Nhắc đến Bùi Nguyễn Trường Kiên chính là nhắc đến tập thơ “đời” bởi bằng ngôn ngữ sắc sảo, độc đáo, ông đã vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc về cuộc đời của ông. Những vần thơ này sẽ mang lại cho bạn những dấu ấn riêng trong lòng. Đây chính là phần kế tiếp của bài tập thơ đời của Bùi Nguyễn Trung Kiên: Thổi luồng gió mát vào nền văn học VN mà chúng tôi đã giới thiệu ở bài trước. Mời các bạn tham khảo và thấu hiểu về nỗi lòng tương tư của ông nhé!
Chiều Tri Tôn
Con đò nhỏ
Dòng phù sa gợn sóng
Lúa chín vàng
Bầy trâu nhởn nhơ trông
Mặt trời lặn
Phía tây chiều yên ả
Gió qua đồng
Quấn quýt áo bà ba
Bếp lửa hồng
Môi ai cười tươi vậy
Để đêm về
Ta chợt tỉnh chợt say
Nồi cơm đầy
Canh cua đồng toả khói
Xa lắm rồi
Thời chỉ biết ngô khoai
Tiếng ai hát
Nỉ non “tình… bán chiếu”
Ướp mật buồn
Cây cỏ cũng liêu xiêu
Ta mắc nợ
Cả đời không trả nổi
Một giọng hò
Khoan nhặt ở vành nôi
Chiều Đồng Bằng
Ngồi bên em chiều nay
Xe xuôi về miệt thứ
Trái tim ta rạo rực
Chắc em nào có hay
Đồng lúa xanh ngút ngàn
Kênh duỗi dài e ấp
Cánh cò chao thật thấp
Hôn bông lúa trổ đòng
Chín cửa sông ra biển
Phù sa nuôi ruộng đồng
Mái tóc em như sóng
Ru ta vào giấc mơ
Ta gieo những vần thơ
Nhọc nhằn như gieo mạ
Mầm xanh vươn từ đất
Lời thơ cũng thật thà
Tóc em hay hương hoa
Mà đất trời ngây ngất
Môi em hay là mật
Níu ta vào mê cung
Cảm ơn chuyến xe chung
Ta tình cờ xuôi chuyến
Cùng bồi hồi lưu luyến
Nghe tim mình reo vui
Chiều Không Chỉ Của Đồng Quê
Nhắc đến ngày xưa trái tim bỗng bồi hồi
Cái đói nghèo chất chồng thành nổi khổ
Đại dương ngàn đời nằm nghe sóng vỗ
Câu ru hời muối mặn với gừng cay
Ai đã ra đi từ mảnh đất này
Gieo thương nhớ suốt những mùa mưa nắng
Hoa nở từ một ngày biển lặng
Từng nụ tươi non trải khắp thôn làng
Trẻ cười đùa nghe như tiếng chuông vang
Xuyên từ ánh tà đến mùa trăng mười sáu
Yêu nhau mà cớ chi cứ… giấu
Nụ cười em nghiêng che nửa cơn sầu
Ờ thì cứ kệ cho mưa nắng dãi dầu
Trai quê nên cứ hiền như đất
Xa làng chục năm cái còn cái mất
Chân đã bớt phèn lòng vẫn mãi nhớ quê
Chiều nay em có ra đón gió ở bờ đê
Cho tôi gửi sợi chỉ buộc cánh diều giữ hộ
Ta cùng bên nhau đi hết mùa giông tố
Tận tầng cao ta thả ước mơ lòng
Ta lại về đây vùng vẫy với dòng sông
Con chuồn chuồn ngày nào cắn đau thấu ruột
Tóc em hay dòng nước xanh óng mượt
Cứ nửa đêm ta lại tỉnh giấc mơ về
Ta mơ về nơi đó làng quê
Em và cả cánh đồng đang mùa xuân chín
Cây đàn âm vang khúc tang tình tang tính
Về thôi em trăng mười sáu lên rồi…
Chờ Ta, Tháng 10 Ơi
Tháng Mười vừa mới đến
Rồi cũng sẽ ra đi
Đừng tiếc nuối mà chi
Thời gian bạc thế đó
Bạc như là ngọn gió
Thổi qua mành lụa thưa
Bạc như thể cơn mưa
Trút xuống vườn hoa cúc
Gió lãng quên từ lúc
Dãi lụa vừa mới lay
Những đoá cúc nào hay
Lạnh lùng – mưa – buốt giá
Tháng Mười sang tất tả
Cho ai bước vội vàng
Kéo thời gian chậm lại
Khi dòng đời còn đang…
Trời đông vừa mới sang
Nắng đủ vàng hoa cúc?
Ta nhớ em từ lúc
Khi thu vừa heo may
Thời gian cứ đong đầy
Kỷ niệm xưa còn đó
Xin nhắn cùng ngọn gió:
Chờ ta tháng Mười ơi!
Nỗi Nhớ Mùa Xuân
Những ngọn sóng xô nhau
nỗi chờ mong chồng lên nỗi nhớ
con thuyền ai
chiều nay xa xứ
cả một đời
chở nặng
biệt ly!
Có một người đi
về cuối chân trời
chợt nhớ rặng trâm bầu trước ngỏ
chẳng biết đêm nay ngọn gió
có mang giúp đến nàng
tiếng lòng ta!
Đêm mùa xuân
em có nhớ người xa
con thuyền cô đơn
dập dềnh trên biển vắng
nỗi khát khao mặn đắng
nhớ nàng!
Thuyền đùa cùng con sóng
sóng đùa gió biển khơi
gió đùa cùng mái tóc
bạc trắng cuối chiều tà
ta yêu nàng là thật
có đùa đâu bao giờ!
Thuyền ai chở mùa xuân đi xa
ta chèn kín những khoang thương nhớ
đêm ba mươi sao trời đi ngủ hết
một mình ta
ngồi nhớ
một mình nàng!
Cứ Để Mùa Xuân Đi Đi Em
Cứ để mùa xuân đi đi em
Níu làm gì khi những cánh mai đà tan tác
Giữ làm chi khi nắng là nắng nhạt
Khi tóc đã thu và môi đã đông
Cứ để mùa xuân đi đi em
Cứ rong chơi níu chi ngày tháng vội
Đừng buồn làm người đi bối rối
Đừng chiêm bao kẻo chỉ thấy tím chiều
Cứ để mùa xuân đi đi em
Chỉ có một mà thôi nay qua rồi đâu nữa
Rét đã mấy đông nào có ai về nhóm lửa
Tình trôi xa mặc da thịt u hoài
Cứ để mùa xuân đi đi em
Con dốc nằm nghiêng nghe buổi chiều xuống thấp
Mặc ai tìm ai cả đời không gặp
Về thôi em mùa đã quá Giêng rồi
Cứ để mùa xuân đi đi em
Cười lên cho ráng chiều bừng sáng
Để mưa kéo về tưới nỗi buồn khô hạn
Dù vườn xuân nay chỉ còn mỗi dã quỳ
Cứ để mùa xuân đi đi em!
Chỉ Đủ Chỗ Cho Buồn Gieo Một Vần Thơ
Lại thêm một ngày một mình ngồi nhẩm tính
Những phút vui và những ngày buồn
Tiếng cười thoảng qua vụt bay ngoài song cửa
Bao nỗi niềm đọng lại ánh tà dương
Cuộc đời trôi qua được mấy dặm trường
Để cay đắng cứ theo hoài năm tháng
Nhọc nhằn ai mua mà rao bán
Chếch bóng trăng thề buồn úa nửa trời đêm
Có đợi đâu mà nhớ réo bên thềm
Mà gió hanh hao mà mắt môi sắc thắm
Đợi héo hon những ngày thầm lặng
Nát lòng phố thị lá cùng hoa
Ai đó tươi xinh hương sắc mặn mà
Ta ung dung như người ngoài cuộc
Ván cờ đời ai người mất – được
Để bây giờ xin bỏ cuộc chơi!
Bục vinh quang cho ai đó, xin mời
Ánh chớp loè hệt hình lửa đạn
Những cái bắt tay mấy người là bạn
Trả lại đời những thù tạc ngày qua
Lắc đầu cười với cờ quạt rượu hoa
Đường nhỏ đã mệt nhoài chen lấn
Đã là vậy số định rồi duyên phận
Trời đất thênh thang bỗng hẹp không ngờ!
Chỉ đủ chỗ cho buồn gieo một vần thơ…
Hoa Bên Đồng Lúa
Sáng nay ra đồng
Xanh rì lúa mới
Nắng vàng hanh đợi
Heo may chiều đông
Mây trắng bềnh bồng
Bay qua ruộng lúa
Thành một dãi lụa
Vắt ngang cánh đồng
Ruộng lúa trổ đòng
Duyên thì con gái
Xa xa vọng lại
Câu hò chờ mong
Con gái chưa chồng
Con trai chưa vợ
Cộng thêm nỗi nhớ
Thành vết thương lòng
Có vết thương lòng
Ngàn năm tê tái
Một đời đau mãi
Cuộc tình long đong
Một sáng ra đồng
Ca bài hạnh phúc
Thấy bên triền dốc
Nở hai đoá hồng…
Tết Nầy Em Có Về Quê Không?
Tết nầy em có về quê không?
Câu hỏi vô tình nhói đau lồng ngực
Cái lắc đầu mắt hoen mờ thinh lặng
Quê nhà em cơn lũ đến trắng đồng!
Tết nầy em chẳng được về quê
Kỳ nghỉ dài ngày kiếm chút tiền gửi mẹ
Mưa nắng Sài Gòn có là gì thầy ạ
Quê nhà em cái đói đang về!
Gắng mà quen nhưng chẳng thể quen
Học trò đi xa nhớ nhà đêm mất ngủ
Ngày đến lớp gắng tìm đôi cái chữ
Giờ tan trường chạy ngược chạy xuôi!
Tết mà sao buồn như cuộc chia ly
Vầng trán thanh xuân chợt hằn đôi nếp nghĩ
Thềm nhà ai sáng nay sắc mai vàng rực rỡ
Không biết ở nhà vườn cải có đơm hoa!
Thấm đẫm nỗi buồn khi tết phải chia xa
Tô mì gói góc phòng ngồi lặng lẽ
May mà pháo đã lâu rồi không nổ
Để được quên mùa xuân đang đi qua!
Tết nầy em có về quê không?
Câu hỏi bình thường thôi có gì phải khóc
Mùa xuân rồi sẽ đâm chồi nẩy lộc
Quê nhà em lúa lại sẽ xanh đồng!
Đừng Mà
Đừng mà
Đừng mà
Đừng mà ai…
Đừng gieo hạt thương nhớ
Kẻo nẩy mầm thương đau
Đừng trồng cây hoa cau
Kẻo hoa rơi trắng thềm
Đừng mà
Đừng mà
Đừng mà em…
Đừng đi qua lối mới
Kẻo lạc mất đường về
Đừng quên chốn làng quê
Kẻo thành người đô hội
Đừng mà
Đừng mà
Đừng mà tôi…
Đừng nhớ chi vội thế
Kẻo lại quên bất ngờ
Đừng đưa em vào thơ
Kẻo hoá thành mộng mị
Đừng mà
Đừng mà
Đừng mà thương…
Đừng mà đau…
Đừng mà quê…
Đừng mà phố…
Đừng mà nhớ…
Đừng mà quên…
Thương đau quê phố nhớ quên
Đừng mà…
Kẻo lại…
Chông chênh một đời!
Cảm Ơn Đời, Cảm Ơn Em
Xin cảm ơn những chiếc lá vàng
Nhắc ta nhớ mùa lại qua trước ngõ
Tuổi xuân chao nghiêng cùng cơn gió
Thu về để biết sẽ đông sang
Xin cảm ơn mùa đông sắp sang
Để nhớ những tháng ngày rét giá
Cuộc đời xanh rồi vàng như lá
Mấy canh vui cộng lại vẫn đêm buồn
Xin cảm ơn những cánh chuồn chuồn
Dù không chở được giùm ta giấc mơ thời vụng dại
Cứ lặng lẽ phía sau người con gái
Từng đêm về lại thức trắng từng đêm
Xin cảm ơn những ngày không có em
Cho ta biết nỗi đau là thế
Đời ta, những chuyến tàu đến trể
Sân ga không một bóng người
Xin cảm ơn đôi mắt ai cười
Để ta biết tình yêu có thật
Cuộc đời bao điều được mất
Tình yêu có mất bao giờ
Xin cảm ơn những tháng ngày chờ
Vẫn biết nỗi mong chờ vô vọng
Như cánh lá vàng lìa xa cuộc sống
Biết sẽ có những chồi non vươn…
Và xin cảm ơn những con đường
Ta đã đi qua một thời trai trẻ.
Đời
Một thời cái bả lợi danh
Bon chen cấu xé tranh giành thiệt hơn
Đời căng như sợi dây đờn
Đứt tung mới thấy tủi hờn hư không
Một thời chân đất long đong
Thị thành phố chợ đi rong một thời!
Chén Đắng Ta Mời
Ước gì thoát hết nợ trần
Ta đi rong khắp đường gần nẻo xa
Giá mà đời chẳng phong ba
Chân dồn bỏ cõi ta bà phía sau
Kiếp người lắm nỗi thương đau
Đắng cay uất hận thảm sầu dắt dây
Đời nào nhẹ tựa áng mây
Nương theo làn gió tháng ngày rong chơi
Cạn thôi chén đắng ta mời
Một đời chén đắng ta mời chính ta!
Tập thơ “Đời” đã đến tay của hàng ngàn độc giả trên cả nước. Cấu tứ, âm điều bài thơ nhẹ nhàng đi vào lòng độc giả, phải mê tít trước cảnh tượng mà tác giả đã vẽ ra, tô điểm thêm vào nền văn học Việt Nam. Chúng tôi luôn đồng hành cùng các bạn, chia sẻ với bạn những bài thơ hay của các tác giả nổi tiếng. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết trên đây nhé!
Theo Thuvientho.com