Kính dâng quê hương Quảng Ngãi của tôi Kính dâng thầy má của con Chân tre bước ngang dòng sông pháo đài xanh la đà rủ chim làm tổ đêm nghiến răng ngày lam lũ thở gai khóc lá than cành viết lên cao xanh ngọn bút trúc tâm ngơ …
Read More »Lạc lõng giữa Sài thành – Ngọc Trai
Chiều hoàng hôn mây buồn giăng kín lối Phố Sài thành khắc khoải mãi trong tôi Một thành phố tình yêu và nỗi nhớ Vừa gần gũi mà cũng thật xa xôi. Cầu Sài Gòn ngàn năm vẫn chờ đợi Một bóng hình tựa gió thoảng mây trôi Như đôi …
Read More »Trường ca biển (2) – Hữu Thỉnh
Chương hai:Cát Biển có đảo biển đỡ lặp lại mình Đảo có lính cát non thành Tổ quốc Đảo nhỏ quá nói một câu là hết Có gì đâu chỉ cát với chim thôi Cát và chim và thêm nữa chúng tôi Chúng tôi lên với áo quần ướt át …
Read More »Trường ca biển (3) – Hữu Thỉnh
Chương ba:Tự thuật của người lính Tôi sinh ra trước lúc lên đèn Bóng mẹ sáng lại mờ trong mắt cha hoảng hốt Trong căn nhà đất Tháng hai buồn tiếng thạch sùng kêu Mẹ đã dắt tôi qua những miệng vực sâu của mợi sự rủi ro Qua nhịp …
Read More »Viết cho nỗi khổ của tôi – Giáng Vân
Bằng đôi chân bé nhỏ của mình em chạy trên thế gian tìm niềm vui mang về cho anh Nhưng mãi mãi mắt anh nhìn xa vắng Mọi con đường chìm dưới bước chân Anh đi cô độc âm thầm Hãy dừng người ơi Yên tĩnh bên em Nếu anh …
Read More »Biền biệt – Nguyễn Bình Phương
Ngửa mặt nhìn ngôi sao chết trắng Mùi cây khô Váng vất Cồn cào Em huyễn hoặc một thời Em giông bão Giờ bên ai bên ai trở mình Kia bông hoa nức nở trong yên tĩnh Trăng hoang vu lượn sóng triền đồi Kia chiếc lá chót cành Hơi …
Read More »Phượng mười năm – Xuân Diệu
Phượng trong sáng nảy hồng trên một cõi Như muôn đàn cùng gảy dưới máy cao Ánh sáng trùm trong không gian vòi vọi Tấc lòng hè kiều diễm hoá li tao Biển bướm đỏ rào rào trong gió mát Lá non xanh như suối chảy trên trời Phượng, phượng …
Read More »Chị – Xuân Quỳnh
Đi qua đường là phải trông xe Chị biết Quỳnh rất hay vô ý Bao giờ chị cũng dặn em thế Chăm cho em từng việc hàng ngày Chị trách em – khi nắm cổ tay: – Quỳnh gầy thế chẳng chịu ăn gì cả! Thấy em buồn chị buồn …
Read More »Hồi kết cuộc – Nguyễn Khoa Điềm
Chúng nó đã đi rồi Những tên đã đến 100 năm Những tên vừa đến 20 năm Chúng nó đã lội ra biển Đông Chúng nó đã bay về trời Tây Lũ cá sấu và ó diều Những tên xâm lược! Vào một ngày mai Xin mời bạn đến đây …
Read More »Ngày vui – Nguyễn Khoa Điềm
Tôi qua dòng sông yên tĩnh Con cầu như tiếng ngân vui Tiếng ve ấm bừng trí nhớ Sen lên thơm bốn mặt thành Ngày vui của đời ta đó Gió thổi đường dài bâng khuâng Đất nước ba mươi năm Trên vai sắt thép Đi suốt cuộc trường chinh …
Read More »