
Xuân Hương ơi nàng có tự bao giờ
Để trầu cau mời chẳng người chung tình ăn hộ
Bởi cuộc đời là bể dâu giông tố
Cho nên lá trầu cứ xanh mãi không thôi
Cho nên suốt đời nàng chỉ thấy bạc trắng của màu vôi
Đành chua chát cười mà ra nước mắt
Ông Phủ Vĩnh Tường ơi văn chương chôn chặt
Cái nợ ba sinh phải trả lúc xuân thì
Chàng Cóc ơi sao có cuộc phân li
Để thiếp chỉ bén duyên chàng có thế
Phận làm lẽ giường không sao mặc kệ
Phải khóc thầm cái kiếp lấy chồng chung
Đêm cứ dài nàng nghĩ ngợi mông lung
Mảnh tình con con san sẻ hoài còn chi nữa
Xuân Hương ơi cuộc đời bao hàng lệ ứa
Phận đàn bà chỉ được thế thôi sao
Phận đàn bà như chiếc bách(1) nghiêng chao
Như chiếc bánh trôi rắn nát nhờ tay kẻ nặn
Nụ cười nàng pha những dòng nước mắt
Khóc cho người khóc cho sự dở dang
Nỗi niềm kia chàng có biết chăng chàng
Cái nghĩa trăm năm cùng bao lời thề hẹn
Nặng tình cho nên đành mang thẹn
Cho thật nhiều song nhận chẳng bao nhiêu…
Ôi! Cuộc đời cay đắng bởi tình yêu
Nghĩ thương kẻ cùng chung cảnh ngộ
Không thể chết mặc dù đời đầy giông tố
Kệ thói đời chênh lệch phải không Hương?
Thơ nàng sánh cùng năm tháng đoạn trường
Nay để bao kẻ đọc ngậm ngùi chua xót
Cuộc đời ơi, xin hãy ra trái ngọt
Để cau trầu còn có kẻ ăn chung…!
28.09.2018
*chiếc bách: chiếc thuyền