Nhiều khi đang đi trên đường phố đông người Tôi giật mình, sững lại: Đột nhiên hiện về gương mặt quen thân ấy Rồi lướt nhanh, thoắt lạ giữa dòng đời. Em rõ ràng không có ở đây Ai đó giống, mà lại không thể giống Nhưng tôi vẫn muốn …
Read More »Hoa và em – Phạm Đình Ân
Em cầm hoa về Em khen đẹp Anh hững hờ mà em không biết mặt em hồng, hoa có nghĩa gì đâu. Anh cầm hoa về Chỉ cốt làm theo mọi người và chiều em một chút Em cứ khen hoa mà không biết em đẹp quá rồi, anh chỉ …
Read More »Sợi tóc – Phạm Đình Ân
Em tặng tôi sợi tóc của em Rồi ngày tháng vèo trôi em không còn nhớ nữa Năm mươi năm sau Khi tìm được về chốn cũ Tôi gặp một bà già tóc bạc Bà chẳng biết tôi Tôi tặng bà sợi tóc Bà khóc Sợi tóc vẫn còn đen…
Read More »Những hoàng hôn ngẫu nhiên – Phạm Đình Ân
Nhiều ngày tôi lặp lại thói quen lý thú đi một mình không biết buồn hay vui Không biết đến nơi nào trôi theo thăm thẳm dòng suy tưởng. Cứ thế tôi góp dành cho em kỷ vật nhuộm ánh chiều lam tím qua tháng tháng, năm năm để đến …
Read More »Đi dọc miền Trung – Phạm Đình Ân
Đi dọc miền Trung mới thấy dải đất này không thể nào hẹp hơn được nữa Tưởng có thể một tay vục vào biển cả bàn tay kia vươn tới dãy Trường Sơn Bên này đường số Một là cát trắng miên man (Càng đi càng hoà mình vào cát …
Read More »Tóc mẹ – Phạm Đình Ân
Tóc sâu nhổ giúp mẹ xưa Chỉ mươi sợi đục đặt vừa lòng tay Năm năm… tháng tháng… ngày ngày… Tóc con xanh, tóc mẹ phai nhạt dần. Mỗi lần trông mẹ vấn khăn Giật mình: Sợi bạc đã ngần ấy sao? Một đời sung sướng – khổ đau Sương …
Read More »