Lên cao Lên theo đỉnh núi mơ màng Một con nai đứng vọng ngàn trong sương Ðá cao bóng dựng trăng buồn Tơi bời tiếng gió mưa luồn lũng sâu Gót thầm nai tếch ngàn thâu Nhân gian nghe cũng nặng sầu bao la Nai ngủ Biên cương gió bão …
Read More »Lời thi sĩ gửi cho nàng thơ – Trần Tuấn Kiệt
Người đi mất hay vẫn còn đứng ngóng Màu chiều bay cánh mỏng dặm băng đồi Người đứng lại giữa cây tàn bóng xế Trần gian nào thả mặc địa cầu trôi Trên bóng trăng cao hay lòng đất mát Giữa đại dương ôm ấp mãi tình người Bàn tay …
Read More »Tượng – Trần Tuấn Kiệt
Em đi chân bước lạc đà Suốt miền ải hạn giữa sa mạc người Phượng hoàng xuống đậu hai vai Ngậm hoa quỳ nhớ thiên thai không về Ngàn năm mây trắng trôi đi Với hồn xưa động bốn bề không gian.
Read More »Dáng thơ – Trần Tuấn Kiệt
Trăng có đẹp như lòng anh thuở nọ Trời có trong lộng lẫy vạn vì sao Bước từng bước giữa phố phường rộn rã Mộng bình yên tươi thắm đến phương nào Lá đào rụng mùa xuân về mấy nỗi Cơn buồn xưa thiên cổ thoảng men sầu Xin góp …
Read More »Ngày về – Trần Tuấn Kiệt
Lòng ta vì quá đỗi nhớ thương Cành hoa bụp cũ khóc bên đường Bến khuya Sa Đéc trăng mười sáu Mấy độ chìm theo sóng lớp lang Hỡi người con gái bến Tân Quy Nàng hát ta nghe tiếng hát gì? Tóc xõa bốn trời trăng gió tụ Mây …
Read More »Hình bóng mẹ quê – Trần Tuấn Kiệt
Lưng gầy lạnh gió đầu thu Tóc bay theo khói sương mù bãi xanh Cồn tiên sóng lớp vây quanh Năm mươi năm đã dấu hình mẹ xưa Đông buồn ngày ấy bơ vơ Lệ không chảy động hồn thơ giữa hồn Chiến tranh khói lửa chập chùng Biết đâu …
Read More »