Vườn xưa người khác đã rào Khóm mai thay chỗ khóm đào ngày xưa Em ngồi giặt áo giữa trưa Đâu rồi môi hát vu vơ một mình? Em ngồi giặt áo lặng thinh Vò cho sạch những phận mình xót thương Giũ cho sạch những giọt buồn Phơi cho …
Read More »Ngày xưa có mẹ – Thanh Nguyên
Khi con biết đòi ăn Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu Mẹ là người thức hát ru con Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc Mẹ đã thành hiển nhiên …
Read More »Góc khuất – Thanh Nguyên
khuất ở một góc phố cánh mai lặng nở sau rào không ong bướm chỉ mưa nắng lao xao khuất ở một góc nhìn chiếc khăn san mở hé tiếng thở dài rất khẽ người đâu biết lầm lũi quay lưng khuất ở một góc nhớ em trách em dối …
Read More »Đánh mất – Thanh Nguyên
Ngày xưa, em như chiếc bóng bên anh, nhỏ nhoi thầm lặng… Mười năm, em tan ra thành vệt nắng, gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ. Chuyện tình mình sót lại mấy câu thơ. Mười năm, anh không ra đi mà như người trở lại. Ướt đẫm tim …
Read More »Qua phố – Thanh Nguyên
Sài Gòn còn lá me không Để ta chậm lại những vòng bánh xe Gỡ từng mắt lá tròn xoe Có em mắt biếc tay che miệng cười Chuyến phà chuyển bến sông vui Lục bình vẫn dập dình trôi theo dòng Sài Gòn ngắn ngủi mùa đông Cuối năm …
Read More »Lục bát hoa – Thanh Nguyên
Nhật quỳnh nở đón nắng xuân Anh buồn vuột mất vầng trăng mơ hồ Hoa buồn mất vẻ hư vô Em buồn mất lối vào thơ một người… Trạng nguyên đỏ cánh son môi Từ khi thiếu nữ – em cười khác xưa Học trò cắn bút vẩn vơ Vinh …
Read More »Ngụ ngôn buồn – Thanh Nguyên
Có người hạ độc vào thơ Bằng bùa chú giữa lập lờ ghét yêu Vung tay chuốc đắng quá liều (dù từng trải có bao nhiêu tuổi đời!…) Đặt thơ vào đúng điểm rơi Của phá phách thử đổi dời đục, trong Giả trang làm kẻ sĩ rong Nấu thơ …
Read More »Quán bạn – Thanh Nguyên
Gặp bạn chiều mưa nơi quán bạn chung bàn đối mặt – giọt mưa xiên sợ pha lê vỡ theo khoảng lặng bạn vô tình (hay cố ý?) huyên thuyên ta từng có một thời để nhớ sáng lắm vầng trăng chốn bạt ngàn ở đó tình yêu thơm cỏ …
Read More »Chỉ còn sương – Thanh Nguyên
Ngày xuân xưa mượt như tơ mẹ cho áo mới (chưa vừa, đã khoe!) mẹ phơi dưa kiệu ngoài hè mẹ sên mứt bí mứt me để dành để khi vắng mẹ ta đành mưa lan man rối khói loanh quanh trời… nhà ai vàng cúc mâm xôi mẹ ai …
Read More »