Thời gian như một áng mây Tưởng dừng, mà lại đó đây đã già Thời gian như bóng chiều tà Vàng đây một chút, đã ngà sang đêm Thời gian như giấc ngủ mềm Ru ta say giấc, êm đềm tháng năm Thời gian như củi đã chăm Lửa kia …
Read More »Đã quen – Mạc Phương
Em đã quen một mình trong cô quạnh. Mỗi đêm về với tiếng muỗi vo ve. Dế khắc khoải gửi bao nỗi tái tê. Và cũng quen đếm thời gian đợi sáng. Em đã quen sống qua ngày qua tháng. Vui với đời tự ngạo những khổ đau. Ôm trái …
Read More »Gửi theo cánh nhạn – Mạc Phương
Ước được là cánh chim trời. Cánh chao cánh liệng cuối đời vẫn say. Giật mình tỉnh giấc sớm nay. Cô đơn độc bước ai hay nỗi niềm. Nhạn ơi đáp nhẹ bên thềm. Gió lay mái tóc sợi mềm nhẹ buông. Xa xa văng vẳng tiếng chuông. Ở trên …
Read More »Nụ hôn tạm biệt – Mạc Phương
Ngày cuối tuần lá rơi đầy lối cũ. Bước chân quen rêu phủ kín lối về. Bóng liêu xiêu đổ nắng kéo lê thê. Con đường cũ não nề trong xa vắng. Dòng tên anh cứ khắc ghi từng chặng. Em một mình mang nặng nỗi niềm riêng. Mong cùng …
Read More »Vị mặn không phai – Mạc Phương
Em trở về với kí ức ngày qua. Một nỗi niềm xót xa ngày đông giá. Bão đã qua dư âm còn nghiệt ngã. Giọt sầu tuôn vẫn ướt đẫm hàng mi. Người quyết xa thì níu giữ làm chi. Tình có đẹp cũng chỉ là quá khứ. Cảnh nên …
Read More »Xoan tím – Mạc Phương
Khiêm nhường xoan đứng nép bên thềm. Lả tả rơi rơi cánh tím mềm. Ngơ ngẩn gió lay màu lá biếc. Thẹn thùng hương ngát buổi trời đêm. Lửng lơ bướm lượn khoe màu nắng. Lững thững ong vờn chút dịu êm. Phố thị ồn ào tâm quạnh quẽ. Thôn …
Read More »Anh là ai? – Mạc Phương
Anh là ai mà nỗi nhớ êm đềm. Chỉ thoáng qua mà đêm đêm day dứt. Sợi tơ tình quá mong manh dễ đứt. Đoạn đường duyên náo nức cả mùa xuân. Anh là ai mà em mãi tần ngần. Cứ thao thức ghép vần thơ bày tỏ. Rưng rưng …
Read More »Em hiểu mà anh – Mạc Phương
Em rất muốn… một điều em không có. Biết là tham nhưng em vẫn cứ mơ. Được yêu anh như lứa tuổi dại khờ Lau vết lấm mà chẳng hề xấu hổ. Em vẫn biết…thật ra mình rất ngố. Khi ước ao có cuộc sống như người. Biết bằng lòng …
Read More »Tôi muốn – Tùng Trần
Mệt mỏi rồi muốn tìm chốn bình yên Để quên hết muộn phiền như gục ngã Mà bấy lâu vẫn hằn chôn trong dạ Cho tháng ngày buồn bã bớt chơi vơi Có đôi lần muốn đi đến một nơi Để tìm lại nụ cười tuơi mát dịu Chỉ thế …
Read More »Ta rũ bỏ – Tùng Trần
Ta rũ bỏ những gì còn vướn víu Mà bấy lâu nặng trĩu tận đáy lòng Khi mong chờ chỉ còn lại số không Để cuộc đời xuôi theo dòng êm ả Ta rũ bỏ những gì còn buồn bã Vì mùa xuân cũng đã sắp cận kề Chuyện qua …
Read More »