Home / Chùm thơ chọn lọc / Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 2

Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 2

Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 2

Tập thơ Đi Qua Thương Nhớ được nhiều quý độc giả yêu thích và tìm kiếm của nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Anh đã góp một phần không nhỏ cho sự nghiệp phát triển thơ ca nước nhà. Chặng đường sáng tác của anh đều bộc lộ những nỗi buồn sầu kín về tình yêu và cuộc đời khiến độc giả phải xúc động và sâu lắng

Nhiều bài thơ của anh đã phổ nhạc và được nhiều bạn trẻ hưởng ứng và mến mộ. Tiếp bài viết trước, hôm nay chúng tôi xin mời các bạn cảm nhận những bài thơ đặc sắc còn lại. Mời các bạn đón xem!

Đừng đi…

Cứ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm

dù ai cũng nhìn thấy con đường dài trước mặt

cứ giả vờ như một giây phút nữa trái tim ta ngừng đập

đừng đi…

Sẽ không cần những ngón tay níu giữ từng dấu chân người

không cần nữa những dặn dò khi tuyệt vọng

không cần những lo toan cuộc đời này có phải đáng sống

không cần tự hỏi mình tại sao phải cô độc

để được cười vui như chưa bao giờ đánh mất

một tình yêu nào…

Đừng mơ về đâu đó bầu trời cao

hãy sống như bao người trong tháng ngày cơm áo

nhưng điều giản đơn là cần có nhau sao định mệnh chẳng khi nào chịu hiểu

vì đó mà nước mắt rơi…

Vì đó mà cả thế giới dồn hết nỗi đau vào trong tim một con người

vì đó mà cần hai con người khóc để còn tin vào nước mắt

vì đó mà hai bàn tay giữ một bàn tay cũng không đủ chặt

vì đó mà cuộc đời đã nhiều thêm một lần cắn môi đầy chua chát…

đừng đi…

Đừng đi…

nếu có bão giông ta muốn được gánh chịu cùng nhau

được chết vì người mình yêu thương cũng là hạnh phúc

nhưng được sống cùng người mình yêu thương thì khổ đau nào cũng chỉ là hạt cát

giữa đại dương trong mắt chúng ta…

Đừng đi…

cuộc đời khốn khó rồi sẽ qua

chúng ta sẽ gieo những giận hờn, yêu thương giữa lòng bàn tay số phận

chúng ta sẽ cõng những đứa con trên vai mà không bao giờ biết mệt

mua cho chúng những que kem

và giấu những ngày nóng bức dưới bóng mây râm mát…

chúng ta sẽ chải tóc trước thềm nhà trong sương sớm và chiều chưa tắt nắng

chúng ta sẽ ngồi trên xích đu và cùng nhắm mắt

thấy đời mình như một cánh chim…

Đừng đi mà…

Đừng đi…

Ai cũng cần phải sống vì một con người!

Đừng trách

Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn

có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng

nên đừng trách…

Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách

tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp

tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất

tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc

tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực

bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…

Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa

tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ

thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?

thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ

thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió

rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố

chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…

Đừng trách

khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong

mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn

nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được

chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất

tuyệt đối không tin vào những bất trắc

cho đến khi…

Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi

mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng

con người ấy không hề giống như ta vẫn biết

trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực

và ta quặn đau…

Đừng trách

nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu

khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác

nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước

nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước

nghĩa là nỗi này là vực sâu cần thiết

phải một lần được gieo xuống

trong gió mưa…

Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa

làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng

ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận

nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác

như một niềm vui…

Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?

Giọt nước mắt

Khi những đớn đau không còn đủ sức để chịu đựng

khi những nhớ thương, hạnh phúc đã cuộn vào lòng như sóng biển

là khi những giọt nước mắt

rơi…

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một chuyến đi dài

dâng từ trái tim lên khóe mắt

cả một quãng đường có khi là nhiều tháng năm hay chỉ là một khoảnh khắc

để rồi cúi đầu và khóc

vì không thể làm gì hơn!

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình hình dáng của sự cô đơn

lăn từ khóe mắt qua cánh mũi

như một vệt dài của sướng vui và buồn tủi

như một giọt sương rơi vào khuya tối

cảm giác của nghẹn ngào không nói

sâu đến vô cùng…

Mỗi giọt nước mắt đều mang trong mình một mũi tên

sượt vào bờ môi mặn chát

có lần nuốt vào trong mặc trái tim bỏng rát

có lần cắn răng để trôi qua suốt chiều dài gương mặt

để chứng kiến hết những vỡ òa…

Những giọt nước mắt có thể nào đại diện hết cho những ước mơ

cho người cần một tình yêu quay trở lại…

cho người cần thứ tha những lầm lỗi…

cho người cần đợi chờ cả đời chỉ để nói một câu nói…

cho người cần vứt bỏ hết ngày hôm qua vào vũng tối…

sớm mai trong buổi bình minh!

Không ai biết trước được lúc nào trong tim sẽ cạn khô hết những yêu thương?

những giọt nước mắt khi nào sẽ ngừng chảy?

những người với người trói buộc nhau vì tất cả (ngoại trừ tình yêu) thế gian muốn nhìn thấy?

những người muốn sống mà không thể sống như một ngọn nến cháy

cả đời không một lần thắp lên?…

Những giọt nước mắt

trong mỗi con người

luôn sống với cảm giác đau đớn vì cần được lãng quên!

Hãy để chúng ta đưa nhau về

Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ

hãy để chúng ta đưa nhau về…

trong thương nhớ…

Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa

có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả

có lẽ nên mỉm cười để một phần duyên nợ

có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở

và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen

rồi từ mai sẽ từ bỏ…

rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…

rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…

rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…

làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?

Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay

vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt

chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích

cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút

để dù mai sau có đánh mất

vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!

Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa

trong tim vang tiếng chuông gió

mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở

mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ

như thiên đường…

Đừng trách gì và cũng đừng ủi an

hết con đường này sẽ đến con đường khác

biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước

biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức

biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc

khi khoé mắt rung lên…

Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im

vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói

vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi

kể cả khi cần phải đánh đổi

một phần đời…

Hãy để chúng ta đưa nhau về

dù là tận xa xôi*…

Khi ta mỉm cười và nói…

Khi ta mỉm cười và nói – không sao

là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt

ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương

những giọt nước mắt rơi không thành tiếng

những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt

những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết

mãi đến tận cuối đời…

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời

tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm

xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp

rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm

biết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?

là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt

ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Xem thêm:  Top 20 Bài thơ hay viết về đêm giao thừa

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau

trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi

trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi

trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối

ta có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu

thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng

ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến

lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt

ta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn

là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ

sao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm

chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút

chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau

là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Giữa những ngập tràn của bóng đêm

giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình

ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn

không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc

không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát

không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta có khi tệ hơn cả giọt nước mắt

biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau

cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng

tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…

rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh

những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…

Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai

bỏ mặc cho gương mặt người câm nín

như pho tượng chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc

rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác

để oán ghét chính bản thân mình!

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn

vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác

làm sao hiểu con người của ngày hôm nay thật ra đâu còn gì là đơn giản

sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác

đã phải quên mất mình…

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên

lúc trong lòng không còn gợn sóng

ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất

ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt

ta từ chối cuộc đời ta…

Từ muôn trùng kí ức ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra

nhưng rồi biết đã như người đuối sức

không thể nắm giữ dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc

phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu trên chiếc bóng

ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…

Được ngồi lặng im thế, và khóc…

cho tất cả những yêu thương!

Khóc đi

Khóc đi

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi

không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm

hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống

khóc đi…

Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi

như một lần làm đứa bé lạc mẹ

chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã

như một lần rơi khỏi vách núi cao…

Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau

và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc

khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt

khóc đi…

Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này

dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách

khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường

rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục

biết phải làm sao đây?

Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này

hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất

hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng

ngửa mặt khóc cho gần bầu trời

Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui

gom hết lại những quãng đời tăm tối

cả những nhớ thương lẫn đau nhói

những giận dỗi hoài nghi…

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi

khóc đi…

Người này và người đó (1)

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó

cũng như giữa nước chanh và tắc đá

vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ

để rồi ta trượt dài xuống vực sâu…

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu

ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ

ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ

ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ

một điều gì đó không thể gọi tên…

Tại sao ta chọn người này…có lẽ ta cũng đã quên…

có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng

ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác

ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác

rồi cứ thế bước đi…

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay

người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ

người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ

cho tất cả thương nhớ này…

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay

(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm…)

ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng

(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi…)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười

hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống

nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng

làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này…

tại sao ta không chọn người đó

dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!

Người này và người đó (2)

Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu

ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới

ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi

những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta…

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà

có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi

có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi

có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi

mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu

những giấc mơ nửa đêm về sáng

thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt

quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát

nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về… ngày xưa

những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới

làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói

nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối

vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao

có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt

ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác

miễn sao lòng mình đủ thanh thản

cho những lần đối mặt ở ngày sau

Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu

nỗi của người đứng trong làn sương mù buổi sáng

chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết

đi và cố tin vào một tình yêu bất biến

không chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu

chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa

tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó

yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió

nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi…

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi…

(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)

Người này và người đó (3)

Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó

ta chọn người kia – người mà chưa bao giờ hiểu rõ

về cuộc đời ta…

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua

ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất

ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc

ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước

dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành…

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh

ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:

– tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?

– tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?

– tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?

– tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?

mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô…

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta

ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt

đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón

đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết

đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết

có được không?

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong

để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa

để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ

để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó

để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ

những nghiệt ngã của khóc thầm!

Xem thêm:  Nguyễn Phi Khanh cùng tuyển tập những thi phẩm đặc sắc nhất phần 1

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường

sẻ chia những bình yên đầy háo hức

nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được

không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt

cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay

ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận

sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước

có thật sự dễ dàng không?

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?

Như chưa bắt đầu

Không phải ước mơ thì đừng rơi nước mắt

không phải 1 ngày dài thì cũng đừng bắt mình khó nhọc

không phải niềm vui thì đừng tỏ ra hạnh phúc

không phải nỗi buồn thì cũng đừng dang tay chào vực thẳm.

Có thể người 1 nơi nào đó vẫn giữ giùm ta phần kí ức

như hoa cúc nở suốt ngàn đêm trắng

dù mùi hương tan mất

nhưng nụ hoa vẫn sống…

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy nắng

hân hoan sưởi ấm mình theo làn gió về từ mùa Đông rét mướt

thế giới là 1 viên ngọc châu.

Như chưa bắt đầu yêu

ngày ta nhìn thấy tuyết

cứ muốn con đường dài ra mà không mong ai đưa tiễn

để biết thương mình và bàn tay…

(Nhưng rồi)

Có 1 quãng đời thức dậy trong ta sáng nay

có 1 quãng đời trưa nay bỗng biến mất

có 1 quãng đời chiều nay khiến ta buồn muốn khóc

có 1 quãng đời đêm nay như 1 người bạn

gọi ta về sẻ chia!

Như chưa bắt đầu quên

nhìn 1 cũng nghĩ về bóng mát ngày xưa

nhìn 1 hạt mưa cũng nhớ về nụ hôn ấm cúng

nhìn những tình nhân và thấy mình đơn độc

nhìn lại mình và-thấy-mình-đang-sống…

Nhưng đã bắt đầu quên

kí ức cùng lắm chỉ là 1 ngọn nến nếu ta muốn thổi tắt

mưa mặc mưa, bóng mát kệ bóng mát

tình nhân mặc tình nhân, còn mình (ít ra 1 lần) đã muốn chết

đã quá tử tế rồi còn gì…

Nắng của ngày mai vẫn nắng lên đi

Còn tuyết rơi, biết đâu đấy…

Như chưa bắt đầu yêu ta sẽ yêu lại

Như chưa bắt đầu ta cần bắt đầu lại…

Như là giấc mơ

Như là cách mà chúng ta đợi chờ

sẽ gặp một ai đó xa lạ trong thế giới này để bắt đầu một giấc mơ…

Một người bước qua, dừng lại và hỏi phải chúng ta quen nhau từ ngày xưa?

một người chạy theo, níu vai và hỏi phải kiếp trước chúng ta từng hò hẹn?

một người ngồi lặng yên bên vỉa hè và mỉm cười nói chúng ta thuộc về một số phận

không điều gì có thể cách chia…?

Có hàng ngàn con người ta yêu thương nhưng sao chỉ chọn đúng một trái tim ủ ấm trong ngày mưa

những xa lạ bỗng gần đến không ngờ được

thấu hiểu từng cử chỉ bàn tay và nét mặt

từng tiếng cười vui lúc đêm về hay trời sáng

từng lặng im trong lòng ngột ngạt

mà vẫn bình yên thôi!

Người từ đâu đó rồi bước vào trong cuộc đời

làm thay đổi hướng đi của giọt nước mắt

thay vì rơi trên tay mình thì nay đã rơi trên ngón tay người khác

thay vì mệt nhoài trên cô đơn thì nay đã biết giữ chặt

mỗi yêu dấu đâm chồi…

Chúng ta vẽ một vòng tròn mà sóng gió không bao giờ vượt quá được lằn vôi

thắp lên những ngọn nến trong đêm về giá rét

dọn một chổ nằm cho riêng phần đời mất mát

nhưng chúng ta có biết gì về những điều chỉ hình thành khi hờn ghen bật khóc

từng giây phút mong manh?

Có cách nào mang một chiếc lược chải hết những khốn khó vẫn để dành

phân loại ưu tư nào đến trước

chúng ta sẽ dự báo cho ngày mai bằng một que diêm vừa đốt

giữa đôi lòng bàn tay…

Như là giấc mơ được nhìn thấy mình trên những đám mây

được nhìn thấy mình làm mưa rơi ngoài cửa sổ

được nhìn thấy mình ngồi cạnh nhau trong căn phòng bé nhỏ

chấp hết ngoài kia gọi bão giông…

Như là cách mà tình yêu gọi chúng ta đến và tặng cho một ước mong…

Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời

nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Chúng ta đã từng có quyền chọn lựa những niềm vui

trong quãng đời quá nhiều mưa gió

nhưng chúng ta không phải là cỏ hoa để sống một cuộc đời như thể

chỉ một lần nhìn thấy mặt trời kia

Ngày chúng ta gặp nhau thuộc về những ngày xưa

có một cái tựa vai nhau rất khẽ

có giọt nước mắt của người này níu tiếng cười người kia để không còn rơi nữa

có những tin nhắn luôn bắt đầu bằng một từ – Nhớ…

nhìn thấy nhau mỗi ngày…

Ta ước về điều giản đơn như nhau trong một ngày mưa bay

ngồi nơi vỉa hè trong một đêm nhiều gió

khi cuộc đời không thể sưởi ấm hết tất cả những gì thuộc về đau khổ

thì hãy tự sưởi ấm cho nhau!

Người không dám hình dung con đường sẽ dẫn chúng ta đi về đâu

nên chỉ cần xiết chặt tim để cùng một nhịp đập

nên chỉ cần giây phút hiện tại này ta đã cùng nhau sống

nên chỉ cần người nói bất chấp những phần trăm nhỏ nhoi hi vọng

để có một tình yêu giữa triệu người…

nhưng không phải tiếng cười nào cũng là biểu tượng của niềm vui

khi ta biết trong lòng người đau đớn

có những lằn ranh mà người không được phép vượt

mặc ta hứa ngàn lần sẽ đứng đợi phía bên kia!

Ta đã giang tay, đã quì gối, đã thét gào với nắng mưa…

người đã chắp tay, đã nằm xuống, đã khóc cạn khô với nước mắt…

dù biết trước những phút giây đóng dấu bởi số phận

mà không ai trong chúng ta muốn lặng im…

Người đã sống quãng đời ấy như một cánh chim

còn ta sống quãng đời ấy như một cơn gió

không có giới hạn nào trong bầu trời chúng ta cùng nhau thở

sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…

Ta có thể tha thứ cho tất cả những cay đắng mang lại bởi cuộc đời

nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?

Rồi sẽ có lúc con cần phải trở về

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về

cần được khóc và cần lau nước mắt

con đã từng ước mình đừng sinh ra để không bao giờ phải sống mỏi mệt

chỉ ước mình là dòng nước mà thôi…

Có lẽ con đã bất hiếu từ lúc mới chào đời

những đớn đau, giận hờn đều cuộn vào lòng giấu kín

con không cho phép mình nhìn thấy giọt nước mắt của mình rơi xuống

cứ lạnh lùng để lớn lên…

Đôi khi con thèm khát thể hiện sự yêu thương

những giấc ngủ bớt đi nhiều mộng mị

trải lòng ra mà không bận tâm nhiều phút giây suy nghĩ

ai tốt hay không tốt với mình?

Đã hơn một lần con gục ngã trên đường

Và ước chi con người ấy đến giúp

ước chi con người ấy chỉ hỏi han một câu đơn giản nhất

– V. sống có vui không?

(Con sẽ chắp tay mà tạ ơn

dù khổ đau hiện rõ trong mắt nhìn…)

Biết rằng ai cũng muốn sống cho hạnh phúc của chính mình

nhưng con muốn được sống cho hạnh phúc của người khác

muốn cả việc được chết đi để quãng đời còn lại của người ấy thanh thản

muốn được nhìn người ấy đi hết con đường

muốn được người ấy nhận ra mình- chỉ- một- lần- biết- yêu- thương…

Cảm giác bất lực đã khiến con từng ngày trở nên lặng câm

thui thủi mà sống

con ghét cay ghét đắng cái gọi là số phận

cho con biết yêu một con người

và rồi xô con xuống ngày tháng của đơn côi…

Đã không còn biết lòng mình buồn hay vui

khi ước mơ trong tim đã chết rồi!

Rồi sẽ đến lúc con cần phải trở về

cần được khụy ngã để được nâng đỡ như cuộc đời ấu thơ…

Về nhà đi

Về nhà đi.

Bỏ lại hết những gì đau đớn nhất

những ngày vui đến trào nước mắt

những lần cô đơn như cuộc đời khất thực

lật ngửa bàn tay làm biểu tượng nguyện cầu…

Về nhà đi

đêm không còn hơi ấm để chia sẻ nữa đâu

ngày bây giờ sa mạc hoang hóa

những trái chín trên cành cũng rơi về miền đất lạ

những sông suối đã hơn một lần mặn hơn biển cả

chỉ còn nước mắt ngọt trên môi…

Con người ấy đã theo gió đi rồi

để mỗi ngày ta khan giọng gào với bóng tối

– Đã nói lạc đường sao không ngoái nhìn lại

đã biết lạc đường sao người cứ còn đi mãi…

tận xa xôi…

Về nhà đi

không thể tự nuôi mình mãi bằng những cuộc rong chơi

bao nhiêu vực sâu đâu chỉ dành cho mình ta gieo xuống

bao nhiêu nghĩa trang đâu phải dành cho riêng ta đến chết

bao nhiêu nén tâm hương đâu chỉ dành cho một cuộc đưa tiễn

dù ai cũng chỉ sống một cuộc đời…

Có những con đường đã đợi sẵn ta từ lúc còn trong nôi

những bông hoa nở ra vì ta tuyệt vọng

những ngọn cỏ úa vàng khi ta nói yêu một con người hơn cuộc sống

(để rồi ta luôn tự hỏi tại sao là định mệnh

khi tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu…)

Về nhà đi

con đường của đất cát sẽ làm bàn chân ta bớt đau

mùi hương thơ ấu sẽ mang về một tiềm thức khác

bỏ lại hết những núi cao và mây trắng…

những vực sâu và đá tảng…

cho một lần thảnh thơi…

Về nhà đi

ở nơi đó có những người sinh ra ta đang mỉm cười…

Từ đó những giấc mơ…

Những yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa

– có gì đâu để nhớ?

vào cái ngày một người bỏ đi về phía ngôi nhà với cánh cửa rộng mở…

nơi có một người khác ta!

Ngôi nhà ấy từ đó sẽ yên vui hay xót xa

những con người ấy từ đó có đủ đầy hay mất mát

bữa cơm ấy từ đó nhiều tiếng cười

hay chỉ nhìn nhau thinh lặng

ta cũng đâu thể làm gì hơn.

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương

bỏ ta đi bằng một tin nhắn

ta mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản

ta khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc

ta cảm ơn một quãng đời đã gặp nhau đúng lúc

rồi chấp nhận như cơn gió bay…

Xem thêm:  Chùm thơ hay viết về những người đi làm thuê vất vã

Người trở về và biết phải quên đã có với ta những giấc mơ này

nằm bên nhau mà vẫn thương từng hơi thở

chạm môi nhau mà vẫn muốn gần hơn nữa

ngồi bên nhau mà vẫn thèm nhiều thêm một chỗ dựa

giống những cuộc đời vĩnh viễn cô đơn

Người trở về và vun vén cùng một người khác niềm tin

đây là lần sau cuối người được quyền chọn lựa

dốc hết lòng mình ra để cho hết những nặng nợ

gom góp mỗi sẻ chia thành nhung nhớ

và đắp lên đời nhau

Vào giây phút một người ta từng hết lòng yêu thương

thôi nhìn lại phía sau

ta mang ý nghĩ của một người đi lạc

chỉ muốn trở về nhà ôm lấy những gối chăn quen thuộc

ngủ một giấc từ bình mình của ngày hôm qua đến bình minh của ngày mai

rồi tự mình đánh thức…

như chưa hề tồn tại bình minh của ngày hôm nay!

Có người sẽ quên hết tình yêu chỉ giữ lại đau khổ trong giây phút này

có người lặng im dù trái tim muốn một lần lên tiếng

có người nghĩ ra cách bỏ chạy đi để mệt nhoài đến kiệt sức

có người chẳng còn bận tâm người mình từng hết lòng yêu thương sống một cuộc đời với người khác…

Để từ đó những giấc mơ…

càng lúc càng vắng đi những người biết đợi chờ.

Và chúng ta đã mất đi

Và chúng ta đã mất đi…

Những lần đầu tiên yêu thương trọn vẹn

những khóc cười theo bản năng của con người sinh ra để hướng thiện

những ngón tay chạm vào đâu cũng có thể tha thứ được

những cái lắc đầu khi không cần thấy phải hối tiếc

những ngày chờ đợi một mong nhớ đến điên người mà không cần biết

mình đang sống vì ai?

Và chúng ta đã mất đi…

những buổi sáng nhiều nắng cùng

cứ mắc nghẹn lo toan trên bàn ăn bày sẵn

mang theo mình mỗi ngày một chiếc khăn mà chẳng thể nào lau hết những hoài nghi chạm mặt

sợ cả cái cách bản thân đứng nhìn trong bất lực

không thể đưa tay ra mà không cần điều kiện

ta đang sống vì ai?

Tình yêu đó đến một lần rồi không bao giờ đổi thay

như giọt nước cuối cùng đã hóa thạch

như con đóm đóm cuối cùng đã biết cười khi chết đi cho ánh sáng lịm tắt

như trăm ngàn điều đắng cay cũng không đánh chìm nổi ước mơ hạnh phúc

nhưng mà nào đâu biết…

trái tim đã đập nhịp nghi ngờ?

Bầu trời bắt đầu ngày tháng ấy với những cơn mưa

để cho người biết dành riêng trong lòng một chỗ trú

để chúng ta bàng hoàng nhìn thấy hoàng hôn khi bình minh ngoài kia vừa mới tỉnh ngủ

muốn ngăn lại những tiếng thở dài nhưng tiếng thở đã dài hơn dòng sông mùa lũ

chúng ta như bông hoa chỉ muốn sống một cuộc đời bất tử…

từ lúc mới gặp nhau?

Những gì phải kiếm tìm dạy cho ta cách làm quen với nỗi đau

tìm thấy – khóc, không tìm thấy- cũng khóc

khi ở bên cạnh nhau hóa ra là khi đáng sợ nhất

chúng ta quen với ánh sáng và rồi bất thần chỉ còn biết câm lặng

không dám hỏi lúc bóng tối trở về trong ngàn lần chớp mắt

người đang sống vì ai?

Lúc trái tim đập nhịp nghi ngờ mới biết rằng chúng ta không có quyền gì với vận may

điềm báo trước chỉ là cách nói khác về số phận

người bước đi với đôi bàn tay giấu tận sâu vào trong ngực

ta mỉm cười và người thì khóc

ta nói chạy đi mà người thì bước chậm

còn có thể níu giữ được gì?

Và chúng ta đã thật sự mất hết chẳng còn chi

những hồn nhiên đáng cho hơn là nhận

một tình yêu đáng được giữ gìn nhưng lại vuột mất…

Từ đó chúng ta ngàn lần không còn tin vào định mệnh!

Xin lỗi vì đã yêu nhau

Từ giây phút chúng ta cùng nói một lời mà không nỗi đau nào có thể diễn tả được

– xin lỗi vì đã yêu nhau!

Xin lỗi vì đã không thể nhìn thấy đoạn cuối của giấc chiêm bao

xin lỗi vì những ngón tay phải tách rời khỏi bản tay cần nắm

xin lỗi vì cuối cùng ta đã làm cho người bật khóc

xin lỗi vì yêu thương kia có khi chỉ là sự ngộ nhận

của ngày tháng cô đơn…

Từ giây phút chúng ta cùng nhau đứng giữa một con đường

những mỗi người phải đi về một hướng

cơn nắng ban trưa cũng không đủ sức nóng chạm vào trái tim lạnh buốt

chúng ta tưởng như có thể tan ra như từng bông tuyết

để quên hết đi…

Khó khăn lắm một người mới chạm được vào một người trong cuộc đời này

và nhìn thấy nhau dù đã có cả triệu người nhìn vào trong mắt

nhận ra rằng niềm vui chắt lọc từ trăm ngàn vị đắng

nếu được chia sớt

sẽ chia sớt tận sâu thẳm tâm hồn…

Người đã mang trên vai mình năm tháng đó với mùi hương

thứ duy nhất ta không bao giờ hiểu được

thứ duy nhất ta có thể nhìn bằng cách nhắm mắt…

thứ duy nhất ta sợ mình quên nhất

hơn cả gương mặt người!

Những đắng cay này có đáng phải sinh sôi

như rong rêu mỉm cười suốt những này mưa tới

chúng ta kết thúc một giấc mơ mà vẫn không dám tự tay mình mở ra một giấc mơ mới

yêu thương có khi nào là có tội

vì giữ một trái tim cả đời bên cạnh những âu lo?

Nếu được phép tha thứ cho mình ta chắc cũng chẳng đủ lòng vị tha

để lạnh lùng nhìn người sống một cuộc đời khác

càng thản nhiên cười là ngàn lần càng chua chát

sao bắt chúng ta phải tự hứa dù không một tình yêu nào có quyền bắt nạt

từng cảm xúc mong manh…

Xin lỗi một lần từ quãng đời tóc còn xanh

nhưng có còn được xin lỗi thêm một lần trong một ngày kia tóc bạc?

100 năm

Vì trong nước mắt có nụ cười

và vì trong nỗi đau cũng có niềm vui

Chúng ta có thể đi bên cạnh nhau 100 năm hay không từ thời khắc này

đi từ những trẻ thơ cho đến khi đầu bạc

đi từ những bền lâu cho đến lúc cuộc đời buông tay để phai nhạt

đi từ những cô đơn cho đến ngày không thể xa cách

chúng ta có thể nào không?

Những người yêu nhau bao giờ cũng biết cách ước mong

thề sẽ lặng im khi người kia lên tiếng

thề sẽ không thèm khóc khi người kia đòi lau nước mắt

thề sẽ nấu một bữa ăn ngon nhất trên đời cho người kia chẳng thể nào quên được

thề sẽ dựa đầu vào nhau nơi phía trái của lồng ngực

rồi khúc khích cười…

Nhưng 100 năm đâu phải chỉ một ngày

biết được khổ đau nào đến trước để chúng ta chờ đón

24 tiếng đặt chân xuống vực sâu cũng đủ làm chúng ta hoảng hốt

lời hứa 100 năm có khi chỉ vỡ tan trong một giây phút

từ đó tình yêu lạc loài!

Bằng cách nào chúng ta giữ lại được niềm vui

khi một người xin lỗi một người vì đã từng buột miệng nói

ràng buột bởi hạnh phúc một ngày thì giản đơn vì đó chỉ có thể là nông nổi

đó chỉ có thể là yêu thương nằm ngoài những gì con người ta chờ đợi

vì đâu chắc gì chúng ta muốn dành cho nhau giây phút cuối

khi trong lòng đã đánh mất nụ hôn….

Chúng ta gắn lên bầu trời những vì sao mang tên những đứa con

nhưng những vì sao ấy chưa kịp sáng lên đã vụt tắt

chúng ta gắn lên bầu trời những vì sao mang tên một ngôi nhà với nhiều hoa hồng vàng dưới nắng

nhưng những vì sao ấy không hề biết

chúng chỉ hiện diện trong giấc mơ?

Trên những con đường chúng ta đi qua có chiếc lá nào biết cách giữ ấm trong ngày mưa

có chiếc lá nào vẫn xanh từ lần đầu hò hẹn

có chiếc lá nào khô trên cành mà không hề biết

có chiếc lá nào rơi vào đúng ngày tháng

chúng ta rời xa…?

100 năm chưa bao giờ chất đầy được vào lời hứa của chúng ta?

100 năm không phải là quãng đời để sống?

100 năm chỉ là cách chúng ta đánh vần để tình yêu kia đừng chạy thoát

khỏi giây phút này?

Nhưng 100 năm nữa có những người vẫn chờ đợi những người về qua đây?

Là những khi…

Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt

là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát

là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát

là những khi ngơ ngác không biết mình là ai…

chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay

bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát

nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt

đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám

sống như mong muốn sống thật lòng!

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không

sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá

mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ

hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã

có khác gì nhau…

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau

lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén

lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác

lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt

thì biết phải làm sao?

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào

rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết

rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách

rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng

để dần sẽ quen…

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay

sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến

mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn

vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc

không nỡ rời xa…

Chỉ là bão dông đó là thứ chúng ta phải trải qua

khóc một lần rồi thêm một lần nữa

mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế

không sớm thì muộn thôi…

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!




Trên đây, chúng tôi đã nối tiếp bài viết trước Tập Thơ Đi Qua Thương Nhớ (Nguyễn Phong Việt) Phần 1 bằng những bài viết vô cùng đặc sắc và giàu ý nghĩa. Mời các bạn đón xem phần 3 cùng những bài thơ cuối cùng trong tập thơ. Hãy đồng hành cùng chúng tôi để theo dõi những bài viết hấp dẫn hơn nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …