Bùi Nguyễn Trường Kiên là cái tên không còn xa lạ trong nền văn học Việt. Hàng ngàn bài thơ với nhiều phong cách khác nhau đã góp phần tạo dựng nên tên tuổi, dấu ấn trong lòng độc giả. “Gửi Lời Gió Mang Đi” là tập thơ đặc sắc được nhiều người đón nhận ngay từ khi mới xuất bản. Tập thơ chủ yếu thể hiện tình yêu lứa đôi, khao khát hạnh phúc đến cháy bỏng.
Dưới đây, chúng tôi xin cập nhật và gửi đến bạn 30 bài thơ trong tập thơ này nhé!
Bỗng Dưng Anh Thèm Đi Lung Tung
1. Bỗng dưng anh thèm đi lang thang. Đến cùng trời cuối đất. Để nhặt hết những cánh hoa vàng. Đặt lên chiếc bàn nhỏ xíu. Cạnh chỗ em nằm. Những cánh hoa tội nghiệp. Mới sáng qua còn nở rộ trong vườn. Bỗng dưng biến mất. Em tôi buồn. Thôi đừng buồn nữa. Em!
2. Bỗng dưng anh thèm đi lang thang. Đến những triền dốc hoang vu. Chưa có dấu chân người. Anh sẽ vượt vài mươi con dốc. Vài trăm đỉnh đèo. Vài nghìn ngọn núi. Để đôi chân anh được mỏi nhừ vì núi. Đau nhừ vì đèo. Buốt nhừ vì dốc. Để anh được hiểu. Về một phần nghìn nỗi đau. Mà em đang có. Nỗi đau mà. Dù chỉ một bước đi thôi. Em cũng ngập ngừng.
3. Bỗng dưng anh thèm đi lang thang. Đến những nơi em đã từng qua đó. Sẽ ngồi cạnh chỗ mà em đã từng ngồi. Của một thời áo trắng. Để được nghe trái tim em. Gõ nhịp quanh mình.
Anh sẽ đến thăm. Và vuốt ve những hòn sỏi nhỏ. Đã có thời làm em rát đau. Anh sẽ đi thăm. Thăm hết những người em quen và em lạ. Duy chỉ trừ: Bà Nguyệt – Ông Tơ!
4. Bỗng dưng anh thèm đi lang thang. Đến những nơi chỉ còn anh. Và sóng gió. Để quên đi những tháng ngày bình yên tội nghiệp. Sự bình yên buồn đến chết người.
5. Bỗng dưng anh thèm đi lang thang. Và muốn khóc…
Ngàn Lần Là Cứ: Có Yêu Em
Em bảo quả đất vuông
Anh bảo tròn
Em bảo vuông
Ừ, thì vuông!
Em bảo mặt trời màu đen
Anh cho rằng đỏ
Em bảo đen
Anh chữa lại vàng
Em bảo đen
Ừ, thì đen!
Em bảo biển sao hẹp thế
Anh nói rằng biển mênh mông
Em bảo: không
Anh bảo: có
Một hạt sương long lanh nho nhỏ…
Ừ, thì biển chẳng mênh mông!
Anh có yêu em không?
Anh bảo rằng có
Em lắc đầu: không
Anh gật đầu: có
Không có!
Ngàn lần là cứ: có yêu em!
Tình Này Gửi Lại Với Bụi Tro
Tôi đến thăm em giữa trưa hè
Nắng vàng ôm kín những tàng me
Ngày mai mưa có về giăng lối
Liệu tiếng lòng tôi, em có nghe?
Nắng có nói gì em trưa nay
Rằng xuân đâu mãi suốt tháng ngày
Thu đông xa lắm chưa về tới
Tôi gần mà xa, em có hay?
Ngày mai em về qua lối cũ
Nào tiếc thương chi buổi hẹn hò
Tôi đến, em đi đời bạc lắm
Tình này gởi lại với bụi tro!
Biết Ơn Em
Anh cảm ơn em
Nàng Âu Cơ ngày nay
đã chung vai tảo tần sương gió
Chia hết niềm vui, giữ lấy phần gian khó
Để những mái đầu xanh
nên vóc nên hình.
Thuở ban sơ
Ai hiểu hết chính mình
Bài toán cộng lo toan
bài toán trừ cơm áo
Bài dân ca nào nói về chim sáo
Sổ lồng rồi, sao chẳng bay xa?
Mái tóc từ bao giờ em chẳng cài hoa
Hai lần uốn cong hai lần hối tiếc
Để hôm nay khi nói về dòng suối biếc
Anh mơ màng tìm gió ở trên cao.
Cuộc đời buồn như một giấc chiêm bao
Đưa tay nắm bàn tay em sạm nắng
Anh chợt hiểu vì đâu môi lại đắng
Và vì đâu
Suốt đời
Anh chẳng thể thiếu em.
Phượng Tháng 5
Cảm ơn em – cánh phượng hồng. Đã về nở giữa lòng tháng Năm đầy nắng. Gã lữ hành cô độc, đi gần hết những con đường đời hoang vắng. Vẫn chưa tìm được cho mình một loài hoa.
Những mùa hè cứ lần lượt trôi qua.
Bỏ lại sau lưng những tiếng ve sầu ai oán.
Bỏ lại sau lưng những ngày những tháng.
Bỏ lại sau lưng một gã lữ hành!
Nào ai biết. Gã lữ hành nay tóc đã hoa râm. Nhưng vẫn chưa biết làm cho riêng mình một bài toán trừ nho nhỏ. Bài toán trừ đi gian khó. Trừ bớt nỗi lo. Bài toán trừ về khoản vốn nhỏ để sinh lời.
Nào ai tính hết chuyện cuộc đời. Bao lần ta khôn. Bao ngày ta dại. Bao lần ta chắp tay nguyện cầu khấn vái. Bao ngày quanh ta điều dữ cứ vây tròn.
Xuôi theo tháng năm biết đâu mất đâu còn.
Đâu là điểm cuối cùng để ta dừng bước.
Rồi bỗng gặp dù không hề biết trước.
Một loài hoa như lửa cháy giữa trời.
Cảm ơn em, ta – người khách không mời. Vẫn cứ đến như một tên tha phương cầu thực. Em cứ đuổi ta đi nhưng xin đừng ngờ vực. Trái tim ta nguyên vẹn đủ tình ta.
Nếu bất ngờ khi nhắc đến những loài hoa. Ta sẽ hiểu vì đâu ta yêu loài hoa kia đến vậy. Giữa tháng Năm buồn nào đâu có thấy. Cạnh bên ta chỉ một cánh phượng hồng.
Cảm ơn em – cánh phượng hồng. Đã về nở giữa lòng tháng Năm đầy nắng. Gã lữ hành cô độc, đi gần hết những con đường đời hoang vắng. Nay đã tìm được cho mình một loài hoa.
Yêu Em
Vốn quen xanh lá núi rừng
Trước màu phượng bỗng ngập ngừng…yêu em!
Trăng đi bỏ lại màu đêm
Em đi có để tình em cho… người?
Dòng Sông Ơi Chảy Về Đâu
Dòng sông ơi chảy về đâu
có ngang qua con đường làng thuở ấy
thời vụng dại nào ta có thấy
mắt mẹ buồn bên vạt sắn nương dâu.
Dòng sông ơi chảy về đâu
có mang được giùm ta lời nhắn
đã giữ mãi từ bao mùa mưa nắng
đất quê mình ai quên được ngàn sau.
Dòng sông ơi chảy về đâu
có ngang qua cánh rừng xưa ta ở
cho ta gởi trăm nghìn lần nỗi nhớ
cánh rừng xưa bè bạn thuở ban đầu.
Dòng sông ơi chảy về đâu
có ngang qua chỗ bạn ta nằm ngày ấy
mùa này biên giới mây trắng nhiều lắm đấy
đừng bay đi kẻo nắng những mái đầu.
Dòng sông ơi chảy về đâu
có ngang qua một thời kỷ niệm
ai nhớ ai quên ai suốt đời tìm kiếm
riêng ta buồn thức suốt những đêm thâu.
Dòng sông ơi chảy về đâu?
Ai Cho Ta
Ai cho ta chút nắng trời
Để ta cậy nắng ngỏ lời yêu em
Ai cho ta chút hương đêm
Cậy vầng trăng khuyết hôn em tóc thề
Sông xưa ai có xuôi về
Bến đò cũ nghĩa phu thê năm nào
Lẫn trong tiếng gió rì rào
Làn hương từ vạt tóc nào bay xa!
Hãy Nghe Lời Thú Tội Em Ơi
Ta yêu em muộn màng
Khi tuổi đời chồng chất
Thuở ban đầu ngây ngất
Ánh mắt buồn cho nhau
Biết có đến ngàn sau
Tình sẽ còn nguyên vẹn
Chưa một lần hò hẹn
Biết đâu là bến bờ
Từ một phút tình cờ
Đời ta đầy giông tố
Chiều nay em xuống phố
Có thấy mây buồn giăng?
Nếu thấy mây về giăng
Em ơi đừng bước vội
Hãy nghe lời thú tội
Kẻ yêu em muộn màng!
Buồn
Đừng buồn em ơi hỡi vầng trăng đang khuyết
Rồi mai đây em lại sẽ tròn đầy
Đừng buồn thơ ơi hỡi vần thơ tứ tuyệt
Dẫu tình buồn như gió với ngàn mây!
Một Chuyến Đi Xa
ta bỗng thèm một chuyến đi xa
thèm được xa em
thèm được em nhớ
thèm được thấy em buồn nỗi buồn vô cớ
thèm được biết em thao thức suốt canh dài.
ta bỗng thèm một chuyến đi xa
thèm biết em quên – dễ nào quên được
thèm em nhớ về mùa xuân năm trước
về một sớm mai nào ta đã gặp nhau.
ta bỗng thèm một chuyến đi xa
thèm em nếm tận cùng nỗi buồn xa cách
những giọt mưa đầu mùa tí tách
gõ trong đêm gọi sáng đón ai về.
ta bỗng thèm một chuyến đi xa
dù chẳng hề muốn xa em trong giây phút
và ai đó khi nói về hạnh phúc
sẽ lại nhắc về
một chuyến đi xa…
Đường Vô Tình Mưa Gió Ơi
Ngọn gió ơi
đừng vô tình
gió nhé.
Đừng thổi qua
chỗ em ta nằm
tối nay
kẻo lạnh.
Giọt mưa ơi
đừng vô tình
mưa nhé.
Em ta đang buồn
không ngủ
đủ năm canh.
Và em ơi
đừng vô tình
em nhé
…
Gió mưa đang về
giăng kín
giữa hồn anh!
Thơ Gửi Cho Mưa
Cơn mưa nào kéo qua đây
Để xa xôi giữ bàn tay lại gần
Mây ơi cao đến mấy tầng
Cho ta gởi đủ mấy lần yêu em.
Trái Tim Đau Và Cơn Gió Bấc
Anh nắm bàn tay em
Nghe tiếng đất trời chuyển mình vào hạ
Anh nhìn vào mắt em
Ôi! mênh mông một biển cả giữa đời
Anh nghe tiếng gió trời trên tóc em bay
Nghe lời hoan ca từ làn hơi em thở
Bỗng
Anh nghe
Tiếng tim nào rạn vỡ
Vỡ thật rồi,
Em ơi!
Anh không dám nắm bàn tay em
Sợ quả đất rồi sẽ ngừng quay vĩnh viễn
Sợ mùa hè đi xa không có người đưa tiễn
Sợ thu sang lá rụng kín lối về!
…
Đã mấy người lên tận đỉnh-nhiêu-khê
Bẻ được nhành lộc non về ươm mầm hy vọng
Anh ngụp lặn giữa muôn trùng ngọn sóng
Đỉnh-nhiêu-khê vời vợi ở phương nào?!
Bàn tay em đó
Gần mà sao cách trở
Đôi mắt em,
Làn tóc cũng xa xăm
Chỉ còn lại bên anh ngọn gió chiều vào bấc
Và một trái tim đau,
Chẳng thể chữa lành!
Cơn Mưa Chiều
Mưa chiều nay buồn quá phải không em
Đường phố đông vui bổng chốc thành hoang vắng
Giọt nước mát trong chợt nồng lên vị đắng
Một người đi người đứng lại bên thềm!
Mưa chiều nay buồn quá phải không em
Hai nỗi nhớ phải đi về hai ngã
Ta muốn hoá rong rêu suốt đời bên phiến đá
Làm ngọn lao xanh bên dòng nước êm đềm.
Mưa chiều nay buồn quá phải không em
Người bỏ đi rồi ta đâu còn chi nữa
Một cánh hoa đỏ ngời như lửa
Cơn gió đi qua thổi tắt mất bên thềm!
Mưa chiều nay buồn quá phải không em
Bốn mươi tuổi đi qua bốn mươi mùa lá rụng
Ai có nên khôn, ta cả đời thô vụng
Đánh mất trăng rồi chỉ còn lại màu đêm!
Mưa chiều nay buồn quá phải không em?
Xuân Này Có Ai Về Qua Đó
Mùa xuân này có ai về qua đó?
Quê nhà ta những chái lá ven sông
Ba mươi năm một cánh cò lưu lạc
Chợt nhớ thương hương khóm rạ trên đồng
Ta muốn về nơi mẹ nằm yên nghỉ
Đốt nén hương tưởng nhớ những ngày qua
Lưng mẹ còng để đời ta đứng thẳng
Đời mẹ nghèo cho đời con nở hoa
Nơi mẹ yên nằm bốn bề cát phủ
Chốn con đi lấp lánh những phồn hoa
Hạ đến xuân đi thu tàn đông lại
Suốt bốn mùa ta khóc với lòng ta
Mùa xuân này có ai về qua đó?
Xin dừng chân ghé lại mái nhà xưa
Có tiếng ru hời “à ơi, con ngủ…”
Nhớ thương sao nhớ mấy để cho vừa
Mẹ yêu ơi xuân lại về rồi đó
Hương nếp xưa chắc thơm lắm trên đồng
Lại thêm nữa một mùa xuân xa mẹ
Con bồi hồi nhớ quá một ngày đông…
Những Tháng Ngày Ta Chưa Có Nỗi Đau
Khi gặp em
Anh vẫn biết
Giông gió rồi sẽ đến
Tận trùng khơi sóng dậy xé bình yên
Em đến bên anh
Trên lối nhỏ ưu phiền
Ngập ngừng bước giữa mùa đông rét mướt
Em buồn
Anh buồn
Hai trái tim buồn
Mỗi khi ta gặp nhau!
Ta vẫn đến tìm nhau, dù nỗi buồn có chồng cao hơn núi. Dù ta phải khóc một mình giữa đường đời gió bụi. Dù nỗi đau có tột đỉnh tận trời. Dẫu đêm qua hàng triệu giọt mưa rơi, thấm vào trái tim anh nhức nhối. Dẫu đêm nay đường về anh lạc lối. Dẫu đêm mai gió xoáy tận giữa lòng.
Biết sẽ buồn
Sao vẫn muốn tìm nhau
Sao vẫn muốn giành phần nhau quả đắng
Đôi mắt nào xa vắng
Góc trời nào đổ mưa!
Đến với nhau, ta chẳng có ngày xưa. Chỉ có hôm nay và những ngày mai giông gió. Nỗi buồn ta hằn lên từng ngọn cỏ. Dắt tay nhau ta đến giữa đêm dài. Hết đêm dài sẽ có một ngày mai…
Ngày mai đó, em ơi!
Sẽ có quỷ dữ hiện lên từ chín tầng địa ngục
Chúng sẽ ngơ ngác nhìn nhau khi nghe ta nói về hạnh phúc
Về sự bình yên chẳng có giữa đời
Chỉ một cuộc đời sao lắm sóng biển khơi!
Đêm nay anh lại nằm nghe tiếng mưa rơi. Lại mơ thấy em chập chờn trong giấc ngủ. Bỗng nuối tiếc những tháng ngày xưa cũ. Những tháng ngày ta chưa có nhau. Những tháng ngày ta chưa có nỗi đau…!
Hay Là Em Sang Đây Với Anh
Hỡi em cô gái ở bên sông
Sao chẳng sang xem lúa trổ đòng
Nhà anh vắng lắm, rào thưa lắm
Xuân về mà vẫn cứ rét đông!
Hỡi em cô gái tóc dài buông
Có biết bên đây những đêm trường
Giấc mơ chồng chất, mơ chồng chất
Tỉnh dậy một mình với trăng suông!
Hỡi em cô gái mắt như nai
Em thức làm chi những đêm dài
Bên sông em đếm bầy sao lạc
Lỡ buồn em biết tỏ cùng ai!
Hỡi em cô gái tuổi xuân xanh
Mấy bận anh đi lại chẳng đành
Em ơi đứng đó cho anh hỏi
Hay là, em sang đây với anh?
Có Một Mùa Thu
Em mang cho tôi mùa thu phương bắc
Hương cốm xanh còn đọng ở bờ môi
Hà Nội buồn tênh mây chiều vương trong mắt
Em hay con đò trôi lững lờ trôi…
Trôi về đâu hỡi con đò ngày ấy
Ai sang sông bỏ lại một bến bờ
Người ra đi một lần xa có thấy
Ngọn liễu buồn đứng đợi giữa chiều mơ
Hà Nội bây giờ có buồn lắm mùa thu
Em bây giờ có buồn không, Hà Nội?
Vùng đất nào em xa trời đang trở gió
Cuốn những chiếc lá vàng vào giữa lòng tôi
Xin nắm tay em một lần để nhớ
Để trăm năm không tiếng hẹn thề
Để trăm năm một nỗi buồn vô cớ
Sẽ hiện về trong suốt những cơn mê
Mưa Xuân (I)
Bổng dưng ta như con trẻ
Mong mùa xuân sớm trở về
Ba mươi năm dài có lẻ
Chợt thèm nghe tiếng làng quê
Làng quê ơi sao nhớ quá
Đầu xuân áo mới khoe màu
Ngây thơ tựa như cỏ lá
Bây giờ biết tìm nơi đâu!
Quê nghèo chỉ toàn khoai sắn
Cơm trắng mẹ dành riêng con
Mẹ ta dãi dầu mưa nắng
Tìm ngày xưa ấy, đâu còn..!
Nỗi buồn chỉ mình mẹ biết
Khóc thầm chỉ mình mẹ hay
Ba mươi năm dài biền biệt
Nhớ thương mẹ được mấy ngày!
Ước gì được là con trẻ
Sà vào lòng mẹ ngày xưa
Xa rồi một thời tấm bé
Xuân mà trời bổng…đổ mưa!
Em Ơi, Mùa Thu
Ngõ vắng đi về
đêm nay chỉ mình em
cơn gió lạnh thổi tốc vào quá khứ
một quá khứ buồn
buồn tênh!
Em lặng lẽ như một mùa thu
như con chim sâu
lâu ngày quên tiếng hót
như gió như mây
vô tình hờ hững
mặc cho tháng năm
lũ lượt đến sau hè.
Em
là em
là một khoảng trời tôi nhớ
là một phần đời tôi trăn trở
là một phím đàn buồn
rung trên những vần thơ
Vần thơ dẫu có buồn
xin em đừng khóc
đừng trách chi
hờ hững với vô tình
bởi trăm năm
một lần thôi cũng đủ
tôi tình cờ
yêu quá một mùa thu.
Sẽ một ngày, cho đến tận ngàn sau
Bạn nói cho tôi nghe về những hạt giống đang ươm
sẽ có một ngày phủ xanh khắp các thửa vườn
hôm nay, đang cằn cỗi…
đôi tay bạn giang ra rộng, dài quá đỗi
bao ước mơ chắp cánh giữa đời thường.
Vậy rồi,
khi những ước mơ vẫn còn là mơ ước
những mãnh đất hoang vẫn ngái ngủ trông chờ
bạn ra đi…
mà không hề biết trước
luống đất nào bỗng chốc bơ vơ!
Sáng nay tôi đưa bạn đi xa
để nhớ về những tháng năm mình từng là đồng đội
những ngày nắng cháy da, những đêm dài lầy lội
bạn đi rồi
tôi biết kể cùng ai?
Những bài viết của tôi bạn chăm chút đọc từng dòng
rồi gật gù hoặc lắc đầu khen, chê “tới số”!
“ừ, thì bọn mình đã từng là…” – bạn thẳng thừng “tuyên bố”
đồng đội mà, nên giữ “chất…xung phong”.
Quán cà phê mình hay ngồi chiều nay khách vẫn đông
vẫn nguyên đó những tiếng cười trai trẻ
bạn biết không, một mình tôi lặng lẽ
nhớ hôm nao còn nghe tiếng bạn cười…
một giọng cười chẳng dễ nào quên…
Thôi, ta chia tay nhau
bạn hãy thảnh thơi mà về với đất
về với những thửa vườn xanh mơ ước hôm nào
tôi còn phải ở lại đây với bao chuyện đời tất bật
rồi sẽ một ngày ta lại gặp nhau
sẽ một ngày, cho đến tận ngàn sau…!
Những Nụ Cười Sót Lại Cuối Mùa Đông
Tôi đốt lên ngọn lửa
tìm một lối đi
chẳng một lối đi nào bằng phẳng
cho mình
có một con đường đầy hoa
có con đường ngập đầy ánh sáng
có con đường thẳng đến đỉnh vinh quang
lại có con đường chỉ dẫn vào tăm tối…
Tôi yêu hoa, nhưng lại sợ gai nhọn
yêu ánh sáng nhưng sợ lửa huỷ diệt
còn đỉnh vinh quang? – hay ảo vọng xa vời!
chỉ còn lại một lối dẫn vào tăm tối…
tôi ngập ngừng đứng lại giữa đời tôi!
Có thể,
đó chỉ là những con đường của riêng tôi
của riêng gã đàn ông cả đời khao khát
tìm một lối đi ngập những tiếng cười
những nụ cười
thật tươi.
Nhưng thôi,
đó là chuyện của riêng tôi
mời anh chị hãy bắt đầu cho cuộc hành trình của mình
về với đỉnh vinh quang
về với ánh sáng của tương lai mời gọi
về với những bông hoa đang toả hương nồng
hãy bắt đầu đi, cuộc hành trình anh chị…
mặc cho đất trời này đang nỗi bão giông!
Tôi chợt hiểu
khi có một bàn tay nào đó
từ lối dẫn vào tăm tối
dắt tôi đi
và rồi,
những ánh mắt hoen nhoà của những người cơ khổ
bổng tươi lên
rạng rỡ nụ cười
những nụ cười mà ai cũng hằng mong
những nụ cười sót lại cuối mùa đông…
Cô Tiên Nhỏ Và Đàn Chim Non
Em ra đi từ lúc mặt trời còn chưa thức
Đến với đàn chim non
Đàn chim non suốt ngày líu lo ca hát…
Em hoá người vô tư!
Những chú chim non chẳng phải ở trong lồng
Mà tung tăng quanh một cô tiên rất trẻ
Cô tiên tập cho đàn chim hát
Tập đều nhịp vỗ tay
Tập đếm
Tập đi
Và kể cho chúng nghe chuyện ngày xửa, ngày xưa…
Có một cô tiên rất trẻ…
Mơ mình là mùa thu
Để những chiếc lá vàng rơi rụng
Hoá tấm thảm mềm
Cho đàn chim tung tăng.
Những đàn chim rồi lớn lên
Rồi tung bay về khắp các phương trời
Đầy hoa cỏ lạ
Có cánh chim nào một chiều bổng nhớ
Nơi vườn xưa
Cô tiên nhỏ dịu hiền?
Hãy Mơ Giùm Cha Những Giấc Mơ
Con ơi hãy ngủ cho ngoan
và mơ giùm cha giấc mơ thật đẹp
giấc mơ với những bướm và hoa
giấc mơ với những bài ca nói về hy vọng
về nỗi khát khao cháy bỏng tuổi xanh.
Ngủ đi con và hãy mơ con nhé
mơ giùm cha một tuổi trẻ đi qua
đã không giữ được dù nửa ngày nắng đẹp
hay một buổi chiều đông của thuở hôm nào
những giấc mơ đã trôi qua đời cha
nặng đến nghẹn lòng
cả một đời đọng lại
chỉ hư không.
Những giấc mơ đã từ lâu
hết với cha rồi
quẩn quanh bên cha hàng đêm
nay chỉ toàn
mộng mị
là những đắng cay bạc trắng biển đời.
Nếu được,
con cứ mơ cho con trước
một em búp bê thật to
một chiếc bánh kem thật to
một cây bút, một quyển sách, một chiếc nơ cài tóc cũng thật to
còn lại,
con hãy mơ giùm cha một giấc mơ thật nhỏ:
con của cha mãi bình yên cùng những giấc mơ hồng.
À Ơi, Giấc Ngủ Cho Sâu
Ru con khúc hát à ơi…
Đong đưa nhịp võng đầy vơi tình này
Võng đưa qua những tháng ngày
Gió thu nắng hạ đong đầy vành môi
Tiếng lòng đắng buốt xa xôi
Buồn xưa nay bỗng dưng trôi về gần
Nắng đi qua ngõ mấy lần
Mưa sa mấy hạt mấy lần thương con
Ru hời khúc hát à ơi…
Níu cho gần lại đất trời – sợi mưa
Ru con nhớ quá ngày xưa
Mẹ cha lặn lội sớm trưa dãi dầu
Nay dăm sợi bạc trên đầu
Tiếc thương một thuở qua cầu mẹ nâng
Giữa trời đứng lại bâng khuâng
Vành nôi con ngủ buồn dâng khoé sầu
À ơi con ngủ cho lâu
À ơi giấc ngủ cho sâu…
Bạn có cảm nhận như thế nào sau khi đọc thơ của ông Bùi Nguyễn Trường Kiên, dòng thơ sâu lắc, ngôn từ giản dị nhưng chan chứa được tình cảm dạt dào của ông đối với người mình thương. Ngoài tập thơ này, ông còn nhiều tập đặc sắc không kém như Quê Nhà Nỗi Nhớ, Tình. Mời các bạn đón đọc trên trang nhé!
Theo Thuvientho.com