Diều hâu mắt đỏ Thành tâm tụng tiếng bi ai À ơi thơ dại Nhọc nhằn đi hái áo manh Sầu nào gãy cánh Lạnh xương rụng mảnh chiều này Mưa rơi ngoài ấy Mắt buồn đi lấy khăn che …
Read More »Anh kể về đôi mắt – Nguyễn Đăng Khoa
Những người mang gương mặt rỗng Phố chợ nghiêng ngả theo ngày Thành phố anh buồn lắm Kể gì cho em đây? Thôi mình về lòng đất Hỏi loài kiến nghĩ gì? Khi chúng dìu nhau xây tổ Và dìu cả tình yêu đi Mình trèo lên lá ổi Xem …
Read More »Trèo lên đỉnh của giọt sương – Nguyễn Đăng Khoa
Ra cổng làng nhặt cơn mưa Mùa hanh tưới cội tình vừa cháy khô Đi theo nhịp phách xe thồ Hỏi han gốc tích nấm mồ thời gian Lên núi trổ giấc mơ vàng Kéo chăn huyễn mộng che ngàn vết thương Trèo lên đỉnh của giọt sương Đốt trầm …
Read More »Con đường tự trôi – Nguyễn Đăng Khoa
Bầu trời vô sắc Treo trên địa cầu Chúng mình, bữa ấy Thuyền neo bến nhau Phố cong mái tóc Ngõ nào môi ta Mộng nghiêng nghiêng chảy Ngày xưa xuống phà. Người không nhân ảnh Về đến lòng tôi Và tôi không bước Con đường tự trôi.
Read More »Người làm vườn – Nguyễn Đăng Khoa
Nhớ cỏ hoa, tôi ra vườn Xem tôi chăm sóc nỗi buồn của tôi… Tôi tưới mãi mà chiều vẫn héo Trên hoa, ngày trượt ngã vào đêm Khu vườn sáng bằng lửa trên lưng con kiến Bầy im lặng đang bò Tôi lau mãi mà ghế lòng vẫn ướt …
Read More »Lạ lùng không? – Nguyễn Đăng Khoa
Em có thấy lạ lùng không? Khi tôi bỏ rơi những công viên diêm dúa. Tôi hỏi thăm những cánh đồng địa chỉ của một loài hoa dại lẻ loi. Tôi chỉ muốn đến đó, ngồi nghe hoa kể về sự rực rỡ nhiệm màu. Em có thấy lạ lùng …
Read More »