Bâng khuâng chiếc lá vàng bay Cho mùa thu tới đong đầy niềm riêng Vi vu gió thổi bên hiên Nghe xào xạc lá du miên một chiều Vườn thu lá rụng đìu hiu Bóng con chim nhạn trong chiều lẻ loi Người đi… đi cũng xa rồi Còn đây …
Read More »Gọi tên em mùa thu – Võ Ngọc Cẩn
Từ độ ấy hai phương trời cách biệt Từng mùa qua tha thiết gọi tên em Giọt ngâu buồn rơi rụng lạnh buồng tim Hoa tím rụng nỗi niềm dâng lên mắt Chiều tháng tám bên thềm xưa hiu hắt Nhặt lá rơi gói chặc chút hương xưa Lọn gió …
Read More »Thu về anh gọi tên em – Võ Ngọc Cẩn
Thu vội đến khi ve vừa im tiếng Hạ đau buồn lưu luyến buổi chia tay Anh cô đơn ngồi đếm chuỗi ngày dài Nhìn chiếc lá rụng bay theo con gió Em ra đi anh cô đơn từ đó Chiều bơ vơ lối nhỏ bước độc hành Xạc xào …
Read More »Đã hiểu tình em – Võ Ngọc Cẩn
Đọc bức thư tình em viết sáng nay Như nhấp chén men cay hồn chếch choáng Trái tim anh rung lên từng nhịp loạn Từng câu thơ thấp thoáng bóng hình em Cũng vì yêu mà thao thức hằng đêm Mắt rưng lệ bờ môi mềm mặn đắng Đọc tình …
Read More »Bao giờ cho đến bao giờ – Võ Ngọc Cẩn
Bao giờ cho tới bao giờ Em thôi buồn tủi lời thơ ngọt ngào Bao giờ mắt lệ thôi trào Đôi môi nở nụ cười trao cho đời Bao giờ em hết chơi vơi Chiều buông không đứng nhìn trời đau thương Bao giờ em hết vấn vương Đêm không …
Read More »Chủ nhật buồn – Võ Ngọc Cẩn
Chủ nhật buồn một mình trong gác nhỏ Nghe ngoài hiên tiếng gió… lá lao xao Anh nhớ em… nỗi nhớ cứ dâng trào Vùng ký ức chênh chao quay trở lại Em ra đi…mang hồn anh đi mãi Để anh buồn hoang dại bước chân xiêu Chủ nhật về …
Read More »Em về – Võ Ngọc Cẩn
Em trở về mình đã được gần nhau Nên nỗi nhớ niềm đau bay đâu mất Anh và em tay cầm tay thật chặt Sóng ân tình khóe mắt dậy long lanh Em trở về xua tăm tối trong anh Bình minh lên trên cành con chim hát Lời yêu …
Read More »Nỗi nhớ thầm lặng – Võ Ngọc Cẩn
Có nỗi nhớ ta chẳng thể nào buông Để từng đêm ôm nỗi buồn trăn trở Giữa canh khuya ta âm thầm rơi lệ Gọi tên người nức nở tiếng con tim Nhớ thật nhiều nhưng cũng phải lặng im Để ai kia bình yên nơi bến đỗ Trái tim …
Read More »Xin đừng tiếc nuối – Võ Ngọc Cẩn
Thôi còn gì tiếc nuối nữa đâu em Khi người xưa đã tìm riêng bến đỗ Mặc cho ai? Những đêm dài sầu khổ Dòng sông buồn nghe vỗ sóng lao xao Người ra đi sao nhắc chuyện hôm nào Người ở lại nát nhàu tim rỉ máu Người sang …
Read More »Ai là tri kỷ – Võ Ngọc Cẩn
Hoàng hôn nhuộm chân trời tím ngắt Ký ức buồn quay quắt trong tim Bao năm lê gót đi tìm Bóng người như thể bóng chim lưng trời Ta dốc chén trọn đời cay đắng Men ân tình ủ lặng hồn đau Người đi xa cách phương nào Để rơi …
Read More »